Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1441

Sở Dương trầm ngâm: "Nếu ta là người của Tiêu gia, ta sẽ tương kế tựu kế, ở trong hầm, trước móng vuốt của long phượng bày ra thiên la địa võng. Đương nhiên, bên ngoài cũng cần gia tăng giới bị, dùng sự giới bị nghiêm mật để làm tê liệt kẻ địch, khiến cho bọn họ tiến vào cạm bẫy, thực thi tuyệt sát!"

Mạc Thiên Cơ cười cười: "Đúng vậy. Cho nên, chúng ta phải đi từ từ, một là để cho Độc Hành và Kỉ Mặc có thời gian tra xét, thứ hai thì là để người của Tiêu gia bố trí cạm bẫy. Cho họ khẩn trương cả đêm, buổi tối ngày thứ ba, chế tạo chút động tĩnh khiến cho bọn họ khiến cho bọn họ biết chúng ta đã tới, cũng sắp rơi vào cạm bẫy, sau đó vào thời gian mà bọn họ suy đoán chúng ta muốn hành động thì trực tiếp phá hủy đại doanh của Tiêu gia!"

Sở Dương ánh mắt sáng ngời: "Diệu kế!"

Mạc Thiên Cơ cười âm hiểm: "Kế sách này phải trông cậy vào nội gián đó có tận chức tận trách hay không."

Sở Dương cười rộ lên

Kỉ Mặc và Cố Độc Hành một đường tiến lên.

Kỉ Mặc dọc theo đường đi bị Cố Độc Hành thu thập cho cực kỳ nghe lời, bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy, dù là như vậy hơn vẫn bị ăn đòn tám lần.

" Đồ vô dụng! là mất mặt ta!" Cố nhị ca đã nói như thế.

" Ta cũng không trách ngươi đùa giai vào đêm tân hôn của ta, cũng không đánh ngươi vì cái khác; ta chính là đánh ngươi vì ngươi không chịu phấn đấu!"

" Ngay cả Nhuế Bất Thông cũng đã là ngũ phẩm chí tôn rồi, ngươi mới là nhị phẩm! Hơn nữa mới là trung cấp!" Cố Độc Hành giận.

Kỉ Mặc đầu, vẻ mặt xấu hổ.

Cố Độc Hành có tư cách nói như vậy; bởi vì, cho dù Nhuế Bất Thông là ngũ phẩm, mà Cố Độc Hành chỉ là tam phẩm; nhưng Cố Độc Hành lại ở trước mắt bao người ngược đãi Nhuế Bất Thông.

Nếu đổi lại là Kỉ Mặc đi lên thì Chỉ sợ chỉ chịu được trong thời gian nửa cái hô hấp.

Cố Độc Hành tuy rằng đánh chửi Kỉ Mặc, nhưng trong mấy huynh đệ thì hắn thân với Kỉ Mặc nhất.

Luân phiên đánh chửi, cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Kỉ Mặc cười khổ: "Nhị ca, ngươi cũng nhìn ra, ta hiểu rồi mà, ta và tiểu Lang ở trong các các huynh đệ vẫn kém hơn một chút." Thật sâu thở dài: "Nói tới tư chất thì hai chúng ta vốn là kém rồi."

" Hiện giờ, lão đại và nhị ca là kiếm trung chí tôn, Đổng Vô Thương chính là đao trung chí tôn; Mạc Thiên Cơ thần cơ diệu toán; Nhuế Bất Thông huyết mạch phượng hoàng, Ngạo Tà Vân huyết mạch long tộc; Tạ Đan Quỳnh tuy rằng không có huyết mạch đặc thù, nhưng này quỳnh hoa vừa nở thì ngay cả ngươi và Đổng Vô Thương cũng không thể không cẩn thận. Thậm chí còn phải nhượng bộ lui binh."

"Chỉ còn lại ta và tiểu lang." Kỉ Mặc có chút cô đơn: "Tư chất của hai chúng ta vốn đã không cao; cũng không phải huyết mạch đặc thù, càng không có sở trường."

" Nhị ca nhị ca ngươi cũng biết đấy, đoạn thời gian trước, tiểu lang vì luyện công mà không ngờ cắt cho mình cả người huyết nhục đầm đìa, thậm chí luyện công đến ngất xỉu."

" Tiểu đệ, cũng hận không thể rút hết mỗi một cái xương của mình ra mà luyện công. Nhưng, thiên phú! Thiên phú!" Kỉ Mặc ngửa mặt lên trời thở dài: "Hai người chúng ta đều đã nửa năm không nghỉ rồi."

" Liều chết luyện tập như vậy, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp đuôi của các huynh đệ, sau đó thì mượn dùng lực của lão đại để đột phá."

Kỉ Mặc ủ rũ, dùng một loại khẩu khí trầm trọng hiếm thấy nói: "Nhị ca, mọi người tu luyện cùng nhau, các ngươi đi tới một trượng, ta chỉ có thể di động hai thước. Mọi người nghỉ ngơi thì ta và tiểu lang vụng trộm đứng lên, hai người mát xa thả lỏng chút rồi lại liền bắt đầu. Tất cả thời gian, tất cả tinh lực. La Khắc Địch bởi vì chuyện này mà bỏ cả chung thân đại sự. Nhưng vẫn không theo kịp. Có đôi khi ta thực sự muốn chết."

Lời còn chưa dứt thì mông đã trúng một cước, Cố Độc Hành tức giận mắng: "Ngươi muốn chết hả? Tốt Muốn chết thì mau đi, ta nhìn người chết, đừng ở đó mà lải nhải."

Kỉ Mặc hé môi, trong mắt không ngờ lại chớp động ngấn lệ, thật lâu sau thì hắn đột nhiên ngã xuống đất rồi khóc rống lên.

Trong mắt Cố Độc Hành cũng ngấn lệ, nhưng vẫn ngậm miệng, khống chế mình để không lên tiếng khuyên giải an ủi.

Lúc này khuyên giải an ủi chỉ có thể khiến cho người ta càng thêm yếu đuối.

Kỉ Mặc khóc thật sự rất thương tâm.

Thiếu niên anh tài, thiên tư dĩnh ngộ; có thể nói là Kỉ Mặc đã là thần tượng của tất cả thiếu niên trên thế gian. Năm nay mới hai mươi mốt đã là chí tôn lưỡng phẩm, thân ở cửu kiếp!

Tu vi Như vậy bất kể là ở đâu cũng đều là đối tượng được mọi người sùng bái.

Nhưng chỉ độc có ở trong mấy huynh đệ của khác là không được.

So sánh với huynh đệ của mình thì hơn vẫn rất yếu.

Kỉ Mặc cũng là người tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được!

Chịu áp lực cho đến bây giờ, hắn đã không chịu nổi nữa rồi!

" Ta vô dụng, ta cảm thấy mình chỉ là một loại tồn tại có tác dụng bêu xấu trong các huynh đệ." Kỉ Mặc khóc to.

Cố Độc Hành mặt lạnh lùng, đứng trước người hắn, nhìn hắn khóc to nhưng vẫn không nhúc nhích.

Thật lâu sau, tiếng khóc của Kỉ Mặc nhỏ dần.

"Khóc đủ chưa?" Cố Độc Hành lạnh lùng hỏi.

Kỉ Mặc lau nước mắt. thút thít nói: "Lão tử đâu có khóc."

"Cũng biết là mất mặt à?" Cố Độc Hành cười lạnh.

"Chứ sao, nếu không ngươi thử xem." Kỉ Mặc giận tím mặt.

Cố Độc Hành hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Khi chúng ta đi lão đại đã nói mấy câu với ta. Là muốn ta chuyển cáo cho ngươi."

" Nói cái gì?" Kỉ Mặc đứng lên.

" Lão đại nói Chỉ cần muốn ngươi khóc thì bảo ta nói như vừa rồi, ngươi quả nhiên khóc." Khóe miệng Cố Độc Hành lộ ra nụ cười: "Đồ vô dụng!"

Hô hấp của Kỉ Mặc trở nên dồn dập: "Nói mau, lão đại nói cái gì?"

" Lão đại nói. Chỉ cần ngươi có thể chịu được, nghe thấy tâm ma của mình thì còn có thể tiếp tục tiến bộ. Như vậy, ngươi chắc biết khi thực sự lột xác thành cường giả, có tiên phàm chi cách của chí tôn lục phẩm!" Cố Độc Hành nhếch miệng: "Ngươi có biết, cái gì là tiên phàm chi cách không?"

Kỉ Mặc cả người run rẩy, môi cũng run run.

"Khi Vượt qua được giới hạn đó thì mỗi người đều có một cơ hội thay đổi mình." Cố Độc Hành cười: "Chúng ta không thể thay đổi được nữa, nhưng ngươi và tiểu lang thì có thể; cũng chỉ có hai người các ngươi mới có thể! Bởi vì… Các ngươi có mẫu còn chúng ta thì không có."

" Nhưng muốn bắt được một cơ hội đó thì trước tiên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa đứng vững trước tất cả áp lực! Ngươi nếu không chịu được thì cho dù là ai cũng không thể giúp được ngươi."

Kỉ Mặc cả người run rẩy: "Thật sư?"

"Trăm phần trăm!" Cố Độc Hành cười hắc hắc: "Ngươi có từng kinh nghe qua lão đại nói láo bao giờ chưa?"

"Chưa!" Kỉ Mặc nói một cách khẳng định, lập tức mặt hưng tới đỏ bừng, nắm chặt quyền đầu: "Ta nhất định sẽ vượt qua tiên phàm chi cách!"

Lập tức bất mãn nói: "Ta nói này Cố lão nhị, ngươi đúng là không có ý tứ, tin tức tốt như vậy không ngờ cứ giấu diếm."

Cố Độc Hành nhướn mày nói: "Lão đại bảo ta làm như vậy, nếu không thì ngươi vè tìm hắn mà tính sổ!"

Kỉ Mặc cả người đều thoải mái, chỉ cảm thấy tràn ngập hy vọng, cười hắc hắc nói: "Ngươi cho rằng ta ngu lắm à!"

Cố Độc Hành cười to.

Chí tôn lục phẩm tiên phàm chi cách, tất nhiên là không có loại lột xác này; nhưng Sở Dương lại ra chủ ý, nhất định phải vào lúc đó, khiến Kỉ Mặc và La Khắc Địch hoàn thành lột xác!

Nếu không, hai huynh đệ của mình sớm hay muộn cũng sẽ bị sự vĩ đại của các huynh đệ đè cho suy sụp. Khâu này Sở Dương đã nhìn rất rõ, trong lòng Mạc Thiên Cơ minh bạch, Kỉ Mặc và mình cũng trong lòng hiểu rõ.

Cho nên Sở Dương đã chuẩn bị vạn toàn.

Mà chuyện mà Sở Dương nói ngay cả Cố Độc Hành cũng không biết.

Mà Sở Dương cũng không định để bất kỳ ai biết.

Cho dù là sau khi lột xác cũng không định để cho bọn họ biết. Cỉ để hai người Kỉ Mặc biết đây vẫn là thành quả cố gắng của chính bọn họ.

Cố Độc Hành cười cười: "Ta chỉ phụ trách chỉ phụ trách nói với ngươi thôi, về phần vị huynh đệ La Khắc Địch kia thì giao cho ngươi."

Kỉ Mặc phấn tới té ngã, nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhất định sẽ khiến tên gia hỏa đó dục tiên dục tử. Lão hôm nay đã khóc, hắn không khóc không la mà đòi biết à? Nằm mơ đi." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cố Độc Hành thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Dương cốc.

Danh như ý nghĩa, có một mảng một mảng bạch dương cao ngất đứng thẳng, chia đều cũng phải năm sáu người ôm không xuể, tựa như là cự nhân vậy, trong vòng mấy trăm dặm không có một cái cây nhỏ nào.

Ở đối diện là cây ngô đồng rậm rạp, cũng cao ngất, đường kính của mỗi một cây thậm chí còn to hơn cả bạch dương. Trên cây Ngô đồng lại có một loại tổ chim làm bằng lá cây cơ hồ là liền kề nhau.

Tương truyền dưới cây ngô đồng có phượng hoàng.

Mà trên cây ngô đồng xuất hiện tổ chim do bản thân cây cối mọc ra,được gọi là: Tổ phượng hoàng.

Hiện tại, Cố Độc Hành và Kỉ Mặc đang im ắng nằm trong một cái tổ phượng hoàng.

Từ vị trí của bọn họ mà nhìn ra thì ngoài năm sáu dặm là một cái mỏ cực lớn.

Lúc này đang có người ra ra vào vào.

Mà nơi long phượng trình tường trong truyền thuyết chính là ở đây.

"Ngươi có cảm giác gì không?" Kỉ Mặc nhỏ giọng truyền âm

"Không có." Cố Độc Hành thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm thấy nơi này cao thủ nhiều như mây, phòng vệ nghiêm mật, hơn nữa có một loại năng lượng mịt mờ, tựa hồ đang trêu chọc; nếu đoán không sai thì hẳn là long phượng chi lực. Từ điểm này mà nói thì thi hài của long phượng chắc vẫn còn."

Kỉ Mặc hít một hơi: "Ta muốn xuống xem thử."

" Không được." Cố Độc Hành hoảng sợ: "Rất mạo hiểm! Nơi này cao thủ nhiều như mây, ta đi xuống chỉ sợ cũng chỉ có nước chết. Chớ xung động!"

Kỉ Mặc quay đầu, rất nghiêm túc nói: "Chính bởi vì như vậy, mới muốn xuống, ta luôn cảm giác nơi này là cạm bẫy cực lớn. Hơn nữa là cạm bẫy đặc biệt bố trí cho huynh đệ chúng ta! Chúng ta thân là tiên phong, nếu không tra được rõ ràng thì khi các huynh đệ đến chỉ sợ sẽ gặp thiệt thòi lớn!"

Cố Độc Hành trầm ngâm rồi nói: "Một khi đã như vậy đi xuống đi xuống, ngươi chờ ở đây."

" Không phải ta khinh thường ngươi, ngươi thì đúng là đánh giỏi hơn ta, nhưng ở trò này, Cố Độc Hành ngươi chỉ đáng theo đít ta, ta đánh rắm ngươi cũng thấy thối." Kỉ Mặc khinh thường nói: "Hơn nữa, vạn nhất ta bị bắt. Ngươi ở bên ngoài bất kể làm gì cũng nhanh hơn ta. Nếu ngươi bị bắt thì ta đây nói không chừng thực sự là vô kế khả thi."

Cố Độc Hành trầm mặc nghĩ nghĩ rồi cuối cùng chậm rãi nói: "Cẩn thận!"

Kỉ Mặc nhướn mày: "Nói thừa! Còn còn phải đợi tiên phàm chi cách mà."

Sau đó thì thò đầu ghé vào tai Cố Độc Hành nói nhỏ. Cố Độc Hành trợn tròn cả mắt: "Thế cũng được à?"

Kỉ Mặc tràn đầy tin tưởng: "Yên tâm, lúc này ta chính là thân của Mạc Thiên Cơ. Mưu kế cậu tuyệt đối là thiên y vô phùng,

Cố Độc Hành nghẹn lời không biết nói gì.
Bình Luận (0)
Comment