Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 123

Lần thử kiếm trên núi đá này gây xúc động rất lớn với Lăng Tiêu. Cho đến nay, đối với kiếm kỹ của thế giới này trong lòng Lăng Tiêu có chút không để vào mắt, Thục Sơn là môn phái lấy kiếm nhập đạo, còn lúc đi vào thế giới thế tục này thì họ lấy kiếm làm chủ, theo tiềm thức trong đáy lòng, có chút xem nhẹ kiếm kỹ cùng công pháp của thế giới này!

Dù sao, trong đầu của Lăng Tiêu, ghi chép vô số kiếm kỹ cùng công pháp, toàn bộ đều là tinh túy của toàn bộ Thục Sơn kiếm phái trong hàng tỉ năm qua! Tuy rằng hiện giờ hắn chỉ ở Trúc Cơ kỳ, còn bởi vì tố chất thân thể vốn có của mình, thực lực vốn không thể nói giống với Trúc Cơ kỳ của kiếp trước, tạm thời cũng không thể sử dụng bao nhiêu kiếm kỹ trong đầu mình, nhưng tùy ý có thể sử dùng bất cứ cái nào, dùng cho thế giới này, không nói là kiếm kỹ Thần cấp thì ít nhất Thánh cấp cũng không có vấn đề!

Hôm nay hắn thấy một kiếm long trời lở đất kia của phụ thân, khiến trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên hiểu ra nhiều hơn vài phần. Trên đời này không có kiếm kỹ vô dụng mà chỉ có người vô dụng!

Đúng vậy, kiếm kỹ tốt phối hợp cùng công pháp tốt, quả thật có thể phát huy ra uy lực to lớn, nhưng nếu như đem kiếm kỹ bình thường tu luyện đến cao nhất, như vậy ... Cũng sẽ bộc phát ra uy lực kinh người!

Tựa như một kiếm kia của Lăng Thiên Khiếu, mười Lăng Tiêu cũng là bị giết chết, ngươi có Thần kiếm kỹ có năng lực như thế sao?

Hắn bị xúc động thật sâu, đồng dạng còn có Lăng Vận Nhi, sau khi trông thấy uy lực to lớn của Thiên cấp kiếm kỹ bậc trung " Cụ Phong Phá "gia truyền, toàn bộ tâm linh đều bị rung động, ma xui quỷ khiến nàng bạo gan nói với phụ thân mình không thích bộ kiếm kỹ này, sau đó dùng Ngọc Nữ kiếm pháp chém trên cự thạch kia một vết cắt, nháy mắt vạch ra hai mươi mấy vết sâu cạn không đồng nhất. Tuy rằng cùng việc sử dụng Cụ Phong Phá lúc trước chiều sâu chém ra không cách nào so sánh nhưng Lăng Thiên Khiếu cũng không phải là người không hiểu biết, ngay lúc nhìn thấy con gái mình sử dụng bộ kiếm kỹ cấp này có chút không khác so với kiếm kỹ gia truyền của mình, thậm chí ... Còn mạnh hơn rất nhiều! Mặc dù trong lòng không muốn nhận, nhưng điều này quả thật là sự thật. Hiện tại thực lực của Lăng Vận Nhi còn thấp, đợi đến lúc toàn bộ kinh mạch trên người được đả thông,tiến vào Ma Kiếm Sĩ bậc một, nếu sử dụng lại bộ kiếm kỹ này lần nữa, thực lực đó, chỉ sợ sẽ không kém hơn so với lúc mình ở bậc ba!

Lăng Thiên Khiếu bị suy đoán của mình hù cho muốn nhảy lên, đồng thời ông cũng phát hiện bộ kiếm kỹ này càng thích hợp cho con gái sử dụng hơn! Ông là người luyện võ nên không phải tên giáo lý, có kiếm kỹ tốt mà không cho con mình tu luyện thì chắc đầu mình không phải có vấn đề chứ?

Chẳng qua là Lăng Thiên Khiếu chỉ có một lo lắng nên hỏi Lăng Tiêu :
- Tiêu nhi, bộ kiếm kỹ này... Là con truyền cho Vận nhi sao?

Lăng Tiêu không phủ nhận, cười nhạt khẽ gật đầu nói:
- Con cảm thấy đối với tiểu muội mà nói thì bộ kiếm kỹ này càng thích hợp hơn so với Cụ Phong Phá! Không giống Đại ca cùng Nhị tỷ, tu luyện nhiều năm, đều đã hình thành thói quen. Hiện tại tư tưởng của tiểu muội vẫn chưa bị ràng buộc ở trong một bộ kiếm kỹ, cho nên con liền đánh bạo đem bộ kiếm kỹ này truyền cho nàng, con mong phụ thân không phiền lòng!

Lăng Thiên Khiếu cười ha ha nói:
- Hồ đồ! Ta trách móc cái gì? Ta là một lão già bảo thủ sao?

Lăng Vận Nhi nói thầm trong lòng: Ngài còn không phải lão già bảo thủ sao? Từ nhỏ đã ép ta tu luyện Cụ Phong Phá, từ lâu ta đã nói không thích... ....

Lăng Thiên Khiếu cười qua, mới nhẹ giọng thở dài:
- Tiêu nhi, nói vậy con cũng có chuyện khó xử của mình, rất nhiều chuyện không tiện nói, nhưng con như vậy ... Tùy tiện như vậy liền đem kiếm kỹ của mình truyền cho muội muội, phải không?

Lăng Tiêu lắc đầu, vẻ mặt cười với ý cổ quái :

- Bọn họ ... Bọn họ không xen vào chuyện của con.

Đừng nói là hai thế giới, cho dù đám Thục Sơn có năng lực lớn kia, có thể vượt qua thời không đi vào thế giới này, chuyện đầu tiên, chỉ sợ cũng tìm một chỗ trốn đi, hấp thu linh khí của thế giới này một cách điên cuồng để tiến hành tu luyện chứ? Ai quản đến việc hắn truyền ra một bộ kiếm kỹ thông thường sao?

Tuy rằng Lăng Thiên Khiếu không tin lắm nhưng ông vẫn vì đứa con có thể có thành tựu như thế mà vui mừng không thôi, gia đình có con tài giỏi, nhìn xem về sau còn ai dám nói lão Tam nhà ta không được!

Vài ngày sau, Lăng Tiêu lại xuất hiện ở trong Học viện Đế quốc, mặc dù hắn vẫn giống như xưa, không có biến hóa gì, nhưng ánh mắt người ngoài nhìn về phía hắn lại xảy ra thay đổi rất lớn, vốn có rất nhiều người trào phúng cùng khinh thường hắn, nhưng ngay hiện giờ hoàn toàn không thấy, càng nhiều, trái lại thì hâm mộ cùng ... Ghen tị.

Trong quý tộc vốn không có bí mật gì, một chút chuyên phát sinh nào đó, chỉ sợ trong một đêm nó sẽ truyền khắp toàn bộ giới quý tộc, huống chi chuyện phát sinh lại lớn như vậy.

Chuyện học sinh của học viện Đế quốc được phong tước vị quý tộc cũng đã từng có từ trước, nhưng liền trực tiếp phong tới cấp Tử Tước, ở trong ấn tượng của mọi người, còn chưa thấy qua, phần lớn đều là danh hiệu Tước Sĩ, như lúc Lăng Chí tham gia cuộc thi đấu đệ nhất kiếm đại lục học viện đạt được giải quán quân, sau khi hắn về nước thì được thưởng, cũng chẳng qua là phong cho hắn một danh hiệu nam tước, vào lúc đó điều này cũng làm dấy lên chấn động không nhỏ.

Càng khiến người ta không kìm nổi đến đỏ mắt chính là, chức tử tước này của Lăng Tiêu lại là được thừa kế!

Chẳng qua sau khi có nhiều người nghe nói Lăng Tiêu được phong đất, trong lòng họ rốt cục cũng cân bằng. Thành Penzias, ờ soàn soạt soàn soạt, không ngờ là tòa thành Penzias, nơi thú nhân tùy tiện chà đạp, phỏng chừng cái chức tử tước này của hắn, còn chưa tới lúc đi xem đất được phong một lần thì nơi đó đã bị san bằng rồi?

Không ai tin Nam Phương Vương sẽ giúp đỡ Lăng Tiêu chống lại thú nhân, chỉ có tên ngốc mới làm như vậy !

Cho dù ông muốn mượn sức Lăng gia thì cũng không làm việc trắng trợn như vậy, càng huống chi, thành Penzias, ai cũng biết đó là một trong những khu vực Nam Phương Vương kinh doanh đã nhiều năm. Ngay hiện tại không ngờ nó bị quốc vương bệ hạ đem tặng cho người khác. Trong lòng Nam Phương Vương không có chút oán hận mới là lạ!

Chỉ là nếu như Lăng Tiêu thông minh thì hoàn toàn có thể từ chối phải đi đất phong bây giờ. Dù sao, hắn vẫn chưa trưởng thành, không ai có thể buộc hắn rời đế đô, huống chi, bây giờ Lăng Tiêu còn là học sinh của Học viện Đế quốc.

Lăng Tiêu vẫn như trước đều dùng thái độ thản nhiên với đủ loại ánh mắt của những người đó, mới vừa trở lại ký túc xá, trước đó Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đã quét dọn sạch sẽ, đang đứng ở cửa nghênh đón Lăng Tiêu.

Người đầu tiên đến bái phỏng, không ngờ chính là viện trưởng Thu Kiến Hoa của Học viện Đế quốc. Mà lúc này, có lẽ Thu Kiến Hoa không có một chút dáng vẻ của vị viện trưởng, vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, lập tức hỏi han ân cần với Lăng Tiêu, người có thể khiến một đại nhân vật như vậy, cũng không phải Lăng Tiêu được phong tước vị, cũng không phải Lăng Tiêu đột phá thiên mạch tiền đồ sáng sủa mà là Lăng Tiêu chữa trị cho phụ thân của lão!

- Vốn ta phải tự mình đi Lăng phủ cảm tạ con, thuận tiện gặp mặt Thiên Khiếu huynh một chút. Tuy nhiên gần đây có rất nhiều lời đồn đãi nên ta cũng không tiện tới. Nhưng con yên tâm, chỉ cần con trở lại Học viện Đế quốc thì không ai có thể động vào một ngón tay của con!
Thu Kiến Hoa với vẻ mặt ngạo nghễ nói một cách cam đoan.

- Đa tạ viện trưởng quan tâm, tuy nhiên, mấy ngày nữa Lăng Tiêu sẽ phải rời khỏi đây để chuẩn bị đi trước xem đất phong thành Penzias.
Lăng Tiêu mỉm cười, dửng dưng nói.

- Cái gì?
Thu Kiến Hoa cả kinh, lập tức lắc đầu nói:
- Không được, hiện tại con không thể đi, rất nguy hiểm, uy hiếp thú tộc thật sự quá lớn, con cũng từng tham gia chiến tranh đối kháng với thú nhân, chuyện đó cũng không phải là trò đùa, huống chi, thủ hạ của con căn bản không có một người nào có thể dùng được, trông cậy vào một đội quân bảo vệ thành Bành Trạch Tư sao?
- Tinh anh từ lâu đều bị Nam Phương Vương rút đi rồi! Cho dù, cho dù nhị điện hạ hắn có ý định quan hệ tốt với Lăng gia con thì hắn cũng không thể trực tiếp trợ giúp con, dù sao, nơi đó là đất phong của con.
Thu Kiến Hoa nói xong, muốn nói tiếp nhưng lại thôi.

Lăng Tiêu khẽ gật đầu:
- Điều Viện trưởng nói, Lăng Tiêu cũng hiểu, viện trưởng nói rất đúng, hiện tại nơi đó đã là đất phong của con, cho nên con càng không thể bỏ không quan tâm tới nơi đó. Đến lúc đó, cho dù Lăng Tiêu tuổi còn trẻ, cũng sẽ bị mọi người lên án, Lăng Tiêu đã làm cho danh dự gia tộc bị xấu một lần thì con không muốn lại có lần thứ hai.

Thu Kiến Hoa nhìn Lăng Tiêu, khẽ há miệng thở dốc, mà chuyện gì cũng không nói ra được, Lăng Tiêu nói cũng đúng, làm quý tộc, tuy rằng có vô số đặc quyền, ngồi ở trên cao, nhưng đồng dạng hắn cũng có trách nhiệm cùng nghĩa vụ tương ứng với nó, trong đó có một cái, đó là bảo hộ an toàn của con dân trong lãnh thổ!

Nếu không, một người cũng không có trên đất phong của ngươi, mà còn lại một gã quý tộc như ngươi, còn không phải bị người cười đến rụng răng sao!

- Nếu như hiền chất không muốn đi đất phong trước, như vậy... ...
Thu Kiến Hoa nói xong, từ trong túi lấy ra một tấm phiếu đưa cho Lăng Tiêu:
- Không cần trì hoãn, chỗ này có mười vạn kim tệ, ít nhất có thể thuê một đoàn lính đánh thuê khoảng hai ba trăm người trong một năm, có người bảo hộ con, ta cũng yên tâm một chút.

Trông thấy Lăng Tiêu muốn trì hoãn, Thu Kiến Hoa nói với vẻ mặt thành khẩn:
- Lăng Tiêu hiền chất, chớ trì hoãn, nghe ta một lần, bệnh của gia phụ nếu như đổi lại người khác tới cứu thì đừng nói mười vạn cho dù là tạ ơn trăm vạn, ngàn vạn lần thì Thu mỗ cũng có cho người ta!
- Sự khỏe mạnh của gia phụ cũng không phải dùng tiền có thể so sánh, tin rằng hiền chất cũng tán thành những lời này, đúng không?

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, Thu Kiến Hoa nói tiếp:
- Nếu như hiền chất không đi phía nam thì khoản tiền này ta tuyệt đối sẽ không lấy ra nữa. Hiện giờ con lẻ loi một mình, đối với người cảm thấy hứng thú với kiếm kỹ cùng công pháp của ngươi thì rất nhiều, con không ở trong Học viện Đế quốc, ai, ta cũng chỉ có thể làm những chuyện này thôi!

Thịnh tình của Viện trưởng đại nhân như thế, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể tiếp nhận, đưa cho Xuân Lan cùng Thu Nguyệt bảo quản. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trước khi Thu Kiến Hoa đi nhìn thoáng qua Lăng Tiêu thật sâu rồi sau đó nói:
- Còn hơn một năm nữa, chính là cuộc thi đấu học viện đệ nhất kiếm cùng tổ chức với các quốc gia trên toàn đại lục. Đến lúc đó, Lăng Tiêu hiền chất nhất định có thể quay về tham gia không?

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, đến lúc đó hắn cũng muốn gặp mặt cao thủ trẻ tuổi trên đại lục, bởi vì gần đây Lăng Tiêu nghe nói không ít về truyền thuyết thần bí của các " thế gia ngàn năm " hay là " môn phái ngàn năm " , nghe nói trong bọn họ có một số người sẽ trà trộn vào thế gian để tiến hành rèn luyện, mà làm nên cuộc thi đấu học viện đệ nhất kiếm của các quốc gia trên đại lục, nếu không, sao có thể hấp dẫn nhiều tới người như vậy!

Vốn tưởng rằng Thượng Quan Vũ Đồng cùng Isa với Diệp Vi Ny có thể nghe được tin tức trước, hay tệ lắm cũng là tên Lý Thiên Lạc kia đến đây, mà chuyện Lăng Tiêu được đất phong nói một chút gì.

Người khiến Lăng Tiêu không nghĩ tới chính là người thứ hai đến, không ngờ là ... Tạ Hiểu Yên.
Bình Luận (0)
Comment