Qua mấy ngày bề bộn, Trương Kiến Hiền vội vàng sắp xếp hết công việc bị tích lại lúc đi Lê sơn, tối nay vất vả tiếp xong một nhóm khách, ký được hợp đồng, cuối cùng cũng được chút rảnh rang. Muốn về nhà hảo hảo nghỉ ngơi một phen.
Kim Long hôm nay cũng vì sự vụ trong bang mà cả ngày bận rộn bên ngoài, bây giờ cũng mới được chút rỗi rãi, ba ba chạy tới công ty Trương Kiến Hiền, nói muốn ra ngoài ăn cơm.
Duỗi duỗi thân, Trương Kiến Hiền không hứng thú: “Không muốn ăn, chỉ muốn về ngủ.”
Nói thế nào cũng đã lao lực mấy ngày nay, bây giờ hắn chỉ muốn ngã xuống chăn mềm, ngủ một giấc xuân thu đại giác.
Kim Long lộ vẻ khó khăn: “… Cũng phải, đã ba ngày không thân thiết rồi, khó trách Tiểu Hiền Hiền gấp gáp muốn kéo anh lên giường… Nhưng vẫn nên ăn một chút gì đó, bổ sung thể lực, mới có thể một hơi bù lại ba ngày thiếu thốn.”
Theo sự hiểu biết của Trương Kiến Hiền về Ngu Long, Ngu Long tuyệt đối không phải đang giỡn, mặc kệ mình nói gì, vào tai tên t*ng trùng ngập não này, đều sẽ tự động tự phát nghĩ theo chiều hướng đen tối, hơn nữa cho rằng ngủ tương đương với ân ái trên giường, tự cho rằng Trương Kiến Hiền hắn muốn tìm bất mãn.
Dừng ba giây, Trương Kiến Hiền cân nhắc được mất, đáp lại: “Đi ăn cơm.”
Trong lòng hắn nghĩ ăn no rồi, máu tuần hoàn tập trung tại dạ dày, người cũng sẽ uể oải muốn ngủ, có thể mơ màng qua một ngày, không cần bồi Ngu Long lăn trên giường.
Không phải chán ghét cái loại chuyện ân ái này, nhưng Trương Kiến Hiền hắn đang rất mệt mỏi, hơn nữa Ngu Long mỗi lần hăng hái, chơi đùa cũng phải mất vài giờ, cho nên, cần gì tự chịu tội chứ? Chờ hôm nào hắn tinh thần phấn chấn, tâm tình cũng tốt, muốn chơi đùa cũng sẽ phụng bồi.
Hắn cũng là một người đàn ông có dục vọng bình thường, nhưng điều kiện tiên quyết là thể lực phải sung túc.
Kết quả là, hai người cùng đi ăn cơm, trên đường Kim Long đột phát ý tưởng, nói muốn qua nhà hàng 308 ăn gà đất ngắm cảnh đêm, Trương Kiến Hiền cũng không biết Ngốc Long muốn đi đâu, gật đầu rồi, lập tức nghiêng người chợp mắt.
Mơ màng mấy chục phút sau tỉnh lại, nhìn ngoài cửa kính, trời còn chưa đen hẳn, kinh ngạc, sao còn chưa tới nơi? Mới không chú ý, đã bị Kim Long đưa đến đường núi, có đoạn đường chỉ đủ cho một xe đi qua, mắt trợn tròn.
“Lại lừa tôi tới chỗ nào thế này?” Hỏi.
“Đâu có, tìm nhà có gà đất ăn gà đất ngắm cảnh đêm, coi như hẹn hò…” Kim Long dùng vẻ mặt rất ư là lãng mạn nói.
“Ăn một bữa cơm chạy xa như vậy…” Trương Kiến Hiền xem đồng hồ: “Cơ hồ cũng mất một giờ rồi, ở lại Đài Nam, đã sớm cơm nước xong mà về nhà rồi…”
Kim Long cười hì hì: “Sớm biết Tiểu Hiền Hiền nóng lòng muốn thân thiết với anh mà… Em đợi một lát, anh tìm một nơi kín đáo ven đường, đánh một trận lộ thiên…”
Sợ Kim Long phun ra mấy lời thô tục, lại sợ hắn thật sự tấp vào lề đường đánh dã chiến, Trương Kiến Hiền nghiêm mặt, nói: “Không, không cần, tôi đói bụng, trước giải quyết vấn đề dân sinh đã, nếu không dạ dày lại đau nữa.”
“Được rồi, dạ dày của em đúng là được chiều từ bé, không học như anh nè? Dạ dày anh chưa bao giờ làm cách mạng, ăn chua uống cay lại thức đêm cho tới giờ cũng không vấn đề gì!” Kim Long nói.
Trương Kiến Hiền tức giận nói: “Dạ dày anh ngang cấp như cái mặt anh, tôi không dám so.”
“A, cái gì ngang cấp? Tiểu Hiền Hiền ý muốn nói, dạ dày của anh cũng đẹp trai như mặt anh hả?” Kim Long ha hả cười, còn tự liếc mình trong gương chiếu hậu một cái.
Thực không nghĩ đến trên thế giới còn có người mặt dày tới trình độ này.
Nghiến răng: “… Tôi nói, dạ dày lẫn cái mặt anh đều là tường đồng vách sắt! Tôi mà có dạ dày dày bằng nửa của anh, cũng tiết kiệm được tiền thuốc hàng năm đủ mà đi cấp dưỡng dân vô gia cư với cô nhi rồi.”
Kim Long nghe hiểu, rất tức giận rất tức giận.
“Tiểu Hiền Hiền em nói như vậy không được rồi!” Túm lấy tay áp trại phu nhân kéo tới đũng quần mình, nghiêm chính nói: “Nơi mạnh nhất trên người anh là ở đây, không phải mặt cũng không phải dạ dày, đừng bỏ qua thứ tốt của lão công em!”
Trương Kiến Hiền nổi lên xúc động, muốn cầm dao phay chém bay cái thứ Kim Long đang nhét trong tay mình, thay xã hội trừ hại.
May là rất nhanh đã tới quán ăn gà đất, tạm thời đình chỉ kế hoạch mưu sát đại dâm trùng. Trời tối sầm, quán này có chòi nghỉ mát ngoài trời, để khách vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy đèn đường ngã tư dưới chân núi.
Bầu trời đen như nhung, phân không ra ranh giới giữa trời đất, dưới đất lóng lánh ánh điện như phản chiếu ánh sao trên trời, vốn là cảnh đẹp động lòng người.
Nếu như bên cạnh không có tên Tinh Long sát phong cảnh lúc nào cũng động thủ động cước với mình, sẽ cảm nhận được hết vẻ đẹp về đêm.
Đột nhiên, phát hiện Kim Long siết chặt tay mình hơn… Làm sao vậy?
“Là lạ… Hình như có người theo dõi chúng ta…” Kim Long thấp giọng nói.
Trương Kiến Hiền bất động thanh sắc, tùy ý nhìn bốn phía, làm bộ ngắm cảnh, nhưng không phát hiện có gì khác thường.
“Không có a, bệnh nghề nghiệp của Lão Đại anh cũng quá khoa trương rồi.” Hắn nói.
“Cái này gọi là trực giác của dã thú, Tiểu Hiền Hiền em cho rằng Lão Đại hắc đạo làm dễ lắm sao, phải có năng lực tùy cơ ứng biến, chỉ có gió thổi cỏ lay, cũng đặc biệt mẫn cảm, tinh thần không biết sợ, một người có thể đối đầu với ngàn vạn quân địch, địch nhân muốn nổ súng bắn anh cũng bắn không tới…”
Trương Kiến Hiền ngắt lời: “Anh thần thông như vậy, sao không đi ứng cử tổng thống đi?”
Hắn vốn định cười nhạo Kim Long, làm một Lão Đại hắc đạo cũng có thể ăn nói đường hoàng như thế, miêu tả cứ như mình là anh hùng không bằng.
Không nghĩ tới Kim Long lại thật sự cân nhắc: “Anh ăn vài khối đạn cũng không chết, hẳn là có năng lực làm tổng thống… Không được, anh làm tổng thống, Tiểu Hiền Hiền sẽ là đệ nhất phu nhân, xuất đầu lộ diện câu dẫn người, sẽ khiến tổng thống gặp rất nhiều phiền toái…”
“Càng nói càng kỳ cục. Ăn cơm!” Áp trại phu nhân tức giận, liền gắp miếng thịt gà nhét vào miệng Ngu Long, chặn cái ý nghĩ quái lạ của gã lại.
Bị lời của Kim Long chọc cười, không khí căng thẳng tạm thời hạ xuống, hai người ăn uống no đủ, lại ngắm cảnh một hồi lâu, mới lấy xe xuống núi, về nhà, trên đường Kim Long cũng không nhắc lại chuyện bị theo dõi.
Xế chiều ngày thứ hai, Trương Kiến Hiền được Ngân Long nhờ vả, lên khu bỏ hoang phía Đông, đánh giá khả năng xây khu dân cư ở đó, hắn vốn định đi một mình, Kim Long lại sống chết đòi đi theo.
“Theo đuôi.” Nhỏ giọng rên.
“Phụ xướng phu tùy.” Kim Long nói xong, lại tự cao hứng một hồi: “Câu thành ngữ này không dùng sai đi? Gần đỏ thì đỏ, gần Tiểu Hiền Hiền liền thành người chính chắn…”
“Chính chắn? Anh?” Trương Kiến Hiền cười ngất, hoài nghi Ngu Long thực sự định tranh cử tổng thống.
Bị Kim Long chọc cười, Trương Kiến Hiền cuối cùng hào phóng cho gã theo đuôi.
Sau hai mươi phút là tới nơi, nguyên một thôn cũ bị bỏ hoang, bên trong có khá nhiều ngôi nhà bốn tầng, diện tích rộng rãi, nhiều bức tường bị phun đầy sơn đỏ, dưới chân đầy cỏ dại, vừa mưa xong, lối đi còn ẩm ướt trơn trượt.
Không có người, không tiếng động, tựa như Tử thành, khiến người ta chua xót.
Hai người tùy ý đi dạo một lần, Trương Kiến Hiền muốn lấy điện thoại chụp vài tấm.
“Chết, điện thoại quên ở trên xe… Ngu Long điện thoại anh đâu cho tôi mượn.” Trương Kiến Hiền nói, lợi dụng đặc quyền của áp trại phu nhân.
Phu nhân có lệnh, phu quân nào dám từ, tôn kính dâng lên, kết quả đổi lại một trận mắng thối đầu.
“Điện thoại anh chỉ còn một vạch pin? Hỗn đản!” Dậm chân.
Kim Long nào có dũng khí oán giận nói áp trại phu nhân quên điện thoại trên xe, cũng đâu khác mình chứ.
“Không sao, Tiểu Hiền Hiền, như vậy đi, chúng ta đợi lát nữa đi mua mấy cái camera, ghi hình cách loại, tùy thời tùy chỗ đều có thể chụp, nếu em muốn quay đĩa cùng anh, cũng có thể…” Trơ mặt đề nghị.
“Im miệng.” Phu nhân nói.
Kim Long lập tức ngậm miệng.
Xem trời lại sắp mưa, Trương Kiến Hiền nói về nhà đi, Kim Long lôi kéo hắn định ra chỗ dừng xe ngoài khu đất hoang, đột nhiên dừng lại, khẩn trương nhìn bốn phía.
Trương Kiến Hiền mở miệng định hỏi, Kim Long đột nhiên kéo giật hắn qua một bên, bị động tác thô lỗ ấy gây chút đau đớn, áp trại phu nhân bực mình.
“Tiểu Hiền Hiền, không ổn, có sát khí đến gần.” Kim Long hiếm khi trầm mặt nói.
Sát khí? Tưởng đang diễn phim kiếm hiệp sao? Có điều Kim Long cà lơ cà phất biến thành đứng đắn, còn lôi súng dấu dưới mắt cá chân, sợ là thật muốn động tay.
“Tận lực nấp cạnh anh đừng chạy loạn, anh sẽ bảo vệ em bình an.” Kim Long còn nói.
Trương Kiến Hiền ngây một chút, có chút hoảng thần, Kim Long mặc dù nhỏ hơn mình hai tuổi, bình thường toàn bộ dạng không đứng đắn, nhưng lúc này nói chuyện lại vô cùng khí khái nam tử, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Tựa hồ như được bảo chứng.
“Hảo…” Bất tri bất giác, Trương Kiến Hiền khẽ đáp ứng.
Kim Long cười, xoay người lại môi chạm lên môi Trương Kiến Hiền, nói: “Thông minh.”
Lại bị hôn trộm, ghê tởm!
Tiếng súng đột nhiên vang gần bên tai, bắn trúng bức tường cách đó vài centimet, còn không kịp rối loạn, Kim Long đã lôi hắn chạy ra phía sau, xuyên qua hai tòa nhà, tìm được chỗ nấp trong một căn nhà, gã mới liếc nhìn ra ngoài.
“Thế nào, chuyện gì xảy ra?” Trương Kiến Hiền lo lắng hỏi.
“Có ba người, cũng mang súng… Không quá chuyên nghiệp.” Kim Long tỉnh táo bình luận.
Mồ hôi lạnh chảy ròng, Trương Kiến Hiền nghe, quả nhiên, có tiếng bước chân đuổi tới đây, không nhịn được muốn ngó ra ngoài dò xét.
“Lão bà, lúc này thân thể phải cúi thấp, đầu đừng nhìn loạn…” Kim Long một tay rảnh kia đè thân Trương Kiến Hiền xuống.
Bị Kim Long dùng lực ấn xuống không thể động đậy, mắt hướng lên trừng người, kết quả bị mấy tiếng súng vang lên hù dọa phải cúi đầu, không dám lộn xộn.
Cho dù đối phương không phải sát thủ chuyên nghiệp, nhưng thứ trên tay bắn một phát cũng đủ để kẻ khác mất mạng, Trương Kiến Hiền hắn là áp trại phu nhân Vân Dật hội, nhưng lại là kẻ trói gà không chặt, nếu không phải một năm nay sống chung với một đám sát khí đằng đằng thành quen, bây giờ đã sớm nhuyễn cước rồi.
Sớm biết đây là tình huống khi đã gia nhập ‘giang hồ’ sớm hay muộn cũng phải gặp, cũng như nhập ngũ chắc chắn phải học giáo dục chấn động, chỉ là, học giáo dục chấn động, đạn pháo bay trên đầu, không như bây giờ, đạn nhắm thẳng mình mà bay.
Không thể phủ nhận, Trương Kiến Hiền sợ hãi, hy vọng Kim Long có thể làm như gã hứa hẹn, đối phó hết thảy.
Kim Long lên đạn, dừng một giây, thân thể nghiêng ra ngoài bắn một phát, một tiếng kêu rên tiếng xé gió vang lên, lập tức có một vật nặng ngã xuống.
“Chạy!” Rống một tiếng, Kim Long lôi Trương Kiến Hiền lại chạy tiếp.
“Chạy, chạy chậm một chút…” Lảo đảo, Trương Kiến Hiền thở phì phò nói: “Chân đau…”
“Nhẫn nại một chút, trở về anh dùng toàn thân, làm em thoải mái!” Kim Long dùng phương thức riêng cổ vũ áp trại phu nhân.
“Không cần!” Nổi nóng lên, chân cũng quên đau.
Thanh âm xa lạ ở phía sau rống lên: “A Tiêu trúng đạn rồi! Nhất định phải giết bọn hắn!”
Tiếng kêu thê lương, làm hại Trương Kiến Hiền mông như lửa đốt, cho dù Kim Long lôi kéo toàn lực chạy nước rút, cũng không dám hỏi vừa rồi Kim Long có phải đã bắn chết người kia rồi không.
“Lại là hắc bang các người sống mái với nhau sao? Sớm nói anh rửa tay chậu vàng anh không chịu, bị đuổi giết chẳng vui chút nào!” Chật vật mà chạy trốn.
“Đài Nam là địa bàn của chúng ta, ai dám nổ súng với Kim Long này chứ? Đám dưới lầu kỹ thuật bắn dở tệ, hơn nữa anh cũng không nhận ra, tuyệt đối không phải hắc bang.” Kim Long cũng không quay đầu lại, vừa chạy vừa nói: “Đối tượng của bọn hắn tuyệt đối là Tiểu Hiền Hiền!”
“Tôi? Tôi cái hạng nhỏ bé, ai lại muốn bắn tôi?” Cãi lại.
“Nhất định là Tiểu Hiền Hiền phóng điện loạn, câu dẫn lão bà bang chủ nhà nào đó, cho nên bang chủ phái tiểu đệ đến ám sát!” Kim Long căm giận nói.
“Tôi, tôi không có!” Lớn tiếng khẳng định sự trong sạch của mình: “Tôi căn bản không có thời gian làm cái trò đó!”
Rẽ qua một tòa nhà khác, Kim Long tiếp tục khởi binh vấn tội: “Có, Vĩ Tử nói hôm nay em ăn trưa với một tên đàn ông trẻ tuổi nói chuyện phiếm rất cao hứng!”
Vừa thở còn phải vừa biện bạch, khẩu khí của Trương Kiến Hiền cũng bắt đầu khó nghe: “Đó là nhân viên Bộ xây dựng! Tôi phải xây dựng quan hệ với hắn! Anh cho rằng làm ăn dễ lắm hả?”
Kim Long không để ý đằng sau có người đuổi giết, máu ghen nổi lên.
“Là đàn ông mới nguy hiểm, hắn nếu nhìn trúng sắc đẹp của em, muốn em lên giường với hắn, anh cũng phải để im sao? Mấy chuyện thế này sau để Ngân Long đi làm, Kim Long này tình nguyện bán huynh đệ cũng quyết không bán lão bà!”
Trương Kiến Hiền ngẩn người, hắc đạo bọn họ không phải luôn tự hào về tình huynh đệ sao? Còn thường nói huynh đệ như tay chân, lão bà như quần áo, lão bà tùy thời có thể đổi gì đó, không ngờ Kim Long lại nói mình so với nghĩa đệ kết bái còn quan trọng hơn…
“… Bệnh thần kinh…” Trái tim khẽ thắt lại, nhưng vẫn thầm thì oán giận.
Lại một tiếng súng vang lên, Kim Long xoay người che cho Trương Kiến Hiền, sau lại xoay qua bắn vài phát, kỹ thuật của gã rất chuẩn, cơ hồ không phát nào trượt, rất nhanh địch nhân bị thương lại gia tăng.
“… Kỳ quái, bọn này là ai? Anh chắc chắn không phải kẻ thù của mình.” Chạy vào đường thoát hiểm, Kim Long vẫn khó hiểu, cuối cùng khẳng định: “Nhất định là Tiểu Hiền Hiền!”
Trương Kiến Hiền lười cãi cọ với Kim Long, khẩn trương hề hề: “Thật sự không phải tôi! Đừng nghĩ nữa, chạy khỏi đây đã… Đường thoát hiểm nhỏ, lại không có vật che chắn, nếu như bị chặn, không có nơi trốn, sẽ thành tổ ong cho xem…”
“… Bên ngoài là khu dân cư, nhiều người, bọn chúng không dám xằng bậy.” Kim Long nói xong, ném điện thoại cho Trương Kiến Hiền: “Anh chắn cho, em gọi điện cho anh em đến!”
Trương Kiến Hiền biết chuyện quá khẩn cấp, cũng không dám chậm trễ, vừa chạy vừa ấn số.
“Vĩ Tử, có người cầm súng giết chúng ta… Không biết là ai… Địa điểm? Khu nhà bỏ hoang phía Đông, mau tới, tôi sợ giữ không được…”