Ngang Nhau

Chương 28

 Thời gian lặng lẽ trôi qua ba cái xuân thu.



Hà bá tuổi đã già, muốn bán chiếc thuyền đã gắn bó với mình hơn nửa đời người. Đang lưỡng lự không biết nên bán cho Trương Điền đầu thôn hay là lão Mạnh sát vách.



Xa xa nhìn thấy Thẩm Triệt.



“Tới rồi!” Hà bá cười vẫy vẫy tay, “Biết hôm nay ngươi sẽ đến, nên ta chở ngươi một lần cuối, rồi sẽ bán chiếc thuyền này.”



Hàng năm Thẩm Triệt đều sẽ thuê chiếc thuyền này đi Khải Thủy trấn.



Thất tịch.



Ở một đêm, ngày hôm sau trở về.



Sau khi Thẩm Triệt nghe xong sửng sốt một chút, rồi nói: “Ta muốn mua chiếc thuyền này.”



“Tiểu tử ngươi, mua chiếc thuyền này làm gì?” Hà bá hỏi xong mới nghĩ đến chút gì đó, thở dài nói, “A Triệt, người đã đi ba năm rồi, đừng…”



“Ta ra giá gấp ba.” Thẩm Triệt không chút do dự.



Hà bá lắc đầu bất đắc dĩ, chèo thuyền khởi hành.



Đêm Thất tịch, du khách trong Khải Thủy trấn nhiều như mắc cửi.



Ngựa xe vẫn đông đúc như nước, vẫn náo nhiệt như trước.



Thẩm Triệt đi tới những con đường đã đi cùng Tiêu Thanh Ngạn, mua bánh ngọt và đồ chơi làm bằng đường mà hắn thích, còn có khiếu hoa kê của Túy Tiên lầu.



Buổi tối tại bờ sông Lăng Giang Độ thả hoa đăng, bên trên viết tên của hai người.



Thẩm Triệt có chút tiếc nuối, hắn vẫn không biết năm đó, Tiêu Thanh Ngạn đã viết cái gì trên hoa đăng.



Hắn ngồi dưới tàng cây nơi mà hai người lần đầu tiên hôn nhau, nhìn thiếu nam thiếu nữ trước mắt bởi vì ám muội mà trên mặt đỏ ửng, nhìn bọn họ mười ngón tay đan xen, cũng nhìn bọn họ sánh vai mà đi.



Hắn tưởng tượng trong lồng ngực đang ôm người kia, nhớ đến khuôn mặt tinh xảo mà có chút kiêu căng của Tiêu Thanh Ngạn, mỗi khi nhìn mình sẽ hơi nhếch lên khóe miệng, nhớ những ngón tay và đôi môi lạnh lẽo của hắn.



Trong lúc lơ đãng, lệ rơi đầy mặt.



Hắn ngồi dưới cái cây kia cả đêm, từ lúc bờ sông người đông như mắc cửi cho đến khi không còn một bóng người.



Chỉ còn lại những ánh nến lập lòe trên hoa đăng đang bồng bềnh giữa sông, thật giống như bị mọi người quên lãng.



Hắn trở về Dược Vương cốc, đứng dưới cây cổ thụ kia lưu luyến một ngày, rồi trở lại trong cốc, hỏi thăm Tiêu Thanh Ngạn.



Những đồ vật hắn mang đến từ Khải Thủy trấn đều đặt trước mộ phần, còn có rượu Bích Lạc tự tay hắn chưng cất — hắn cố ý học hỏi từ Tôn Hiệp.



Hắn ngồi trước mộ phần, trò chuyện với Tiêu Thanh Ngạn, uống hết một vò rượu.



Tôn Hiệp đứng nhìn ở xa xa, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.



Lục Quân đứng ở bên cạnh, có chút chần chờ hỏi: “Sư phụ, ngươi không nói cho hắn biết sao?”



“Mọi chuyện đã qua, còn nói gì nữa.”



Lục Quân nói: “Nhưng Thẩm đại ca đã liên tục đến đây ba năm, cho dù quyết định, thì cũng phải Tiêu đại ca tự mình quyết định mới được chứ.”



Tôn Hiệp nhìn tiểu đồ nhi bên cạnh một chút, hắn đã cao đến vai của mình rồi.



“Những năm qua a.”



“Sư phụ, ba năm qua, Thẩm đại ca rất đau khổ, hắn một khắc cũng không quên Tiêu đại ca.” Lục Quân nhìn bóng lưng Thẩm Triệt, “Cho dù là thử thách, thì cũng vượt qua rồi.”



Tôn Hiệp thở dài, hình như có chút dao động, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: “Ngươi gọi hắn vào đi.”



————————————————————



“Cái gì?”



Thẩm Triệt đột nhiên đứng lên, khiến cho chén trà trên bàn cũng run lên bần bật.



“Tiêu Thanh Ngạn không chết.” Tôn Hiệp bình tĩnh mà lập lại, ra hiệu Thẩm Triệt ngồi xuống nói chuyện.



Ngay cả giọng nói của Thẩm Triệt cũng đang run rẩy, liên thanh hỏi: “Hắn ở đâu? Tại sao lại gạt ta lâu như vậy? Hắn không muốn gặp ta sao?”



“Chắc ngươi còn nhớ, Quân Hoài có tặng cho Tiêu Thanh Ngạn cây đoản kiếm, mà viên bảo thạch kia, chính là Hàn Ngọc Huyền Tinh. Viên bảo thạch đó cũng không phải là bảo vật hiếm có gì, nên sẽ không ai dùng khảm nạm, bởi vậy, ngày ấy ta nhìn thấy viên bảo thạch, liền có chút kỳ quái.”



Thẩm Triệt nhớ lại ngày Tiêu Thanh Ngạn “qua đời”, trong lòng càng thêm đau xót.



“Khi ta cầm khối huyền tinh này trên tay mới phát giác, vật ấy có chút nhẹ, chắc chắn bên trong có huyền cơ.” Hắn nói xong, liền lấy ra một viên bảo thạch óng ánh bên trong hộc tủ. Nhìn kỹ lại, viên bảo thạch kia trong suốt bóng loáng, chính giữa nứt ra một khe nhỏ, từ chính giữa mở ra, bên trong lại trống không.



“Lúc đó ta liền biết, bên trong là một loại trứng sâu độc, gọi là Vong Ưu, cũng được gọi là sâu độc luân hồi. Đây là sâu độc đã thất truyền của Thiên Sơn dị giáo, sâu độc này sẽ ngủ say bên trong Hàn Ngọc, thấy máu sẽ tỉnh lại. Nhưng sâu độc Vong Ưu chỉ có thể thả lên người vừa chết ba ngày, dựa theo sâu độc mà phục sinh, quên hết chuyện cũ trước kia, tựa như luân hồi làm người một lần nữa.”



Trước kia Quân Hoài giấu sâu độc trên đoản kiếm của Tiêu Thanh Ngạn, chứng tỏ từ lâu hắn đã chuẩn bị một viên thuốc giải cuối cùng cho Tiêu Thanh Ngạn.



“Ngươi nói… Hắn, hắn đã…”



“Ừ.” Tôn Hiệp thở dài, “Ta không muốn vi phạm ý nguyện của bằng hữu, hắn không muốn ngươi chết thay cho hắn, cũng không muốn sống sót trong đau khổ. Nhưng đối với hắn, ta ẩn giấu tư tâm, không muốn nhìn thấy hắn cứ thế mà ra đi.”



“Hiện tại hắn ở đâu?”



“Ta không biết. Khi hắn tỉnh lại, chỉ hỏi tên của mình, hơn một tháng sau liền rời đi, nói là muốn đi du lịch giang hồ.”



Hy vọng của Thẩm Triệt vừa mới bay lên liền chìm xuống dưới.



Nhưng hắn rất vui mừng, trong lòng có một giọng nói đang kêu gào, Thanh Ngạn còn sống.



Tiêu Thanh Ngạn còn sống.



Tôn Hiệp nhìn Thẩm Triệt phóng ngựa chạy ra khỏi cốc, tiếng vó ngựa, càng đi càng xa.



Lục Quân có chút lo lắng, lại có chút mong đợi nói: “Sư phụ, Thẩm đại ca sẽ tìm được Tiêu đại ca sao? Tiêu đại ca… Sẽ nhớ sao?”



“Ai biết được.”



Giang hồ to lớn, tương phùng khó biết bao.



Thẩm Triệt đến những nơi Tiêu Thanh Ngạn từng đi qua, cũng đến những nơi Tiêu Thanh Ngạn thích ngắm phong cảnh. Hắn nghĩ, có lẽ Tiêu Thanh Ngạn vẫn thích ngắm cảnh, sẽ trở lại chốn cũ.



Một người một ngựa, biển người mênh mông.



Một đường dò hỏi, một đường thất vọng.



Bất tri bất giác, lại trôi qua ba cái xuân thu.



Hà bá đã trở về nhà dưỡng lão, chiếc thuyền kia vẫn neo đậu ở Lăng Giang Độ, Thẩm Triệt thuê người chèo thuyền mới, xuôi theo dòng chảy, đi về phía Khải Thủy trấn.



Người chèo thuyền tràn đầy phấn khởi nói: “Thất tịch Thẩm đại hiệp đều đến Khải Thủy trấn, có phải là đi gặp tình nhân hay không?”



Thẩm Triệt cười cười, trước mắt mơ hồ hiện ra bóng dáng Tiêu Thanh Ngạn nằm trên mũi thuyền, mặt mày tươi cười, thần sắc mềm mại.



Người chèo thuyền không nghe được trả lời, quay đầu lại nhìn Thẩm Triệt một chút, chỉ thấy hắn nhìn nước sông, đáy mắt một mảnh nhu tình.



Khi đến nơi đã là chạng vạng, bờ sông đã lấp lóe ánh nến trên những chiếc hoa đăng.



Thẩm Triệt xa xa đứng nhìn hoa đăng trôi theo dòng nước.



Bỗng nhiên một chiếc hoa đăng trôi tới bên chân của hắn.



Quỷ thần xui khiến, Thẩm Triệt khom người, khi nhìn rõ chữ viết trên chiếc hoa đăng kia thân thể Thẩm Triệt chấn động mạnh một cái!



Chữ viết kia không dễ xem lắm, nhưng viết rõ tên của mình.



Hắn biết chữ viết đó là của ai!

Bình Luận (0)
Comment