Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 122

Một trận bắn tung tóe trên cự thạch, bị cắt ra thành một đường rãnh vừa sâu lại vừa hẹp, Lăng Vận Nhi rơi xuống trên mặt đất, trông thấy trên mặt cự thạch có những vết cắt rối loạn, trông lại những đường này mà mình vừa mới lưu lại, Lăng Vận Nhi có chút đắc ý hơi khẽ vểnh môi lên.

Lúc trước có lẽ nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể lưu lại dấu vết ở trên cự thạch này, cho dù trong tay cầm bảo kiếm thì nhiều nhất cũng chỉ lưu lại một nét vết tích rất mỏng thôi!

Lăng Thiên Khiếu nhã nhặn gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi một chút, bỗng nhiên ông có loại cảm giác giống như con gái nhỏ mà mình sủng ái nhất đột nhiên cũng trưởng thành rồi, lại không như cô bé lúc trước thích quấn quít lấy ông kể chuyện xưa. Phát hiện con gái của mình trưởng thành, không phải mình đã già rồi sao? Lăng Thiên Khiếu tự giễu, khẽ vểnh môi lên, vẻ mặt kia của ông so cùng Lăng Vận Nhi thì không khác nhau, quả nhiên không hổ là cha con.

Lăng Thiên Khiếu hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Tiêu nhi, con đi thử xem!

Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ với loại phương thức thử nghiệm thực lực này , dù sao đối thủ cũng không phải tảng đá, giống như Lăng Vận Nhi không có kinh nghiệm chiến đấu gì. Cho dù nàng có thể dùng một kiếm bổ tảng đá lớn này ra thì lúc đối mặt với người kém hơn nàng, nhưng khi đối thủ có kinh nghiệm hơn xa nàng thì chưa chắc nàng sẽ thắng!

Hơn nữa, Lăng Tiêu nhìn ra được, tiểu muội sợ phụ thân không vui nên mới sử dụng kiếm kỹ gia truyền " Cụ Phong Phá " để công kích khối cự thạch này. Lăng Tiêu tin rằng nếu Lăng Vận Nhi sử dụng Ngọc Nữ kiếm kỹ tuy rằng chưa chắc sẽ lưu lại dấu vết sâu như vậy ở trên cự thạch. Nhưng có lẽ trong khoảnh khắc vừa rồi trên cự thạch đã xuất hiện mười bảy mười tám đường kiếm!

Lăng Tiêu đã từng xem bản chép tay của Độc Cô Cầu Bại, mặt trên từng ghi lại một câu, thậm chí là áp dụng với Tu Chân Giới: Võ công trong thiên hạ, không có gì kiên cố mà không phá nổi, chỉ có nhanh là không phá được thôi!

Ở một mức nào đó mà nói thì chính xác là như vậy. Tuy rằng lời này chưa chắc đúng hoàn toàn nhưng ở trong phạm vi nhất định thì những lời này hết sức thực dụng.

Lăng Tiêu ngừng thở, linh lực ở trong cơ thể vận hành một vòng, một luồng kiếm khí Cụ Phong Phá màu xám từ trường kiếm xuất ra. Toàn bộ quá trình cực kỳ tự nhiên lưu loát, tuy rằng kiếm khí của hắn không mạnh mẽ hơn so với của Lăng Vận Nhi, nhưng bộ dáng thoải mái kia thì Lăng Vận Nhi vẫn kém rất xa.

Lập tức Lăng Thiên Khiếu cả kinh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Lăng Tiêu. Tuy rằng thức mở đầu của Lăng Tiêu là Cụ Phong Phá vô cùng quen thuộc của mình nhưng khiến Lăng Thiên Khiếu cảm giác Cụ Phong Phá của đứa con mình dường như phải tinh xảo gấp trăm ngàn lần so với mình. Bộ dáng kia có dáng vẻ giống như thiếu niên chưa trưởng thành nhưng thật ra nó lại giống một đại tông sư hơn!

Phát hiện này khiến Lăng Thiên Khiếu cùng một lúc cảm giác có chút buồn cười, không kìm nổi trong lòng thấy kinh hãi: Chẳng lẽ những lời đồn đãi này chính là thật sự? Tiêu nhi... Được một thế gia ngàn năm nào đó coi trọng, hơn nữa nó còn được nhận vào môn tường? Nếu không, giải thích như thế nào khi trong thời gian ngắn nó lại biến hóa như thế!

Phán đoán này khiến Lăng Thiên Khiếu vẫn luôn thấp thỏm trong lòng thì nay ổn định hơn nhiều. Ngoài miệng tuy ông nói có lòng tin với đứa con nhưng làm cha mẹ, có người nào cả ngày không lo lắng cho con cái?

Trên đại lục, các đại đế quốc vương triều thay đổi, giang sơn cũng đổi chủ, giống như Đế quốc Lam Nguyệt từ lúc khai quốc đến bây giờ có hơn một ngàn bốn trăm năm toàn bộ đại lục cũng hiếm có đế quốc nào như vậy. Nhưng trên thực tế, những thế gia được truyền thừa mấy ngàn năm, siêu cấp môn phái, vẫn luôn ẩn giấu ở ngoài tầm mắt người thường nhưng số lượng lại cực kỳ kinh người!

Những thế gia đó cũng không phải truyền thuyết mà là tồn tại thật sự ở khắp nơi. Chẳng qua là họ vẫn luôn giữ thái độ từ chối với người thường. Riêng họ đều có phương thức truyền thừa của mình. Bởi vậy, đối thế nhân mà nói, những thế gia đó đều thần bí!
Trường kiếm của Lăng Tiêu ở không trung vẽ ra một nét đường cong tuyệt mĩ, theo quỹ tích mà trường kiếm của Lăng Tiêu vẽ ra thì con ngươi của Lăng Thiên Khiếu chợt co lại, luồng kiếm khí kia đơn giản tự nhiên đâm vào mặt trên của khối cự thạch này, Tế Liễu kiếm mềm mại phát ra một tiếng "đinh".

Lăng Vận Nhi nhìn một kiếm này của Tam ca đến trợn mắt há hốc mồm, chiếc miệng tinh xảo khẽ nhếch, trong con ngươi xinh đẹp chứa đầy vẻ không tin: Tam ca hắn, đây là đang ứng phó phụ thân sao? Hay là đang chơi đùa? Lăng Vận Nhi có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn thoáng qua phụ thân, lo sợ phụ thân quở trách tính khí khinh nhờn của Tam ca, nhưng lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân đang nhìn chằm chằm vào điểm mà Tam ca đâm vào mặt trên cự thạch.

Lăng Vận Nhi cố gắng nhìn nửa ngày, trừ một lỗ rất nhỏ màu xám ra thì nàng không thể thấy được một điểm gì khác.

Lăng Thiên Khiếu trầm giọng hỏi:
- Con làm như thế nào?

- Con đem lực lượng tập trung lại thì đánh ra.
Trên mặt Lăng Tiêu lộ vẻ mỉm cười, lạnh nhạt nói, hắn biết, nếu không thể cho phụ thân một chút lòng tin, sợ là ông sẽ không yên tâm cho một mình mình đến phía nam.

- Tam ca, phụ thân, các người đang làm chuyện bí hiểm gì đó?
Lăng Vận Nhi có chút không kiên nhẫn nói.

Lăng Thiên Khiếu đi đến trước mặt khối cự thạch kia, vươn tay ra, quát một tiếng, trên tay hiện lên một đoàn thanh khí.

- Đùng!

Đánh lên trên mặt khối cự thạch, chỉ thấy vài vết nứt, ngay vị trí điểm từ một kiếm kia của Lăng Tiêu, các vết nứt lan ra khắp tứ phía như các con rắn đang bò, không ngờ kéo dài ra hơn một thước!

Lăng Thiên Khiếu lại gầm nhẹ một tiếng, hung hăng lay động khối cự thạch này, mặt trên chỗ nứt tràn ra rơi xuống, khối cự thạch rất cao như một người, tách ra thành từng mảng lớn!

Lăng Vận Nhi mở trừng mắt nhìn ra hết cỡ, nhìn phụ thân, rồi lại nhìn Tam ca, sau đó nói:
- Chưởng lực của phụ thân thật là lợi hại!
Lúc trước người đánh Tam ca chính là dùng loại công pháp này sao?

Lăng Vận Nhi vừa nói xong, liền biết được mình đã lỡ lời, mới thè lưỡi, chợt chạy tới lẻn vào phía sau Lăng Tiêu.

- Khụ khụ... …
Lăng Thiên Khiếu xấu hổ trừng mắt nhìn con gái liếc mắt một cái rồi mới nói:
- Nếu như không phải một kiếm vừa rồi của Tam ca con làm tổn hại một cách rõ ràng khối đá lớn này thì con cho phụ thân là Kiếm Thánh sao, một bàn tay có thể đánh vỡ khối cự thạch lớn như vậy!

- Tảng đá như thế sao rõ ràng?
Lăng Vận Nhi vẻ mặt mơ hồ.

- Vận nhi, trong thiên hạ, bất kể chuyện gì đều có quy luật của nó, tỷ như nói, trắng đen xen kẻ, tinh thần thay đổi,mặt trời lên xuống đều có quy luật của nó, hoa Hướng Dương luôn theo thái dương đi, điều này cũng là quy luật.
Lăng Thiên Khiếu lạnh nhạt nói xong, trên mặt hiện ra hào quang thần thánh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Có lẽ đây là lần đầu tiên ông giải thích vắn tắt võ đạo cho con của mình. Trước kia không phải là ông không muốn nói mà là cảnh giới bọn nhỏ rất thấp!

Lăng Vận Nhi nghe được cái hiểu cái không nhưng nhìn vào trong mắt phụ thân, nhưng lại tràn đầy vẻ tôn sùng thời thơ ấu, thật ra trong mắt của mỗi một đứa con, phụ thân họ đều là người đàn ông hoàn mỹ. Thế cho nên có nhiều cô gái sau khi lớn lên, khi tìm chồng ở một nơi nào đều phải rất giống với phụ thân của họ. Đây là một loại ưu tư không nhận thức được, thậm chí rất nhiều người suốt cuộc đời mình cũng không phát giác được.

Trong lòng Lăng Tiêu cũng tôn kính với phụ thân, ứng với câu nói: Xem thường người khác thì người chịu thiệt nhất định là mình!

Bất kể là người ở bất cứ thế giới nào cũng không thiếu người thông minh, tựa như Lăng Thiên Khiếu vừa mới giải thích như vậy. Lăng Tiêu tin rằng Ma Kiếm Sĩ cũng không phải thực lực cuối cùng của phụ thân!

Lăng Tiêu không đoán sai. Lần này Lăng Thiên Khiếu trở về, thứ nhất là biết được chuyện của con trai, thứ hai là cuối cùng ông đã đột phá để đạt tới thực lực Ma Kiếm Sĩ bậc năm!

Bậc ba ... Đó là chuyện trước kia đã qua rất lâu rồi!

Làm một vị tướng quân không thiếu danh lợi, Lăng Thiên Khiếu cũng không muốn bại lộ bản thân quá nhiều. Cho nên lúc đột phá bậc bốn ông cũng chỉ cho Lăng phu nhân cùng đứa con cả Lăng Chí biết, căn bản là ông không đi Kiếm Công hội chứng thực!

Chuyện này cũng là phần trên của đại lục, đó là nguyên nhân là rất nhiều võ giả cao cấp không có tiếng tăm! Không ai cũng tán thành với Kiếm Công hội!
Còn có rất nhiều người đối với cái gọi là cấp bậc, xưa nay khinh thường mà không nhìn tới! Thực lực chân chính, ai sẵn lòng bại lộ cho ngươi chứ?

Ngàn vạn năm trên đại lục đã sớm lưu truyền tới nay mỗi một giai đoạn biểu hiện thực lực, sau khi lên bậc, mình là người thứ nhất cảm giác được sự biến hóa, hà tất gì đi Kiếm Công hội để được bọn họ chấp nhận.

Sự đồng ý của bọn họ, rất quan trọng sao?

Lăng Thiên Khiếu nhìn thoáng qua bốn bề vắng lặng, đi đến bên dưới vách tường đá kia, ngẩng đầu nhìn lên, vách tường đá vừa cao lại vừa rộng có loại cảm giác áp chế hướng về bên này. Lăng Vận Nhi cách rất xa, cũng cảm thấy có chút choáng váng.

Lăng Thiên Khiếu ra hiệu cho con lui lại điểm đầu rồi sau đó mạnh mẽ hít một hơi, phía dưới bức tường đá yên lặng không gió bỗng nhiên bắt đầu thổi gió lên làm quần áo Lăng Thiên Khiếu bay phất phới, Lăng Tiêu vô cùng mẫn cảm khi phát hiện có một ít năng lượng trong không khí đang bắt đầu không ngừng thu gom lại trên thân kiếm của Lăng Thiên Khiếu. Thanh kiếm thuộc loại tinh cương trăm năm không ngờ giống như có chút không chịu nổi, phát ra từng hồi âm thanh nghẹn ngào!

Lăng Thiên Khiếu hét lớn một tiếng:

- Nhìn rõ này, tu luyện đến tầng thứ năm của kiếm kỹ Cụ Phong Phá!

Nói xong thì phía trên trường kiếm bỗng nhiên hiện lên một làn gợn sóng, không khí dường như trở nên vặn vẹo, tiếng gió thê thảm vang lên ở quanh thân Lăng Thiên Khiếu.

Một đạo dài khoảng năm thước, trường kiếm rộng khoảng một thước với bộ dáng kiếm khí màu xám, theo trường kiếm của Lăng Thiên Khiếu múa, hung hăng đánh hướng về mặt bức tường đá vô cùng cứng rắn!

- Tu vi quan trọng, kiếm kỹ cũng quan trọng như thế!

Lăng Thiên Khiếu gầm lên một tiếng, luồng kiếm khí kia không tiếng động xuyên thấu qua bức tường đá, hoàn toàn tiến vào trong đó!

Thân thể Lăng Thiên Khiếu lại như thu vào trong gió như một chiếc lá rơi, vô trọng lượng dường như lui ra phía sau một chút, chân không chạm đất, thối lui đến bên cạnh Lăng Tiêu cùng Lăng Vận Nhi, lạnh nhạt nói:

- Cho dù là kiếm kỹ Nhân cấp bậc thấp, nếu các con có thể luyện đến mức tận cùng thì nó cũng không phải rác rưởi!
Đáng tiếc, có rất nhiều người chỉ nhìn chằm chằm vào kiếm kỹ bậc cao, họ chỉ muốn liều mạng nâng cao tu vi mà lại quên, kiếm kỹ, công pháp, cùng thực lực bản thân mới cần hỗ trợ cho nhau!

Lúc này, chợt nghe thấy phía đối diện truyền đến một đợt tiếng vang đinh tai nhức óc, một mảng lớn của cự thạch bong xuống như đẽo gỗ mục, bụi mù tràn ngập đầy trời. Chờ cho khói bụi dần dần tán đi, lộ ra cảnh vật phía sau, bức tường đá phẳng lì trên núi đá to lớn không ngờ bị đào ra một vết sâu nhất chừng năm sáu thước, đường kính hố dài khoảng hai mươi mấy thước !

Những khối đá này rơi lả tả xuống, ở mặt dưới chồng chất một cái gò lớn, làm cho người ta ngạc nhiên nhất chính là từng khối đá to khoảng cái đầu, lại không hơn kém nhau mấy!

- Đây là quy luật! Mỗi loại sự vật, đều có quy luật của mình. Tiêu nhi, hiện tại con còn cảm thấy thực lực của mình hùng mạnh nữa không?
Lăng Thiên Khiếu với vẻ mặt ngạo nghễ, cảm thấy được mình có tư cách giáo huấn, đứa con này đã trở nên cực kỳ ưu tú rồi!
Người trẻ tuổi luôn phải thường xuyên dạy bảo.

- Phụ thân, nếu như ngài làm người khai thác đá thì nhất định là xuất sắc nhất!

Trong đôi mắt nhỏ của Lăng Vận Nhi tràn đầy sùng bái nhìn phụ thân nói chuyện trên mặt đang lộ vẻ đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment