Bạch Hổ mang trên mặt vẻ tức giận, tiểu Bạch Hổ của Tinh Không Bạch Hổ tộc thiếu chút bị giết chết, bây giờ người trước mắt này là muốn để hắn ngoan ngoãn rời đi.
"Ngươi không nghe thấy sau? Đây là chuyện của Thái Nguyên sơn chúng ta, nếu như ngươi không muốn đối đầu với Thái Nguyên sơn chúng ta thì nhanh chóng rời đi!" Hỗn Nguyên biết người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường trước mắt này rất cường đại, nhưng hắn cho rằng có thực lực gần giống như hắn, nếu như đánh nhau, hắn cảm thấy mình vẫn có thể đánh bại được đối phương.
Bạch Hổ nhíu mày nhìn Thẩm Tường một chút, hỏi: "Thái Nguyên sơn là cái gì? Ta chỉ nghe nói Hỗn Độn Sơn! Đúng, đến cùng có cừu hận gì với hắn?"
Thẩm Tường nói ra: "Thái Nguyên sơn là một cái thế lực bên trong Hỗn Độn sơn, muốn thống trị toàn bộ Hỗn Độn sơn! Cháu trai của cái tên này và trưởng lão của Thái Nguyên sơn muốn giết ta, ta đánh không lại bọn hắn, sau đó mời giúp đỡ tới."
Thẩm Tường nhìn Bạch Tinh một chút, tiếp tục nói: "Ta thật không trêu chọc bọn hắn, đay đều là chính bọn hắn muốn tới gây rắc rối cho ta, loại người này bình thường ngang ngược đã quen, luôn luôn thích đi gây sự, tiền bối cũng không phải không biết."
"Hừ, giết cháu của ta, ta phải giết ngươi đây là đạo lý hiển nhiên!" Hỗn Nguyên quát lạnh nói.
"Đám người cháu trai ngươi muốn giết ta, ta vì tự vệ cho nên giết bọn hắn, cũng là đạo lý hiển nhiên!" Thẩm Tường giễu cợt một tiếng: "Ngươi có lẽ là coi trọng Huyền Vũ Kim Cương giáp của ta đi, nếu như ta lột xuống cho ngươi thì ngươi chỉ sợ chết bao nhiêu thằng cháu trai thì cũng không tính là gì đi!"
Hỗn Nguyên tức giận, hai mắt trợn tròn lên, đánh ra một chưởng về phía Thẩm Tường và Bạch Tinh, lực lượng hỗn độn hóa thành một cái chưởng ấn rất lớn, trùng kích về phía hai người Thẩm Tường.
Bạch Hổ phất tay thả ra một luồng sáng đen, bao bọc cái chưởng ấn to lớn kia, sau đó chưởng ấn này dần đần ảm đạm, sau đó biến mất không thấy, lực lượng Hắc Ám pháp tắc này quả nhiên rất tà dị, để Hỗn Nguyên kinh sợ, lại có người dám nhiều lần ngăn cản hắn giết người.
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nhất định phải giết chết hai người bọn hắn sao?" Bạch Hổ hỏi.
Bạch Tinh nhìn vào bóng lưng của Bạch Hổ, nàng ta không biết tại sao trên người trước mắt này lại có một cỗ cảm giác thân thiết như vậy, nhưng cũng mang theo một loại uy nghiêm để trong nội tâm nàng kính nể, nàng ta nhìn Thẩm Tường một chút, phát hiện tổn thương của Thẩm Tường không có trở ngại gì thì thở phào nhẹ nhõm.
"Không sai, nhất định phải giết! Nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể giết ngươi trước."
Hỗn Nguyên nắm chặt nắm đấm đến kêu rắc rắc, ánh mắt sắc bén, mang theo sát cơ nhìn vào Bạch Hổ, luồng sát khí này quả thực rất dọa người, nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn lại là Thần sát phạt chân chính, chỉ có điều từ khi Bạch Hổ có được huyền châu Hắc Ám pháp tắc thì bây giờ chính là sử dụng lực lượng Hắc Áp pháp tắc tới công kích, đồng thời cũng có thể che giấu thân phận của hắn.
Hỗn Nguyên nổi giận hét lên điên cuồng, trên thân bùng lên ánh sáng màu bạc, sau đó lao về phía Bạch Hổ, giống như là một cây tiễn màu trắng bạc.
"Vậy ta cũng chỉ có thể giết chết ngươi!" Bạch Hổ giơ tay lên, trước người vẻ ra một vòng tròn, lập tức khói đen bừng bừng, một cái lỗ đen đen nhánh khiến cho lòng người run sợ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hỗn Nguyên thấy vậy thì vội vàng dừng lại, hắn cũng cảm nhận được sự đáng sợ của cái lỗ đen kia, nhưng tốc độ lao tới của hắn quá nhanh, cũng không nghĩ tới lực lượng Hắc Ám pháp tắc của Bạch Hổ vậy mà có thể vận dụng đến tình trạng như thế này, hắn đã trốn không thoát!
"A..." Hỗn Nguyên kinh sợ gào thét lên, thân thể của hắn bị kéo dài, bị cái lỗ đen mà Bạch Hổ tạo ra kia hút vào, sau đó lỗ đen đó biến thành một đám khói đen tán đi, đám khói đen này mang theo khí tức đặc biệt của sát thần, đây cũng chính là lực lượng của hắn.
Hắn bây giờ lại có thể kết hợp lực lượng Hắc Ám pháp tắc với lực lượng sát phạt của chính hắn lại với nhau, tu vi của hắn mặc dù không tăng lên, tuy nhiên thực lực hắn lại cường đại hơn nhiều.
"Ngươi là .... ai?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tinh mang theo một chút sợ hãi, hơi cúi thấp đầu, thấp giọng hỏi, nàng ta chỉ cảm thấy người trước mắt này chắc chắn có quan hệ với nàng, hơn nữa thực lực rất mạnh rất mạnh, bằng không cũng không có khả năng chỉ hai ba lần đã giết chết được lão gia hỏa Hỗn Nguyên cường đại này.
Thẩm Tường cười nói: "Bạch Tinh tỷ, hắn chính là Bạch Hổ a."
Bạch Tinh lấy tay che miệng nhỏ, hoài nghe mình nghe nhầm, nàng ta ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ, chỉ thấy trên mặt Bạch Hổ mang theo một nụ cười mỉm hiền hòa, nhẹ gật đầu với nàng.
"Thánh Đan giới cũng có tộc nhân của Chiến tộc ta, trước đó ta báo tin cho bọn họ đi tìm ngươi, bọn họ mặc dù biết ngươi ở đâu, tuy nhiên cũng không tới tìm ngươi, bởi vì bọn họ biết ngươi có cuộc sống tốt hơn." Bạch Hổ sờ lên đầu của nàng.
Lúc này Bạch Tinh cũng vô cùng gấp gáp, có chút nói không nên lời, cũng rất kích động, bởi vì nàng ta biết trên thế giới này, còn có tộc đàn có cùng một loại huyết mạch với nàng ta.
Bạch Hổ trợn mắt lên với Thẩm Tường: "Tiểu gia hỏa, có phải ngươi cố ý để cho nàng ta tới giúp ngươi, sau đó dẫn ta tới giết chết tên vừa rồi hay không?"
"Oan uổng a, ta không ngờ tới tên vừa rồi sẽ đột nhiên xuất hiện! Ta đúng là định dẫn ngươi tới, để cho các ngươi gặp mặt mà thôi!" Thẩm Tường lập tức phủ nhận.
Bạch Tinh cũng nói chuyện giúp cho Thẩm Tường: "Tộc trưởng, Thẩm Tường giúp ta rất nhiều chuyện, đừng trách hắn."
"Tiểu tử này chính là như vậy, đúng trong ký ức truyền thừa của ngươi, có nhớ được nơi nào mà cha mẹ ngươi đã từng đi qua không? Tinh Không Bạch Hổ tộc biến mất lâu như vậy, ta muốn biết bọn họ ở cuối cùng đều gặp phải chuyện gì." Bạch Hổ hỏi.
"Có, tuy nhiên đó là ở bên trong tinh vực của Thiên giới..."
Bạch Tinh chưa nói xong, Bạch Hổ đã nắm lấy nàng ta, đột nhiên biến mất.
"Ta phải cùng nàng tìm kiếm tung tích Tinh Không Bạch Hổ tộc, nhân tiện đưa nàng ta đi tinh vực học một số thứ gì đó! Cho nên trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu không đến lúc đó ta không thể tới kịp để cứu ngươi được." Trong đầu Thẩm Tường vang lên tiếng truyền âm của Bạch Hổ.
Thẩm Tường hừ nhẹ nói: "Cái tên này, vậy mà đang lo lắng ta sẽ gieo tai họa cho Bạch Tinh tỷ rồi? Ta là cái loại người này sao?"
"Nhìn ngươi thế nào đi nữa cũng giống như loại người này!" Tô Mị Dao cười khanh khách mà nói.
Thẩm Tường dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này chạy về phía Tử Lan sơn cốc, hắn vừa rồi chịu một quyền, bị thương không nhẹ, tốc độ giảm đi rất nhiều.
Ở bên trong một khu rừng tràn ngập hoa nở tiếng chim hót, Thẩm Tường ăn một số đan dược, để cho mình nhanh chóng khôi phục lại, quyền kia của Hỗn Nguyên thế nhưng là rót không ít lực lượng hỗn độn vào trong cơ thể hắn, tuy nhiên chỉ cần những lực lượng hỗn độn này bị hắn ngăn cản thì có thể bị hắn luyện hóa.
"Tiểu nha đầu này tỉnh!" Tô Mị Dao đột nhiên hô: "Nhanh mang nàng ta ra ngoài trò chuyện với nàng đi!"
Đông Phương Tĩnh được mấy người Tô Mị Dao chăm sóc rất tốt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc Thẩm Tường thả nàng ta từ trong U Dao giới chỉ đi ra, nàng ta đang mơ mơ màng màng mở mắt, Thẩm Tường kéo nàng ta vào, mỉm cười nhìn nàng ta.
Sau khi trông thấy Thẩm Tường, hốc mắt của Đông Phương Tĩnh lập tức ẩm ướt, người mà nàng ta từng tiếp xúc không nhiều, nhưng đại đa số đều là người xấu, tuy rằng Thẩm Tường ở trong mắt nàng cũng là xấu xa nhưng đối nàng cũng rất tốt.
Đông Phương Tĩnh ôm Thẩm Tường, dựa vào ngực của Thẩm Tường, khóc thút thít, Thẩm Tường nhẹ nhàng thở dài, vỗ nhẹ vào lưng của nàng, an ủi: "Tĩnh Tĩnh, mọi chuyện đều đã qua!"
"Ừm, cha nói cho ta, sau này chỉ còn một mình ta, ta phải kiên cường!" Đông Phương Tĩnh vừa khóc vừa nói, nàng ta tuy rằng nói như vậy, nhưng nước mắt vẫn không cầm được mà trút xuống trên khuôn mặt xinh đẹp mà tiều tụy, thấy mà làm cho người đau lòng.
Thẩm Tường cười cười: "Còn có ta, còn có cô cô của ngươi, không ngại, ta có thể làm ca ca của ngươi, ta sẽ đối đãi ngươi như thân muội muội (em gái ruột)!"
"Hừ, lại có thêm một người muội muội, chắc chắn không có ý tốt!" Long Tuyết Di ở trong U Dao giới chỉ hừ nhẹ nói.
P/S: Ta thích nào...chương 5.