Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!

Chương 13

Vân Khê một thân đau nhức cùng mệt mỏi, cô mơ màng cảm thấy thân thể mình ẩm ướt, là ai đó đang dùng khăn nóng lau người cho cô? Còn có chút mùi thuốc...

Mặc dù rất mệt, không muốn mở mắt ra nhưng mà cô không thể nằm đây mãi được, cô cũng muốn biết ai đang chạm vào người cô, đành gắng gượng mở mắt. Đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh Tần Khiêm đang mặc một bộ trang phục thoải mái, ánh mắt nhu tình mà dùng khăn lau khắp người cô, rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu...

Vân Khê bất ngờ, theo phản xạ rụt tay lại, ai ngờ Tần Khiêm nắm chặt tay cô, đưa lên lau lau từng ngón tay của cô...

Cô bất lực, cũng không có hơi sức mà kháng cự cho nên cứ nằm đó nhìn hắn chăm sóc mình, cho dù có kháng cự đi nữa, người chịu thiệt vẫn là cô mà thôi! Sao bây giờ cô mới nhận ra điều đó nhỉ?

Nhưng mà... Một lão đại như hắn mà lại đi lau người cho cô sao? Cô cảm thấy lúc này đây hắn không còn vẻ cao ngạo như lúc mới gặp mặt nữa, nhìn hắn có vẻ gì đó rất khác, cô không biết đó là gì nữa, nhưng mà vẫn tốt hơn là dáng vẻ thường ngày của hắn!

Tần Khiêm rốt cuộc cũng lau xong người cho cô, lại nắm bàn tay vô lực của cô, đưa lên cánh môi hôn nhẹ. Cảm giác ấm nóng từ môi hắn truyền đến cô. Vân Khê không quen liền rút tay lại, nhưng mà Tần Khiêm cũng không để ý, chậm rãi mở miệng:

"Thân thể có chỗ nào không khỏe không? Anh giúp em xem qua!"

Vân Khê liền trừng mắt nhìn hắn, có điều không nói chuyện, trong đầu thì thầm chửi rủa, không khỏe thì kêu bác sĩ, hắn xem là xem cái gì?

Sau một đêm triền miên, Tần Khiêm tâm trạng đương nhiên tốt không thể diễn tả, chuyện tức giận hôm qua cũng trôi thành mây khói rồi. Cũng vì vậy mà hắn thấy mình "làm" hơi quá... Sức lực hắn khi ấy tương đối mạnh, cô là lần đầu, còn bị hắn hành hạ đến rạng sáng, trong lòng liền có chút đau xót.

Vốn là đã đem cô đi tắm rửa một lần rồi, nhưng những vết hôn vết đỏ trên người cô vẫn còn đó, càng khiến hắn chột dạ, cho nên liền dùng khăn nóng có pha chút thảo dược để cô thoải mái hơn. Cứ nghĩ sẽ thật nhẹ nhàng để cô nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ cô gái của hắn quá nhạy cảm, đụng vào một chút liền tỉnh dậy.

"Nếu không thì ngủ đi, em chưa khỏe đâu!" Tần Khiêm đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó nhẹ giọng nói. Cô như thế này hắn thật không quen, bình thường hắn nói một câu cô sẽ cãi lại một câu, hiện tại chắc là tức giận hắn lắm đây. Nếu hắn làm ngơ, coi như không có chuyện gì thì sao nhỉ?

"Anh là đồ khốn!" Vân Khê cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn hắn, lại cất giọng khàn khàn nghe như tiếng vịt kêu. Cô biết tại sao cổ họng lại đau rát như vậy! Là vì tối qua.... tối qua.... Đồ khốn!

Tần Khiêm nhếch miệng cười, biết ngay là cô sẽ phản ứng lại mà!

"Sau hôm qua, em có suy nghĩ gì?" Tần Khiêm mặt không đỏ, ghé sát tai cô hỏi nhỏ.

Vân Khê nghiến răng, đấm một đấm về phía hắn, Tần Khiêm né được, nhưng muốn cho cô đánh trúng mình một lần, liền chỉ nhích người một chút, để nắm đấm của cô trúng bả vai mình. Cú đấm rất mạnh. vai hắn lại cứng như vậy, cứ như là bao cát để cô đánh vậy, rất sướng tay, liền tung thêm vài cú nữa. Thật sự rất hả giận.

Đánh chán rồi cũng thôi, Vân Khê liền cuộn mình trong chăn đi ngủ tiếp, không hơi sức mà để ý đến hắn nữa. "Làm" thì cũng "làm" rồi, Vân Khê không phải người cổ hủ, chỉ là do bản thân cô không thích chung đụng với nam nhân vì cô muốn giữ hình tượng mạnh mẽ của mình. Vả lại lấy chuyện này làm giao dịch khiến cô cảm thấy bản thân rất thấp kém, nên luôn không đồng ý!

Cô là người thông minh và thức thời, chuyện đã xảy ra không thay đổi được, cái cô cần làm là nghỉ ngơi để lấy lại sức, cũng là cho cô thời gian để suy tính chuyện sắp tới, nhất là dạy cho Tần Khiêm một bài học!

Thấy cô bắt đầu ngoan ngoãn lại, biết gian kế đã hoàn thành, Tần Khiêm cười tà ngồi bên cạnh ngắm cô ngủ.

Nếu không để cô đánh mình một lần, cục tức đó sẽ không dễ bay đi, vì bình thường cô toàn bị hắn phản thế, ngày càng tích lũy sự ấm ức to lớn. Chuyện tối qua vô cùng nghiêm trọng, càng khiến cô phẫn nộ. Dùng lời nói và vũ lực như thường lệ đương nhiên không xoa dịu nổi cô, cứ để cô đánh cho hả giận, mệt rồi cũng ngủ thôi. Việc hắn cần làm và sắp phải làm, hắn đều đã chuẩn bị hết rồi...

Vân Khê đáng thương đang say giấc lại không biết rằng, bản thân vẫn chưa tính kế được nam nhân này, lại bị hắn tính kế trước, chốc lát khi tỉnh dậy lần nữa, lại có một chuyện khác khiến cô tức đến điên người...
Bình Luận (0)
Comment