Ngạo Kiều Tiểu Thân Thân I

Chương 4.2

Cúp máy, hai người chạy ra cửa thoát hiểm, lại bị bắn tới hai phát, Kim Long nhanh chóng đẩy Trương Kiến Hiền trở lại, dùng thân thể che chắn, hướng đối thủ bắn hai phát, nấp trở lại, nhanh chóng nạp đạn, chuẩn bị tùy thời bắn trả.

Kẻ truy sát bên ngoài đã biết Kim Long là xạ thủ cừ khôi, cũng không dám tùy tiện tới gần nơi bọn hắn ẩn thân.

Kim Long lúc này nói: “Hẳn là có cửa sau, chúng ta quay lại thử xem.”

Hai người xuyên qua tầng một, phía sau phòng bếp đích xác có cửa sau, Trương Kiến Hiền đang muốn bước ra, lại bị Kim Long kéo lại, lập tức có tiếng súng vang lên, khung cửa lập tức khảm một viên đạn.

“Mẹ nó chứ, có mai phục!” Phun một ngụm, Kim Long oán hận nói: “Chúng ta lên lầu!”

Tới giờ phút này Kim Long nói gì Trương Kiến Hiền đều làm theo thế ấy, tìm được cầu thang liền chạy lên, đến khi chạy lên đến tầng thượng, nghe thấy dưới lầu tiếng la hét chém giết, hai người lập tức khóa cửa tầng thượng.

Có chút thở gấp, Trương Kiến Hiền nhìn hoàn cảnh xung quanh, tầng thượng trống trải chỉ có một cửa ra vào, trước mắt đã bị Kim Long khoá trái, đám đuổi giết kia muốn lên đây, còn phải phí một phen công phu.

“… Chỉ cần cửa bị phá, chúng ta sẽ thực sự là ba ba trong hũ…” Trương Kiến Hiền lo lắng nói.

“Ba ba không phải là rùa? Rùa không phải là cái loại đội nón xanh sao? Mẹ nó chứ, ta tuyệt không làm rùa!” Kim Long vô cùng kiên trì với điểm ấy: “Ai bảo ta là rùa, ta đập chết hắn!”

“Ngu Long, ai rảnh mà cắm sừng anh? Ý tôi là, đám người đó chỉ cần lên được đây, địch đông ta ít, chúng ta sẽ bị bắn thành tổ ong.” Trong lúc này, Trương Kiến Hiền chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.

Kim Long nghe áp trại phu nhân giải thích coi như vừa lòng, cười cười, nòng súng nhằm ngay cửa sân thượng.

“Đừng lo lắng, kẻ nào ló đầu lên đây, anh sẽ một phát bắn rụng đầu!” Gã nhìn nhìn, nói ∶ “…Chỉ sợ chống đỡ không được đến khi viện binh đến… chúng ta liền đi xuống.”

“Nhưng mà…” Trương Kiến Hiền do dự ∶ “Chỉ sợ dưới lầu cũng có người ôm cây đợi thỏ…”

“Di, dưới có kẻ mang thỏ giữ heo sao? Anh mới nãy không thấy a?” Kim Long tò mò hỏi.

Trương Kiến Hiền nhất thời không hiểu đối phương nói cái gì, qua mấy giây sau mới tỉnh ngộ, Ngu Long nghe ‘ôm cây đợi thỏ’ thành ‘móng heo giữ thỏ’, khiến hắn đang cực độ khẩn trương vẫn nhịn không được mà bật cười.

(守株待兔 ôm cây đợi thỏ, 守猪兔 móng heo giữ thỏ đều phát âm là Shǒuzhūdàitù)

“Đồ đần…” Liếc Kim Long một cái, trách cứ lại chứa chút ngọt ngào.

Áp trại phu nhân không còn khẩn trương, Kim Long thấy nét tiếu ý kia, thân thể liền nóng lên, kéo người lại nhắm thẳng môi đối phương mà ấn xuống.

Hôn đến thoả mãn, Kim Long tràn đầy tự tin nói: “Anh chắn phía trước đưa em xuống lầu, Tiểu Hiền Hiền yên tâm, mặc kệ đối phương mang heo hay mang thỏ, anh đều sẽ diệt sạch, không phải sợ!”

Đột nhiên, Trương Kiến Hiền có chút hoảng thần, nhớ lại năm trước khi bản thân chút nữa bị bang chủ Xích Hào bang bắn chết thì Kim Long thay mình cản một phát.

Còn nhớ đến lúc ấy, Kim Long bị thương vẫn không quên quay đầu lại an ủi mình.

Gã nói: không phải sợ.

Một dòng suối ấm áp mãnh liệt chảy vào tâm.

Men theo cửa sân thượng đi xuống, tới lầu hai quả nhiên đụng phải hai tên địch, Kim Long giương tay, bang bang hai tiếng, kẻ địch ‘hừ’ cũng chưa hừ liền lăn theo bậc thang xuống lầu một.

“Wow, kỹ thuật bắn súng của anh thật lợi hại!” Trương Kiến Hiền khắc chế không được kinh ngạc trong lòng, kinh hô.

Kim Long nhếch miệng cười: “Hắc hắc, anh có hai cây súng, dài ngắn không giống nhau, hai cây đều lợi hại như nhau, Tiểu Hiền Hiền không phải đã sớm biết?”

Trương Kiến Hiền nhắc nhở mình, cả đời không bao giờ khen kỹ thuật bắn của Ngu Long nữa.

“Ai, lão bà ngốc, đừng phát ngốc, cũng đừng đứng gần cửa sổ, nguy hiểm!” Kéo Tiểu Hiền Hiền tiếp tục hướng xuống lầu một.

Trước hướng ra ngoài nhìn nhìn thăm dò, sách một ngụm: “Rốt cuộc có bao nhiêu kẻ đến giết ta? Hừ, đám Vĩ Tử đẻ rơi giữa đường sao? Tới giờ còn không thấy bóng dáng…”

“Tôi tiếp tục gọi điện thúc giục…” Lôi điện thoại Kim Long đưa cho hắn, uể oải: “Hết pin…”

“Cái này gọi là nóc nhà thủng, còn gặp trời mưa?” Cẩn thận quan sát phụ cận, còn nói: “Shit, đúng là trời mưa thật!”

“Là nhà dột còn gặp mưa đêm!” Chỉnh lại lời, còn hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào?”

“Hình như không có ai… Khoảng một trăm mét là khu dân cư mới, chúng ta một mạch lao ra, tùy tiện tìm một nhà mượn điện thoại, gọi Vĩ Tử đến đón chúng ta.”

Trương Kiến Hiền cũng không có chủ ý gì, lập tức đồng ý, hai người hít một hơi thật sâu rồi lao ra.

Kim Long chạy phía trước, cước bộ của gã kỳ thật rất nhanh, nếu không mang theo Trương Kiến Hiền thì đã sớm thoát khỏi đây, Trương Kiến Hiền cũng biết rõ Ngu Long kỳ thật đều phối hợp với tốc độ của mình, còn thỉnh thoảng quay đầu chú ý trạng huống của hắn, ở phương diện khác thì lỗ mãng, nhưng về bảo vệ hắn thì lại vô cùng thận trọng.

Cùng là nam nhân, nhưng ở phương diện nào đó, đối phương thật sự đáng tin hơn bản thân.

Chỉ cần là người, sẽ có thời điểm yếu đuối, như hiên tại khi gặp chuyện liên quan đến sinh mạng, hắn liền sợ, sợ mình tùy thời sẽ đoạt mệnh, càng sợ hãi rất nhiều chuyện không kịp làm.

Những chuyện mình đã định, nếu không hoàn thành trước khi chết, cảm giác hối hận.

Lúc này nghe được cách đó không xa có người kêu: “Chỉ có hai người, chúng ta từ từ tìm kiếm, không sợ tìm không ra người!”

Kim Long sắc mặt khó coi: “Đi, lại tới nữa!”

Cước bộ không ngừng bỗng nhiên phi nhanh về phía trước, kẻ địch đúng lúc này lại phát hiện ra bọn hắn.

“Người ở dãy nhà C!!” Tên đầu lĩnh hung ác rống to.

Ánh mắt Kim Long nhanh chóng liếc qua, đối phương cũng chỉ còn lại hai người, đang muốn giải quyết nốt, nhưng lúc này Trương Kiến Hiền lại lảo đảo ngã xuống, mặt hiện lên vẻ đau đớn, e là bị trẹo chân, mất đà liền ngã về phía trước, cánh tay bị ma sát lập tức xuất hiện vết máu thật lớn.

“Tiểu Hiền Hiền!” Kim Long lo lắng kêu lên.

Trương Kiến Hiền biết tình huống nguy cấp, nỗ lực muốn đứng lên, chân mềm nhũn lại ngã trở lại, kẻ địch phát hiện cơ hội, nhắm toàn bộ hỏa lực về phía Trương Kiến Hiền, liên tục mấy phát sungd phanh phanh phanh, sát qua chân tay Trương Kiến Hiền, Kim Long quay đầu lại đáp trả mấy phát, hai kẻ kia lập tức lùi về bên tường.

Việc không thể chậm trễ, Kim Long đỡ lấy Trương Kiến Hiền, tiếng súng lại vang lên, Kim Long gánh thêm một người trưởng thành, khó khăn tránh né, lại lo lắng Trương Kiến Hiền trúng đạn, vì thế dùng sức đẩy Trương Kiến Hiền, để cho hắn ngã vào bụi cỏ dại, Kim Long vì chắn phía sau, ‘đô’ một tiếng, viên đạn bắn trúng đùi gã.

Trương Kiến Hiền quay đầu, mắt mở to, chứng kiến dòng máu phun ra từ miệng vết thương, vài giọt thậm chí còn bắn lên mặt mình.

Kim Long khẽ rên, đã quen lăn lộn trong mưa bom lữa đạn gã gặp nguy không loạn, chịu đựng đau nhức, quay người lại, hai tay cầm súng, một phát, hai phát. Hai tên kia theo tiếng súng ngã xuống, Kim Long cũng vì lực đẩy sau khi bắn mà ngã xuống đất, không nhúc nhích.

“Ngu… Ngu Long, anh sao rồi?” Ba chân bốn cẳng chật vật chạy qua.

Đầu nghiêng qua, rõ ràng bị trúng đạn khiến Kim Long đau đến độ nổi gân trên mặt, nhưng vẫn nỗ lực cười nói: “Dưới… Dưới kỹ thuật siêu đẳng của anh… kẻ địch đều ‘tắt điện’…”

“Tôi, tôi bị thương coi như xong, anh còn phải giữ sức…” Trương Kiến Hiền mắng người còn mang theo tiếng khóc: “Nếu có người công kích tiếp thì làm sao bây giờ?”

“Anh còn đạn, em yên tâm…” Kim Long an ủi hắn: “… Chớ xem thường lão công em…”

“Đưa súng cho tôi, có người đến, tôi sẽ chặn lại!” Trương Kiến Hiền đã không còn nghĩ đến giết người có phải phạm tội hay không, vào lúc này, hắn chỉ muốn cứu Kim Long và chính mình.

“Không cần… Anh là nam nhân của em… Chuyện giết người… Để anh…” Kim Long muốn làm bộ không có gì, chỉ tiếc là đau đớn phía dưới, thực không thể giả bộ tự nhiên.

Nếu bình thường Trương Kiến Hiền nghe thấy Kim Long nói cái gì mà ‘anh là nam nhân của em’ linh tinh, hắn sẽ cảm thấy khó chịu, giống như bản thân bị giáng thành phụ nữ nhu nhược cần người bảo hộ, nhưng giờ hắn cũng oán hận không nổi, chỉ thì thào mắng đồ đần đồ đần…

Xem xét miệng vết thương của Kim Long, không quá tốt, sợ là bị trúng động mạch, dòng máu đỏ tươi ồ ồ tràn ra từ miệng vết thương, thấy mà ghê người, hắn lập tức cởi áo của mình phủ lên, muốn thử cầm máu, thế nhưng cái áo cũng nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

Thực bất lực, Trương Kiến Hiền thấy cứu viện còn chưa tới, bên cạnh nằm mấy cổ thi thể, Kim Long cũng thoi thóp, làm sao bây giờ?

“… Ngu Long, anh kiên nhẫn một chút, tôi về xe lấy di động thúc giục Vĩ Tử, còn, còn có xe cứu thương… Anh đừng chết…” Đôi mắt toan toan, cơ hồ muốn rơi lệ.

Kim Long tuy mất máu nhiều mà choáng váng, nhưng nghe Trương Kiến Hiền nói vẫn phản ứng lại: “Đừng… Đừng kêu xe cứu thương… Sẽ kinh động cảnh sát… Để Vĩ Tử xử lý…”

Cắn chặt răng, Trương Kiến Hiền nói: “Hảo, tôi… anh … Không cho phép chết…”

Lộ ra một nụ cười khó coi tới cực điểm, Kim Long nhắm mắt lại, chân Trương Kiến Hiền vẫn đau, liền đem toàn bộ sức nặng cơ thể lên chân kia, cà thọt cà thọt lết đến nơi dừng xe, thật vất vả mới đến bên cạnh xe, toàn thân mồ hôi đầm đìa, vô lực tựa vào cửa xe, nhớ tới chìa khóa xe còn trên người Kim Long, lập tức lại há hốc mồm.

Thở phì phò, bình tĩnh, bình tĩnh, Trương Kiến Hiền nhắm mắt lại nói với chính mình.

Nhặt lấy viên gạch bám đầy rêu xanh trên đất ném thẳng vào cửa kính xe, chuông chống trộm vang lên váng trời, cửa xe liền dễ dàng mở ra, hắn cầm lấy điện thoại mình đã quên trên ghế, ngón tay phát run, ấn ấn mở khóa.

“Tiểu Hiền ca, em gọi năm mươi anh em, Thiết Long Đồng Long lão đại cũng có, ba phút là có thể tới chỗ các anh…” Vĩ Tử nói.

“Bị thương, Ngu Long bị thương… phải đưa y…” Cơ hồ là nức nở phát ra tiếng.

“Tiểu Hiền ca, anh đừng khóc, bọn em đến ngay!” Vĩ Tử nói xong liền ngắt máy.

Trương Kiến Hiền lúc này rốt cục thoát lực, dựa xe dần dần ngồi bệt xuống đất.

“Không có… Tôi không khóc…” Hắn thì thào nói, di động vẫn nắm trên tay, áp bên tai.
Bình Luận (0)
Comment