Ngạo Kiều Tiểu Thân Thân I

Chương 3.2

Mấy giờ sau khi Trương Kiến Hiền xuống lầu, đi qua lầu hai, bên trong ầm ĩ khiến hắn không thể bỏ qua, dừng chân trong chốc lát, chỉ nghe thấy Kim Long Thiết Long Đồng Long mắng thô tục cái gì đó, từ ngữ dùng đều nghe không hiểu, lắc đầu rồi lại xuống lầu.

Nếu như là ngôn ngữ sao hỏa hoặc ái ngữ của đám thiếu niên, hắn đại khái có thể đoán ra tám chín phần nguyên ý, nhưng cái loại động một cái lại đem cơ quan sinh dục ghép vào câu từ như vậy, lại còn mang cả lão cha lão nương vô trang trí câu từ, hắn thật sự nghe không hiểu, cam bái hạ phong.

Xuống lầu một gặp Vĩ Tử, hắn dặn dò: “Tôi muốn dạo qua khu đất mới mua tháng trước, Ngu Long hỏi, cậu nói với hắn hai tiếng sau tôi sẽ trở về.”

Vĩ Tử xoa xoa tay vẻ mặt đau khổ nói: “Để em đưa Tiểu Hiền ca đi đi, nếu không Lão Đại sẽ chém em mất.”

“Hắn sẽ không.” Trương Kiến Hiền cười cười nói: “Tôi muốn lái xe một mình, suy nghĩ chút chuyện.”

Vĩ Tử không dám khuyên nữa, vội vàng giao chìa khóa xe của Kim Long ra, trong miệng lầm bầm Lão Đại nếu còn tiếp tục ầm ĩ ở trên ấy, không chừng áp trại phu nhân lại muốn đi ra ngoài đánh dã chiến đó a.

Trương Kiến Hiền nghe được, tặng cho ánh mắt xem thường, có một cấp trên không đứng đắn sao có thể dưỡng được cấp dưới nghiêm túc, đôi chủ tớ thật sự là song bảo.

Tự lái xe, giữa trưa hè, khí trời nóng bức, cho dù có cửa kính cản gió cùng tấm dán cách nhiệt, nhưng vẫn không cách nào ngăn được sức nóng của tia tử ngoại; hắn kéo cửa kính lên, mở máy lạnh, bật bản nhạc tình Tây phương mình thích, trong xe, trở thành thế giới của riêng mình.

Đầu óc tạm thời thả ra khoảng không, dòng suy nghĩ lắc lư theo bản tình ca lãng mạn, không có kẻ luôn dùng ánh mắt sắc dục ở bên cạnh nhìn mình, cũng không có tiểu đệ nào kè kè bên cạnh, tạo cho mình một chút tự do.

Nơi hắn muốn tới bây giờ vốn là khu đất phụ cận khu dự án mậu viên, giao thông tiện lợi, có lời đồn nơi này đã bị tập đoàn tài chính lớn nhắm trúng, muốn quy hoạch xây dựng trung tâm mua sắm và khách sạn cấp quốc tế, còn có vài căn biệt thự tiền triệu đang dựng lên, tương lai sẽ vô cùng đắt giá.

Nghĩ đến phần đất này do dùng danh nghĩa công ty thu mua, vốn là sản nghiệp tổ tiên do ba người em bán tống bán tháo, Trương Kiến Hiền đắc ý cười rộ lên.

Ba đứa ngu ngốc kia vẫn cho rằng phần đất này không đáng giá, căn bản không biết khu đất nông nghiệp này mặc dù hiện tại chưa hoàn toàn khai phát, nhưng sẽ thành thành thị lớn sau này, cũng là khu mậu viên tương lai mà, bên cạnh đã bắt đầu xây dựng đường cao tốc lẫn đường lớn, rất nhanh, giá đất nới này sẽ nước lên thuyền cao.

Đến lúc đó, thắng lợi sẽ thuộc về hắn, không phải mấy kẻ được cha mẹ bảo hộ kia.

Thắng trận này đem cho hắn biết bao khoái ý, sao lại không làm? Chờ đến một ngày cha phát hiện ra công ty kinh doanh bất động sản, trong một năm đã nuốt sạch đất đai của Trương gia lại chính là đứa con cả bị đuổi khỏi nhà, vẻ mặt khẳng định rất thú vị đi?

Còn có điệu bộ của mẹ, trong khi bà ta đang dùng bộ mặt giả dối để che dấu sự túng quẫn của gia đình, liệu bà ta có thể dùng loại mắt cẩu xem người mà nhìn minh không?

Thân nhân bạc lạnh, cũng là lý do bản thân dùng bạc lạnh đáp lại.

Đi xe ước chừng bốn mươi phút, từ đường lớn bằng phẳng đi vào con đường gồ ghề, cuối cùng tới một nơi dân cư thưa thớt, đi dọc theo một khe suối nhỏ, tới khu đất hiện nay đang thuộc sở hữu của công ty mình.

Một khu đất lớn nguyên thủy, cỏ dại mọc thành bụi, không ai sửa sang, không sao hết, vài năm tới cảnh quan nơi này sẽ hoàn toàn bất đồng, căn cứ vào tin tức khai phá được bí mật truyền ra, nơi này rất nhanh sẽ kiến thiết ra một công viên bốn phía có sân vận động, trung tâm mua sắm, và những khu nhà cao cấp.

Hắn lấy điện thoại di động chụp vài kiểu ảnh, vừa chụp vừa tản bộ, tâm tình cũng thoải mái hơn, có thể do không khí tươi mát bên ngoài có ma lực, làm cho bất kỳ chuyện khó chịu gì cũng bay tuốt lên tầng mây.

Trương Kiến Hiền đi dọc theo khe suối được một đoạn, nhìn thấy đối diện khe suối hình như có người làm ruộng, nhất thời tò mò liền nhảy qua, bờ ruộng mọc loại cỏ phiến lá dài có quả giống hột tiêu, trong ruộng cũng là loại thực vật này.

Hắn nhớ không ra tên của nó, ước chừng cao nửa người, lá cây xanh biếc rất quen thuộc, hình như từng thấy ở đâu đó, hắn suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được, lắc lắc đầu, buông tha hồi tưởng.

Có hai lão trung niên đang cắt sửa cành lá dưới ruộng, cắt lá cây cho vào bao tải, dưới đất đã có mười mấy bao, một người khác vác mấy bao ấy lên xe tải.

Chẳng lẽ loài tầm thường ấy là một dạng cây công nghiệp? Trương Kiến Hiền thuận tay chụp lại vài kiểu.

Có người từ phía xe tải đi tới, ánh mắt lấp lánh nhìn mình, Trương Kiến Hiền vội vàng cất di động, hy vọng việc hắn chụp loạn ruộng đất của người ta không bị phát hiện.

Người nọ đi tới, chỉ là một thanh niên tướng mạo bình thường, nếu chỉ đi lướt qua sẽ không lưu lại chút ấn tượng nào, nhưng tại sao khóe mắt lại có loại tà khí nhàn nhạt, khiến Trương Kiến Hiền nhớ tới đám người trong Vân Dật hội.

“Xin chào” Người nọ đánh giá Trương Kiến Hiền, có chút cảnh giác hỏi: “Nơi nông thôn hẻo lánh như vậy, hiếm khi thấy người như… anh.”

Câu hỏi rất bình thường, nơi đây hẻo lánh, những người khác vừa nhìn đã biết là dân lao động tay chân, cởi trần lộ ra làn da ngăm đen, miệng còn nhai miếng cau nâng cao tinh thần, áo quần bẩn bụi, chân đi đôi dép cao su, so với khí chất như quý công tử của Trương Kiến Hiền thực giống như vương tử với tên ăn mày.

Trương Kiến Hiền chỉa chỉa bờ bên kia: “… Tôi là người bên môi giới nhà đất, nhận lệnh ông chủ tới đây xem một chút, xem đất ở đây thích hợp làm việc gì, cũng thuận tiện tìm người mua thích hợp.” Bình thường khi người khác hỏi nghiệp của mình, hắn cũng nói như vậy.

Người kia nhìn qua bên kia một chút, lại nhìn Trương Kiến Hiền, vẻ mặt trầm tĩnh lại, hỏi: “Mảnh đất kia không tồi, nghe nói vốn là tổ sản Trương gia, nhưng mấy tháng trước đã bán rồi, thực đáng tiếc, sớm biết bọn họ muốn bán, tôi đã mua luôn rồi.”

Trương Kiến Hiền kinh ngạc hỏi: “Trương gia?”

Đích xác là kinh ngạc, nghe khẩu khí của người nọ, tựa hồ có quen biết với mấy đứa em mình.

Người nọ nhún nhún vai “Ba anh em Trương gia công ty xây dựng Trương thị, tôi ở trong nội thành, có ăn cơm với người anh cả mấy lần… Đất rộng như vậy, tìm được người mua rồi sao?”

Trương Kiến Hiền cẩn thận trả lời “… Có mấy người ở Bắc bộ có hứng muốn mua, mấy ngày tới sẽ đến xem.”

“Vậy sao, tôi cũng có hứng thú, anh có danh thiếp không? Tôi sẽ liên lạc lại với anh.” Người nọ yêu cầu.

Trương Kiến Hiền lấy ra tấm danh thiếp in ấn tinh xảo, có in tên công ty, phần chức vụ của mình là quản lý, có điều…

“Trương Kiến Hiền? Thật khéo, người bạn kia của tôi là Trương Kiến Trí, hai người liệu có quan hệ thân thích gì không?” Người nọ hứng thú hỏi.

Trương Kiến Hiền mỉm cười đáp: “Thuần túy là trùng hợp, tôi không có anh em, cũng không quen biết ai trong Trương thị, việc mua bán đều là ông chủ đứng ra bàn bạc.”

“Oh, như vậy hả.” Người nọ lấy ngón tay vê vê cằm, cười nói.

Đối phương không hề hỏi thêm, cũng không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, Trương Kiến Hiền không thèm để ý, trước mắt hắn cũng không có ý định bán mảnh đất này, phải đợi thương lượng cẩn thận với Ngân Long, tìm người mua lớn hơn nữa.

Vừa nhìn lại xung quanh một chút, lúc này điện thoại trong túi lại vang lên.

“Alo, tôi là Trương Kiến Hiền… Vĩ Tử không nói với anh là tôi đến thôn XX sao?” Vừa trả lời vừa nghĩ, xem ra trận tranh cãi kia đã kết thúc, không, kéo dài tới hai tiếng đồng hồ, không chừng lại vừa ẩu đả một trận rồi.

Kim Long nói: “Thế nào không đợi anh? Em đi một mình rất nguy hiểm, bên ngoài biết bao nhiêu kẻ xấu, anh sợ em gặp nguy hiểm.”

Trương Kiến Hiền nhịn cười, giơ một tay ra hiệu với người bên cạnh, ý bảo tái kiến, rồi vừa nói chuyện điện thoại vừa trở lại bên kia suối.

“… Anh chính là kẻ xấu xa nhất mà tôi từng thấy, còn có mặt mũi nói ai?” Trương Kiến Hiền giận tái mặt nói.

“Không cần quá khen, xấu xa vì em cũng đáng thôi, có điều, anh nghe nói Đại tỷ Mẫu Đơn bang gần đây phát điên, muốn tìm đàn ông tốt để kết hôn. Anh sợ em bị cô ta lừa về ở rể, anh, anh không muốn trở mặt thành thù với Đại tỷ!” Nói đến độ, Kim Long khổ não, cứ như áp trại phu nhân bị người ta bắt mất rồi không bằng.

“Bệnh thần kinh, tôi không ngạnh nổi với phụ nữ, cô ấy bắt tôi về cũng chỉ có thể làm cảnh, có thể xem không thể dùng, anh đang nghĩ cái quái gì vậy hả?” Trương Kiến Hiền không cho là đúng trả lời.

“Haha, cũng đúng, Tiểu Hiền Hiền đã sớm bị mị lực nam tính của anh chinh phục rồi, không anh không vui, người khác cho dù đoạt em cũng vô dụng, ha hả, hắc hắc, hại anh mấy tháng nay lo lắng muốn chết, chỉ sợ trên đường gặp phải Đại tỷ…”

“Ngu Long lại nói điên khùng cái gì đó? Đầu bị Thiết Long hay Đồng Long đập hỏng rồi hả?” Mắng.

Kim Long ‘oh’ một tiếng: “Tiểu Hiền Hiền em thực siêu, em không phải đang ở ngoài sao? Thế nào biết đầu anh bị Tứ đệ đánh? Quả nhiên là Thần Long… Yên tâm, không có việc gì, Tứ đệ ngược lại bị anh đánh gục hẳn nửa tiếng sau mới tỉnh…”

Nghe ra được Kim Long đối với năng lực của áp trại phu nhân có bao nhiêu tâm phục khẩu phục, nhưng Trương Kiến Hiền lười giải thích, nếu không, với tính tự kỷ của đối phòng, từ năng lực suy luận đơn giản của mình sẽ biến thành tâm hữu linh tê gì đó.

Sợ đối phương lại nói lung tung, Trương Kiến Hiền có lệ nói: “… Tôi bây giờ trở về tổng bộ đón anh, anh không cần chạy loạn.”

“Anh đâu có chạy loạn, nhưng Tiểu Hiền Hiền em lái xe phải thật cẩn thận, gặp phải loại phụ nữ phong tao muốn đi nhờ xe, ngàn vạn lần đừng dừng xe, kẻ đó nhất định là Đại tỷ Mẫu Đơn bang, em là loại hình Đại tỷ thích nhất, nếu cô ta nhìn trúng em, thì đến việc cưỡng đoạt dân nam cũng làm được…”

“… Tôi năm ngoái cũng bị anh cướp về, bây giờ mới biết, hắc đạo thực thích cưỡng đoạt dân nam dân nữ…” Trương Kiến Hiền nhỏ giọng oán hận.

Kim Long bên kia cười ha ha.

“Anh với em rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, anh tình em nguyện, thật là, Tiểu Hiền Hiền càng ngày càng thích nói giỡn, nhất định là do mỗi ngày đều ở bên anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trái tim nở hoa, cho nên…”

Không đợi đối phương nói hưu nói vượn, Trương Kiến Hiền oán hận ngắt điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment