Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!

Chương 12

"Không là cái gì hết!" Vân Khê trừng mắt, khuôn mặt vì bị kích tình mà đỏ ửng, Tần Khiêm tim đập lỡ một nhịp, nữ nhân của hắn thật mê người!

Tần Khiêm cười một tiếng, tháo cà vạt đang trói cô ra, lại xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình, lại cười lên một cái, chút tức giận còn xót lại cũng bay mất:

"Tư thế lúc nãy có thể làm em đau, vẫn là tư thế truyền thống đi!" Hắn không muốn cô quá đau, bởi vì dù là tư thế truyền thống, lực đạo của hắn chắc chắn cũng không kiềm chế được mà làm cô đau!

"Anh... Anh..." Vân Khê mở to mắt nhìn hắn, miệng muốn nói nhưng lắp bắp không nên lời. Đồ khốn! Sao có thể nói những lời đó?

Lúc này đây, cô lại cảm thấy có một vật nóng đang cọ xát bên ngoài nơi đó của cô, nửa muốn tiến vào, nửa lại như trêu chọc bên ngoài!

"Tần Khiêm!" Vân Khê lớn tiếng gọi tên hắn, đây là thể hiện sự tức giận đến tột cùng, vậy mà tên nam nhân này lại thản nhiên trả lời:

"Ừ, anh đây!"

"Tôi cam đoan anh dám tiến vào tôi liền căm hận anh đến suốt đời!"

"Tôi cam đoan với em, nếu tôi tiến vào mà không khiến em yêu chết tôi, tôi không phải là Tần Khiêm!"

Nói rồi, hắn thẳng lưng, đâm thẳng vào bên trong hoa huy*t, dù được một chút lại bị một lớp màng mỏng chặn lại, nhưng với dục vọng mạnh mẽ của hắn, thật không khó để vượt qua lớp màng ấy....

"Á... Đau quá! Đồ khốn! Anh thật dám làm cái loại chuyện này? A... aa.. Đau!" Vân Khê nhăn mặt, vừa tiến vào, hắn đã nhanh chóng luật động, rõ ràng cô thấy hắn rất thong thả, nhưng bên trong cô, vật to lớn của hắn lại như cơn lốc, không cho cô thời gian để thở!

"Thật chặt quá! Cảm giác tuyệt nhất tôi có từ trước đến giờ!" Tần Khiêm sảng khoái nói ra những lời khiến cô đỏ mặt. Hai bàn tay báu chặt mông cô mà giày vò.

"Câm miệng... Ưm... Ưmm.."

"Đừng cố nín nhịn! Tiếng rên của em khiến tôi rất kích thích!" Bàn tay hắn còn quái ác hơn, ngón cái hắn tìm đến hạt châu phía trên nơi hai người giao hợp, nhấn nhẹ vào, lại xoay xoay...

"Đừng... Aaa... Tôi không chịu nổi!"

"Xem em ép chặt tôi chưa này!" Tần Khiêm cười tà, đôi mắt đầy ý cười.

Nhìn thấy vẻ mặt kích tình của cô, thân thể yêu kiều đong đưa theo từng nhịp ra vào của hắn, cổ họng hắn khô ran, tìm đến bờ môi cô mà mút mát...

"Ưm..." Vân Khê kêu lên một tiếng, Tần Khiêm như bị kích thích, bên dưới đã vốn mãnh liệt, nay càng ra vào nhanh và mạnh hơn, không theo tiết tấu...

Bàn tay to không ngừng xoa nắn nơi đẩy đà của cô, cứ như coi nó là một bảo vật, hết sức yêu thích.

"Chậm lại... hức..." Vân Khê phát ra từng tiếng nức nở, là do bị kích thích quá độ, thân thể cô dường như đã cuồng nhiệt theo hắn...

"Bảo bối... Em thật tuyệt! Em nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tôi!" Nói rồi, hắn đâm một cú mạnh vào bên trong cô, luật động đã chậm lại, nhưng sau mỗi đợt tiến ra của hắn, lúc tiến vào luôn là nơi sâu nhất, chạm đến nơi tận cùng mềm yếu nhất của cô...

"Aa... ưm..ưm...."

"Tôi đã nói em không nhịn được!"

Như chứng minh lời nói của mình, Tần Khiêm đâm vào càng mạnh hơn nữa, có lúc lại nâng mông cô lên, đưa nó lên xuống... Vân Khê cuối cùng cũng không thắng nổi, mật dịch chảy ra không ngừng...

"Aaa... Aaaa.. Tần Khiêm.... Hức..." Cô vô lực, cả thân thể mềm nhũn, không thèm nhìn hắn.

Tần Khiêm bị dòng suối của cô làm cho thoải mái, đưa tay giữ cằm cô, lại cho cô một nụ hôn nồng cháy, ra vào một lúc nữa hắn mới chịu phóng thích mầm móng của mình....

Một đêm này, Tần Khiêm không hề tha cho cô, cô cũng không thể ngăn hắn lại...

Một đêm này, cô thấy mình yếu đuối nhất trong nhiều năm nay, hắn khiến cô chấp nhận sự yếu đuối của mình khi ở bên cạnh hắn...

Một đêm này, cô cảm thấy bức tường vững chắc cô xây dựng nhiều năm nay trong phút chốc bị hắn đạp đổ....

-------------------

Mình không có ý Pr bản thân hay gì hết, nhưng mà mong các bạn vào trang cá nhân trên Wattpad của mình một lần, rồi đọc phần giới thiệu của mình để hiểu rõ thêm về thời gian ra chương mới.

Rất cám ơn các bạn đã mong chờ chương mới, có rất nhiều bạn hỏi tại sao lâu rồi mình không up bộ này, Văn thấy rất vui vì các bạn đã quan tâm!

Tuần rồi do tâm trạng không tốt, cũng do bận quá nên mới ra chương trễ, các bạn thông cảm nha!
Bình Luận (0)
Comment