Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1440

Sở Dương cũng cứng lưỡi.

Những binh khí mà Mạc Thiên Cơ muốn tất cả đều là dùng để đánh lén xuất kỳ bất ý, còn cả khi bất đắc dĩ bị kẻ địch đánh trúng, cũng có thể tự phát bắn ngược giết địch.

Rất rõ ràng, Mạc Thiên Cơ đang phòng ngừa chu đáo cho tương lai.

Vì các yêu cầu thiên kì bách quái của các huynh đệ, Sở Dương bận suốt một ngày.

Đến cuối cùng mới hoàn thành.

Kim tinh ngọc chất đã xài hết, mấy khối vẫn thạch cực phẩm và khoáng thạch kỳ dị khác cũng đã gần như dùng cạn.

Tính toán một chút, lần này ước chừng tiêu phí bảy vạn cân kim chúc kỳ dị, hoàn toàn tinh luyện ra tinh hoa trong đó, Cửu Kiếp kiếm lần này cũng không tham dự hấp thu, dồn tất cả tinh hoa của kim tinh vào trong binh khí.

Trừ Nhuế Bất Thông muốn đảm bảo độ sắc bén ra thì những người khác đều tận tâm hết sức.

Sở Dương nắm chắc nhất là: Hắc long kiếm của Cố Độc Hành, mặc đao của Đổng Vô Thương, quỳnh hoa của Tạ Đan Quỳnh, long vương kiếm của Ngạo Tà Vân, tử ngọc tiêu của Mạc Thiên Cơ, Tinh Mộng Khinh Vũ đao của Mạc Khinh Vũ, những thứ này nắm chắc trên 90%, có thể trở thành binh khí có linh tính!

Về phần kiếm của Kỉ Mặc và La Khắc Địch, thì phải xem tình huống câu thông của bản thân họ với binh khí. Nếu bản thân không dụng tâm câu thông thì cho dù là thần kiếm cầm trong tay cũng vẫn chỉ là kim loại lạnh lẽo.

Cái đó không phải là chất liệu.

Đáng để nhắc tới là tử ngọc tiêu của Mạc Thiên Cơ, Sở Dương xuất phát từ tâm lý chiếu cố cho đại cữu, hoàn toàn dùng tử tinh ngọc tủy để rèn cho hắn, ở trong còn kèm thêm hai khối tử tinh chi hồn!

Tử ngọc tiêu được rèn ra, Mạc Thiên Cơ quả thực là yêu thích không buông tay. Đặt vào miệng thôi, thanh âm giống như kim thạch vang vọng, uyển chuyển du dương, Mạc Thiên Cơ vui mừng quá đỗi!

Kỉ Mặc thì tề mi lộng nhãn ghé tới: "Cơ ca, cảm giác thổi thế nào?"

Mạc Thiên Cơ đang vui mừng, không chút suy nghĩ nói ngay: "Thích! Thích cực!"

Kỉ Mặc cười ha ha: "Vậy ngươi thổi cho ta phát?"

Sắc mặt của Mạc Thiên Cơ lập tức trắng bệch, nhất thời vô ý không ngờ trúng gian kế của tiểu tử này.

Đám người Sở Dương cười vang.

Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi rồi nói với Ngạo Tà Vân: "Tà Vân, ngươi không phải rất lầy làm lạ, khối bảo thạch tỏa sáng lúc trước đã biến đi đâu phải không?"

" Đan Quỳnh, ngươi biết trước khi đi, người dọa thê tử người khóc là ai không?"

" Độc Hành, ngươi có biết đêm tân hôn của ngươi, là ai có chủ ý xấu đi phá động phòng hay không?"

"Bất Thông, ta cũng không nói, Kỉ Mặc thường xuyên cảm thán, chính là: không có Nhuế Bất Thông ở bên cạnh ăn đòn, luôn cảm thấy ngứa ngáy."

"Tiểu Lang, ngươi nửa đêm đứng lên làm gì, các huynh đệ biết cả, là ai nói thế? Hắc hắc..."

"Vô Thương, có người rất kiêu ngạo, nói lúc trước lực áp Đổng Vô Thương, đoạt được vị trí Tam ca, nghe nói từng khẩu xuất cuồng ngôn, nói đao trung chí tôn chỉ có thể ngửi rắm của hắn. Người này ta không biết là ai."

" Rất nhiều chuyện ta không biết các ngươi nghĩ như thế nào, nhưng nếu đổi lại là Mạc Thiên Cơ ta không thể nhịn được."

Lập tức trong hậu viện trời sụp đất nứt, ánh mắt mỗi người nhìn Kỉ Mặc tựa như là nhìn thấy cừu nhân bất cộng đái thiên!

Sắc mặt của Kỉ Mặc lập tức trở nên vàng như nến, thiếu chút nữa thì bật khó, dưới những ánh mắt hung ác đó, hai cái đùi của Kỉ Mặc mềm ra: "Đừng mà nhị ca. Ngươi đừng ác vậy chứ."

Còn chưa nói hết câu đã co giò bỏ chạy.

"Tẩn hắn!" Cũng không biết là ai hét lên, lập tức sáu vị huynh đệ ùa lên, lập tức tiếng bốp bốp không ngừng vang lên.

Mạc Thiên Cơ thì nhàn nhã phe phẩy chiết phiến: "Mọi người đều là huynh đệ, đừng đánh quá nặng, hơn nữa.. chỉ đành một trận thì tiện nghi cho hắn quá, mọi người phải tế thủy trường lưu, từ từ mà chỉnh, mỗi ngày đều phải làm ra mấy trò khác nhau... để tránh cho Kỷ tam ca không thoải mái." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Kỉ Mặc khàn cả giọng kêu một tiếng: "Đừng mà nhị ca. Ta và ngươi có thâm cừu đại hận gì. Chẳng qua là nói nhầm một câu thôi mà."

Mạc Thiên Cơ mỉm cười.

Thật lâu sau, Mạc Thiên Cơ vẫn vừa thưởng thức binh khí mới của mình vừa nhìn Kỉ Mặc bị đánh; Sở Dương thì đang dồn hết tâm trí cải tạo Tinh Mộng Khinh Vũ đao cho Mạc Khinh Vũ.

Mạc Khinh Vũ cầm chén trà thơm, ngồi bên cạnh Sở Dương, nhìn hết sức chăm chú.

Ngay từ đầu còn nhìn biến hóa của đao, về sau thì chỉ nhìn vào mặt Sở Dương.

Không thể không nói, nam nhân hết sức chăm chú làm một việc thực sự cực có mị lực; lúc này Sở Dương chính là như vậy.

Lúc đầu còn lén lút nhìn, lúc nhìn còn đỏ mặt cúi đầu, về sau thì trực tiếp quang minh chính đại mà nhìn.

Thật lâu sau Kỉ Mặc sụt sùi, đồng như đầu heo nói: "Thiên Cơ ca. Ta sai rồi. Ta thật không phải là người. Ngươi đại nhân đại lượng thì cho ta đi, coi như ta đánh rắm."

Mạc Thiên Cơ vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu cây quạt và cây tiê, cây kiếm của mình, ngoảnh mặt làm ngơ.

Đợi cho tới buổi tối, đao của Mạc Khinh Vũ cuối cùng cũng hoàn thành; hai người Phong Nguyệt ứng lời mời của Sở Dương, cũng đến đây ăn cơm với đám người Sở Dương.

Mọi người đều ngồi trên tiệc rượu, chỉ có Kỉ Mặc là bị bài xích, ngồi ở đâu cũng bị người ta công kích, đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cầm một cái chén lớn, gắp đầy đồ ăn rồi sang một bên ăn cơm, không ngờ còn bị Đổng Vô Thương vươn tay ra chọc thủng cái bát.

Kỉ Mặc đáng thương nhìn chung quanh, không có ai để ý đến hắn, thấy bị mọi người đều ghét, đành nén giận vừa ngồi xổm vừa ăn.

Mọi người đều cười thầm trong lòng, lại cố ý không để ý tới hắn, ai nấy liếc mắt nhìn nhau: Đúng như một tên ăn mày xin cơm, hơn nữa còn là một tên ăn mày bị người ta đánh.

Nhuế Bất Thông cuối cùng vẫn không nhịn xuống khiêu chiến Cố Độc Hành; trong suy nghĩ của hắn; Trước tiên khiêu chiến Cố Độc Hành rồi khiêu chiến lão đại Sở Dương; tuy rằng cuối cùng tuyệt đối sẽ bị bọn người kia đuổi kịp hoặc là vượt qua, nhưng Nhuế Bất Thông hiện tại muốn lưu lại một ký ức huy hoàng.

Ký ức lần này của hắn huy hoàng thật.

Quần áo Toàn thân bị Cố Độc Hành dùng hắc long kiếm mới ra lò đâm cho hơn ba trăm lỗ thủng, trong đó có hơn một trăm lỗ thấy máu ngay cả thắt lưng cũng bị chặt đứt. Hắc long kiếm giống như là vật sống, xoay tròn quanh em trai nhỏ của Nhuế Bất Thông.

Nhuế Bất Thông trên trán toát mồ hôi lạnh, mặt thì sợ tới mức vàng như nến.

Đợi cho thu kiếm thì Nhuế Bất Thông đã từ phượng hoàng tộc biến thành long tộc: Thanh long!

Cố Độc Hành còn như vậy thì Nhuế Bất Thông làm sao còn dám khiêu chiến Sở Dương? Nhuế Bất Thông bị dọa cho vỡ gan nơm nớp lo sợ đi thay quần áo, thầm cảm ơn trời phật, ít nhiều cũng nhờ kiếm pháp của Cố ca luyện tốt, nếu không, lỡ tay thì mình cũng thành tội nhân của phượng hoàng tộc rồi.

Sau khi ăn xong, Nguyệt Linh Tuyết nổi hứng, so chiêu với mỗi cửu kiếp huynh đệ; sau đó thì hai người một nhóm ba người một tổ, cuối cùng là mọi người cùng tiến lên.

Cuối cùng đương nhiên là tập thể ngã nhào.

Nguyệt Chí Tôn rất hưng phấn nói một câu: "Không tồi! Không ngờ có thể khiến ta lui hai bước!"

Những lời này khiến kiếm chủ đại nhân và chúng huynh đệ tâm cao khí ngạo hổ thẹn đến cực điểm.

Mạc Thiên Cơ phụ trách an bài chiến thuật.

Đến sau khi đánh xong thì Nhuế Bất Thông và La Khắc Địch vẫn còn như chó nhảy bờ tường nằm trên bờ tường không nhúc nhích. Hai tên này phụ trách móc lốp, Tóm lại tất cả chiêu số hạ lưu hai người phụ trách hết.

Kết quả là bi kịch.

Nửa đêm mọi người vẫn vui cười, Mạc Thiên Cơ bắt đầu an bài xuất chiến.

Dưới yêu cầu mặt dày mày dạn của Kỉ Mặc, Mạc Thiên Cơ khai ân, ân chuẩn cho Kỉ Mặc được vào tốp đầu, cho hắn thoát khỏi khổ hải.

Tiếng hoan hô của Kỉ Mặc còn chưa dứt thì Mạc Thiên Cơ đã chêm thêm một câu: Cố Độc Hành đi cùng Kỉ Mặc, chiếu ứng cho nhau.

Kỉ Mặc mặt dài như cái bơm.

Bên trong Tất cả huynh đệ thì hắn còn sợ Cố Độc Hành hơn Sở Dương. Sở Dương bình thường chỉ nói vài câu, nhưng Cố Độc Hành thì trực tiếp xuống tay.

Nhớ ngày đó Kỷ nhị gia thành công gia nhập thiên binh các, là do bị Cố Độc Hành đánh vào.

Đối với an bài này, Sở Dương mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi, lén lút truyền âm vài câu với Cố Độc Hành

Vẫn nhớ rõ đêm qua Mạc Thiên Cơ nói là để Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông đi trước, làm sao hôm nay Mạc Thiên Cơ lại thay đổi chủ ý?

Cố Độc Hành và Kỉ Mặc rất nhanh liền xuất phát.

Cho tới buổi chiều thì Mạc Thiên Cơ mới cùng đám người Sở Dương cùng lên đường. Thanh thế rất lớn ra khỏi đại môn của Sở gia.

Nguyệt Linh Tuyết đi theo sau từ xa áp trận, vô ảnh vô hình.

"Sao lại để Độc Hành và Kỉ Mặc đi trước?" Trên đường, Sở Dương mới tìm được cơ hội để hỏi.

" Ta vốn muốn cho Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông đi trước, nhưng về sau lại nghĩ, bọn họ tuy rằng là hai tộc long phượng, nhưng hai người bọn họ đi thì chỉ sợ ngược lại không phải là chuyện tốt." Mạc Thiên Cơ nói.

" Vì sao?" Sở Dương không hiểu chút nào. Long phượng nhị tộc tới nơi long phượng trình tường, chẳng phải là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh? Sao mà vẫn không phải là chuyện tốt?

" Nơi đó có cốt hài của long phượng, hơn nữa lực lượng trong đó chắc là đầy đủ." Mạc Thiên Cơ thần sắc trầm trọng: "Vạn nhất Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông cảm ứng với lực trường của nơi đó, ta sợ ngược lại sẽ hại tới bọn họ."

Sở Dương lập tức minh bạch Mạc Thiên Cơ đang lo lắng cái gì.

Chỗ không nhất định không có cảm ứng với hai tộc long phượng.

Nếu thật sự không có cảm ứng, Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông tới cũng có hiệu quả như những người khác. Nhưng nếu thực sự cảm ứng được thì chỉ sợ kẻ địch sẽ tìm hiểu nguồn gốc, cũng cảm ứng được bọn họ.

Nếu thật sự là như vậy, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

" Chúng ta lần này tới, muộn nhất là vào chạng vạng hôm nay nội gián có thể phát giác chúng ta không còn ở Sở gia, dựa theo tốc độ thì buổi tối người của Tiêu gia chắc có thể có được tin tức."

Mạc Thiên Cơ trầm giọng nói: "Bọn họ có được tin tức thì sẽ thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment