Đông Phương Tĩnh đơn thuần giống như đứa bé, khóc xong, đau lòng xong thì nằm ở trong ngực Thẩm Tường im lặng ngủ thiếp đi, Thẩm Tường biết, sau này Đông Phương Tĩnh chắc chắn sẽ thật sự lớn lên, thế giới này rất tàn khốc, tuy rằng nàng ta vẫn luôn không tranh với đời, nhưng nhiều năm qua, nàng đều bị buộc bất đắc dĩ phải tiếp xúc với thói đời hiểm ác của thế giới này.
"Để nàng ta ở lại bên trong Tử Lan sơn cốc đi, nữ tử đơn thuần giống như nàng ta đã không thấy nhiều, ở đấy sống sẽ tốt hơn." Bạch U U không khỏi xúc động mà nói.
Nàng ta và Tô Mị Dao mặc dù là nữ tử, nhưng từ nhỏ đều đã trải qua rất nhiều chuyện, đã từng trở thành nữ cường giả danh chấn một phương, các nàng bây giờ ở trong U Dao giới chỉ tuy rằng không tiếp xúc với ngoại giới, không được thường xuyên tắm rửa dưới ánh nắng mặt trời, hơn nữa trong này rất buồn tẻ, các nàng bây giờ không có lực lượng cường đại, nhưng không thể không nói, trong khoảng thời gian này lại là khoảng thời gian thoải mái nhất của các nàng.
Đông Phương Tĩnh ngủ mấy canh giờ thì tỉnh lại, nàng ta bây giờ cũng không còn khóc nữa, chỉ là bên trong ánh mắt mang theo một vệt bi thương, nhưng đối với nữ tử dạng như nàng ta mà nói, nàng ta đã rất kiên cường rồi, có thể khôi phục lại được nhanh như vậy.
"Ca ca... y phục này thật là đẹp mắt." Đông Phương Tĩnh nhìn vào bộ quần áo trắng rất xinh đẹp mà nàng đang mặc trên người, đỏ mặt mà nói.
"Khụ khụ, đây là ta để mấy người tỷ tỷ thay đổi giúp ngươi, lúc ấy ngươi ngất đi, hơn nữa trên người còn có tổn thương, toàn thân đều là máu." Mặt mo của Thẩm Tường đỏ ửng, lúc trước hắn nhưng là đã từng lén nhìn người ta tắm rửa, tuy nhiên có thể có được một muội muội tốt như vậy thì cũng làm cho hắn hết sức cao hứng.
Đông Phương Tĩnh rời khỏi ngực của Thẩm Tường, đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, dùng đôi bàn tay nhỏ trắng nõn nà của mình múc nước lên tới rửa khuôn mặt ngọc mang theo nước mắt của chính mình, sau đó vận công điều chỉnh thân thể của mình, để cho khuôn mặt ngây ngô khờ khạo của mình khôi phục một chút huyết khí, tuy rằng trông nàng giống như lúc trước, tuy nhiên nàng ta trở nên kiên cường hơn rất nhiều so với trước.
Thẩm Tường một mực quan sát nàng ta, không thể không nhớ tới dáng vẻ điên cuồng của muội muội đơn thuần đáng yêu này trước đó chém vào cỗ thi thể kia, điều này làm cho hắn có chút lo lắng, lo lắng Đông Phương Tĩnh sẽ bởi vì cừu hận mà mất phương hướng, biến thành một nữ ma đầu.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc thì hắn đã phát hiện ra sự lo lắng của chính mình là dư thừa.
"Ca ca, không cần phải lo lắng cho ta, sau này ta chắc chắn có thể tự chăm sóc bản thân mình, ngược lại là ngươi mới khiến cho người khác phải lo lắng." Đông Phương Tĩnh nhoẻn miệng cười, trông thấy nụ cười thản nhiên trên mặt của nàng làm cho tâm tình của Thẩm Tường không khỏi khá hơn.
Đông Phương Tĩnh cầm vải tơ thấm ướt, đi tới bên cạnh Thẩm Tường, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn và mồ hôi trên khuôn mặt của hắn.
"Ca ca, có phải ngươi rất muốn biết ta đến cùng gặp phải chuyện gì không?" Đông Phương Tĩnh thấp giọng hỏi, sau đó ngồi ở bên cạnh cúi thấp đầu xuống.
Nàng ta thật giống như trong vòng một đêm từ đứa bé biến thành người lớn, tâm trí càng trở nên thành thục hơn.
"Đừng suy nghĩ nhiều, còn sống là tốt rồi!" Thẩm Tường biết Đông Phương Tĩnh và phụ thân của nàng chắc chắn gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa thực lực của Đông Phương Tĩnh bây giờ cũng trở nên rất mạnh, bởi vì nàng ta dung hợp Huyết Hồn của Đông Phương gia.
"Ừm!" Đông Phương Tĩnh gật nhẹ đầu: "Ca ca ngươi thật lợi hại, ngươi gặp phải nhiều chuyện lớn như vậy đã từng bị nhiều người có thực lực cường đại vây công qua, hơn nữa còn bị rất nhiều người bôi nhọ, mắng chửi, nhưng ngươi lại đều vượt qua được cho tới bây giờ."
Thẩm Tường mỉm cười sờ vào mặt của nàng, nói ra: "Không lợi hại, ta có thể làm được ca ca của ngươi sao?"
"Ca ca, ngươi ở Thánh Đan giới phải cẩn thận, ta và cha gặp một loại gia hỏa rất đáng sợ, chính là bọn chúng giết...giết chết cha ta." Trong đôi mắt Đông Phương Tĩnh hiện lên vẻ đau khổ nói: "Cha ta dung nhập Huyết Hồn của gia tộc vào thân thể của ta, sau đó ngăn cản những gia hỏa lợi hại kia để kéo dài thời gian cho ta, để cho ta chạy trốn, trên đường ta gặp phải đám người của Tử Nguyệt thánh cảnh kia còn có Đông Phương Lăng Vân."
Thẩm Tương ôm nàng ta lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, nói ra: "Đã qua rồi, những gia hỏa lợi hại kia thì giao cho ca ca! Bọn chúng đều là như thế nào?"
"Bọn chúng nói bọn chúng là Thần Ma giáo, bởi vì Huyết Hồn của Đông Phương gia chúng ta là thứ mà Thần Ma giáo không thể cho phép tồn tại, cho nên bọn họ phải giết chết chúng ta." Đông Phương Tĩnh nói.
"Ta sẽ nhớ kỹ cái tên này!" Thẩm Tường vỗ vào lưng nàng ta, nói ra: "Ta dẫn ngươi tới một chỗ, ta cảm thấy chỗ đó rất thích hợp với ngươi."
Đông Phương Tĩnh cũng biết mình không thể cứ đi theo Thẩm Tường mãi được, bởi vì Thẩm Tường phải làm đại sự, mà thực lực của nàng quá yếu, căn bản không giúp được cái gì, chỉ làm liên lụy tới Thẩm Tường.
Thương thế Thẩm Tường cũng gần khỏi rồi, mang theo Đông Phương Tĩnh đi đường cũng không có vấn đề gì.
"Ca ca, Lãnh U Lan cũng là nghĩa muội của ngươi, nói như vậy nàng ta chính là tỷ tỷ ta đúng không?" Đông Phương Tĩnh kéo tay Thẩm Tường, cùng Thẩm Tường chậm rãi đi về phía Tử Lan sơn cốc, lúc này sắc mặt nàng ta đã tốt lên rất nhiều rồi.
"Đây là đương nhiên, tỷ tỷ này của ngươi tuy rằng nóng tính, hơn nữa cũng tương đối bá đạo, tuy nhiên chắc chắn sẽ rất tốt đối với ngươi! Hắc hắc, nàng ta cũng giống như ngươi, cũng có chút ngốc." Thẩm Tường biết Lãnh U Lan toàn thân cơ bắp, nhưng sự từng trải thì phong phú hơn nhiều so với Đông Phương Tĩnh, ở phương diện chiến đấu thì rất lão luyện, mà lúc giết người thì lại rất hung tàn ngay cả nam nhân cũng cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi.
Ngày đó lúc đàm phán Tam vực, Đông Phương Tĩnh cũng trông thấy Lãnh U Lan mỹ nhân tóc trắng lạnh lùng này làm cho rất nhiều người để ý tới, nhìn quả thực rất không yếu, điều này làm cho nàng ta không thể không muốn đến gặp tỷ tỷ này, đương nhiên còn có Tiết Tiên Tiên vị tẩu tẩu (chị dâu) này nữa.
"Tiểu bại hoại, chưa từng thấy ngươi đối với ta dịu dàng như vậy a, hừ hừ!" Long Tuyết Di rất khó chịu.
"Thiên Long đại đế, ngươi ăn dấm rồi sao?" Thẩm Tường cười nói: "Ai nói ta chưa từng dịu dàng đối với ngươi? Lần trước ... ta đã rất dịu dàng đối với ngươi rồi."
Long Tuyết Di hừ một tiếng, không còn để ý tới Thẩm Tường, lần trước lúc thần hồn của nàng ta và Thẩm Tường kết hợp với nhau, Thẩm Tường quả thực đã rất dịu dàng đối với nàng.
Cái chỗ đại chiến với Hỗn Nguyên kia có không ít người tới xem xét, nhưng đều không có manh mối gì, tuy nhiên chuyện Hỗn Nguyên mất tích lại được người liên hệ cùng một chỗ.
Chuyện xảy ra sau năm ngày, Thẩm Tường và Đông Phương Tĩnh đi tới cửa vào Tử Lan sơn cốc, Đông Phương Tĩnh sớm đã tỉnh lại, cùng Thẩm Tường đi đường vừa nói vừa cười đi tới Tử Lan sơn cốc.
Vừa có người bước vào Tử Lan sơn cốc, Vân Châu bảo vệ Tử Lan sơn cốc lập tức xuất hiện, tuy nhiên nàng ta không nhận ra Thẩm Tường.
Vân Châu mặc một bộ quần áo bó màu tím, dung mạo diễm lệ xinh đẹp, dáng người đẫy đà.
"Hai vị, nơi này là Tử Lan sơn cốc, các ngươi là tới tìm cốc chủ chúng ta sao?" Giọng nói của Vân Châu vẫn dịu dàng như trước, tuy rằng nàng ta là một đầu Hỏa Lang, nhưng lại giống một con cừu non hơn.
"Vân Châu tỷ, ta là Thẩm Tường!" Thẩm Tường thè lưỡi cười nói.
"Thật là ngươi?" Vân Châu ngạc nhiên nói ra: "Nhị tỷ trước đó nói qua ngươi có thể sẽ tới, vốn cho là ngươi ở hai ba ngày trước mới đi tới nơi này."
"Tiểu cô nương xinh đẹp này là ai? Là thê tử của ngươi sao?" Vân Châu cười khanh khách mà nói, điều này làm cho khuôn mặt ngọc của Đông Phương Tĩnh đỏ ửng lên.
"Nàng ta là ... nghĩa muội của ta, đi vào lại nói!" Thẩm Tường vội vàng nói lời giải thích.
Sau khi Thẩm Tường giới thiệu để cho Đông Phương Tĩnh và Vân Châu biết nhau, sau đó Thẩm Tường lại truyền âm cho Vân Châu, nói cảnh ngộ bi thảm trước đó của Đông Phương Tĩnh cho Vân Châu nghe, điều này làm cho Vân Châu lập tức phát ra lòng thương cảm với Đông Phương Tĩnh, rất vui lòng đáp ứng Thẩm Tường sẽ chăm sóc cho Đông Phương Tĩnh thật tốt, bởi vì nàng ta lúc đầu cũng là cô nhi không cha không mẹ.
P/S: Ta thích nào...chương 6.