Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!

Chương 17

Vân Khê mơ mơ màng màng tỉnh giấc, đập vào mắt cô đầu tiên là lồng ngực rắn chắc màu đồng của Tần Khiêm. Rất muốn ngủ lại nhưng nghĩ đến bản thân đang nằm trong lòng của hắn là thần kinh cô bắt đầu căng cứng!

Tối qua vì sợ hắn lại làm càn cho nên nhân lúc hắn dội nước lạnh trong phòng tắm, cô liền cố hết sức nằm ngủ, đợi đến khi cô đã ngủ rồi thì hắn lại đánh thức cô dậy bởi sự mát lạnh của cơ thể.

Tần Khiêm chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, thân trên để trần, cứ thế mà ôm chặt cô. Bản thân rất muốn đẩy hắn ra nhưng mà lại e ngại hắn lật lọng, cố gắng nhắm mắt lần nữa. Suốt cả đêm, Vân Khê tỉnh giấc đến mấy lần, nguyên nhân vì không quen bị Tần Khiêm ôm như vậy, đã thế hắn còn lăn cô qua lại, chân hắn còn gác lên đùi cô, thật sự coi cô là gối ôm rồi!

Đồ khốn, tôi còn muốn ngủ lại bị anh ngăn cản như vậy!

"Ngực tôi rất hấp dẫn em đúng không?"

Tần Khiêm không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đến khi Vân Khê giương mắt lên nhìn đã thấy hắn hai mắt sâu thăm thẳm yên tĩnh nhìn cô. Nhưng đó không phải là điều Vân Khê quan tâm, cái chính là lời nói của hắn kia:

"Hấp dẫn gì chứ?"

"Tôi tỉnh dậy cũng cùng lúc với em, từ lúc đó đến giờ em luôn dán đôi mắt mơ màng của em vào ngực tôi! Thiết nghĩ mắt em mơ màng là vì rất thích nó đi!" Tần Khiêm cất giọng đều đều có chút khàn khàn, có lẽ là do vừa thức dậy.

Vân Khê có lý mà không thể cãi được, hai mắt liền nhắm chặt không muốn nhìn hắn nữa, nhưng mà có chuyện này dù thế nào cũng phải nói:

"Anh có thể đừng ôm tôi ngủ nữa không?"

Tần Khiêm vẻ mặt dửng dưng, đôi tay đang ôm lấy cô bất giác siết chặt hơn nữa:

"Em nghĩ xem!"

"Nếu anh cứ ôm tôi, tôi sẽ không ngủ được! Tối hôm qua tôi thức mấy lượt liền!"

"Tôi cũng chẳng muốn em bị mất ngủ, nhưng vì quyền lợi của hai chúng ta, em nên tập quen dần... Từ từ sẽ quen!"

Vân Khê trừng mắt nhìn hắn, vừa tức tối vừa khó hiểu:

"Quyền lợi cái gì chứ?" Có quyền lợi cho anh thôi!

"Từ từ em sẽ hiểu... Còn giờ tôi muốn nhắc em về lời hứa tối qua!"

Vẻ mặt Tần Khiêm không còn vẻ dửng dưng nữa, thay vào đó là một chút ý cười. Vân Khê đen mặt, về đầu và vế sau của hắn đều mang nghĩa thật đen tối mà!

"Chờ... Chờ đã! Tôi còn chưa rửa mặt gì hết!" Vân Khê vội vàng đẩy người hắn ra, tuy nhiên lại không thể khiến hắn di chuyển, ngược lại hắn còn giữ nguyên tư thế, cố ý để cô đẩy hắn, giống như cho cô thấy rõ chênh lệch sức mạnh của hai người vậy!

"Tôi không ngại, em ngại gì chứ?"

Tần Khiêm bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô, động tác thong thả, nhưng rất nhanh đã đến cúc cuối cùng. Bàn tay lại di chuyển đến hông cô, chậm rãi cởi chiếc quần vải mỏng manh của cô...

Cơ thể Vân Khê hiện chỉ còn chiếc áo sơ mi không gài cúc và bộ nội y nhỏ nhắn, dáng vẻ nửa hở nửa che này còn mê người hơn cùng lúc không chừa cho cô mảnh vải nào!

Tần Khiêm cổ họng khô khốc, máu hắn bắt đầu sôi sục, chưa bao giờ hắn lại có phản ứng muốn nhào nặn một người phụ nữ dưới thân như thế!

Vân Khê cắn chặt môi, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, quay mặt đi một hướng khác. Ngón tay của Tần Khiêm không nể nang, vuốt nhẹ một đường từ cổ cho đến phần bụng bằng phẳng của cô.

Cơ thể Vân Khê như có một luồng điện chạy qua, không tự giác được mà hơi ưỡn người lên. Tần Khiêm đương nhiên rất thích dáng vẻ của cô lúc này, tiếp tục kéo dọc ngón tay đến đôi chân thon dài, sau đó dừng lại ở đùi ngọc, nhẹ nhàng trêu đùa.

Bàn tay bên kia không nhịn được liền tìm đến nơi bí ẩn của người con gái, vuốt nhẹ bên ngoài chiếc quần nhỏ mỏng manh, rồi lại ấn nhẹ vào trong, cảm giác ẩm ướt liền truyền tới đầu ngón tay...

"Em có một cơ thể thật nhạy cảm... nhìn phản ứng cơ thể của em kìa..."

Tần Khiêm nhếch miệng cười, cô gái dưới thân quá xẩu hổ liền dùng tay che mặt lại, miệng nhỏ thở dốc, nhưng không rên rỉ, khuôn mặt đo đỏ như thẹn thùng.

Tần Khiêm dừng động tác ở hai tay mình lại, thay vào đó là nằm áp sát lên người Vân Khê, kéo hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, ngăn không cho cô trốn tránh.

Vân Khê ngay lập tức cảm nhận được da thịt nóng bỏng của Tần Khiêm trên bề mặt cơ thể của mình, nhưng không thể làm gì để đẩy hắn ra, đôi mắt kiên định lúc này đã không còn, Vân Khê nhắm chặt hai mắt lại để không đối diện với Tần Khiêm.

Cô không biết cảm giác lúc này của mình là gì, nhưng cô không có cảm giác nhục nhã như ban đầu cùng hắn, mà như là một sự chấp nhận phục tùng!
Bình Luận (0)
Comment