Sau khi tiến vào sơn cốc, Thẩm Tường và Đông Phương Tĩnh lập tức trông thấy một nữ tử cao quý đoan chính mặc váy tím, ưu nhã ngồi ở trên một cái ghế đá, trong tay ngọc cầm lấ một quyển sách, chuyên tâm mà xem, lông mày có chút nhíu lại, hiển nhiên là gặp chỗ khó hiểu, nhưng cái này lại làm cho nàng ta thoạt nhìn có hơi khác một chút.
"Đại tỷ, ngươi xem là ai tới?" Vân Châu khẽ gọi một tiếng, Nhan Tử Lan lập tức nghiêng đầu lại, sau khi trông thấy Thẩm Tường thì khuôn mặt tuyệt mỹ này của nàng ta tràn đầy vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, sao đó như là một cơn gió nhẹ mang theo một hương thơm say đắm lòng người phả vào mặt Thẩm Tường đang đi tới.
"Tiểu gia hỏa nhà ngươi, lúc trước tỷ tỷ thế nhưng là lo lắng cho ngươi a!" Nhan Tử Lan đi tới véo mũi và chạm vào đầu Thẩm Tường, tuy rằng giọng điệu mang theo vẻ trách cứ, tuy nhiên nàng ta thật sự rất vui vẻ, lúc trước nàng ta thế nhưng là tận mắt nhìn thấy Thẩm Tường bị Hỗn Nguyên đánh cho thành một đám sương máu.
Lúc này Đông Phương Tĩnh cũng đang thưởng thức đại mỹ nhân trước mắt này, nàng cười một tiếng hay nhăn mày một cái đều là xinh đẹp như vậy, tuy rằng cô cô Đông Phương Hinh Nguyệt của nàng cũng là một mỹ nhân tuyệt thế, tuy nhiên Nhan Tử Lan trước mắt này là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy lộ ra vô cùng xinh đẹp.
"Vài ngày trước Bạch Tinh đã trở lại, nàng ta nói muốn rời khỏi một đoạn thời gian. Đúng, lúc đó tại sao ngươi chỉ gọi nàng ta đi? Không gọi tới chúng ta?" Nhan Tử Lan nói lời trách cứ.
"Cái này ... Bạch Tinh tỷ dùng loại chiêu số đánh lén kia sẽ khá tốt một chút."
Thẩm Tường cũng không có nói chuyện xảy ra ngày đó cho Nhan Tử Lan, bởi vì Bạch Tinh cũng không nói, ảnh hưởng của chuyện này thật sự là quá lớn, Đại trưởng lão Thái Nguyên sơn bị giết chết, hơn nữa có quan hệ với Bạch Tinh, cái này là liên lụy tới Tử Lan sơn cốc và Thánh Đan môn.
"Đánh lén gì đó, đại tỷ và tam tỷ cũng rất am hiểu!" Đỗ Yên Dao tết tóc đuôi ngựa, người mặc áo giáp mềm, trên mặt mang theo một chút mệt mỏi, khóe miệng đang lộ ra nụ cười cởi mở, đây cũng không phải là Đỗ Yên Dao lạnh lùng của lúc trước.
Sau khi Đỗ gia của nàng trả qua biến cố, cũng làm cho nàng ta xảy ra thay đổi cực lớn!
Bốn chị em Tử Lan sơn cốc, Nhan Tử Lan là lớn nhát, Bạch Tinh thứ hai, Vân Châu thứ ba, Đỗ Yên Dao là thứ tư, tuy nhiên Thẩm Tường biết các nàng chẳng mấy chốc sẽ có thêm một cái ngũ muội.
Đông Phương Tĩnh bây giờ biết Thẩm Tường tại sao nói nơi này thích hợp với nàng, nàng ta phát hiện nữ tử nơi này đều rất cường đại, hơn nữa cũng có được rất nhiều sự từng trải, đây cũng chính là thiếu khuyết của nàng ta.
"Ngươi thế nhưng là vị hôn phu của ta, lúc trước cứ chạy như vậy, thật không phải thứ gì!" Đỗ Yên Dao cười hì hì mà nói, sau khi nàng ta trông thấy Đông Phương Tĩnh thì vội vàng hỏi: "Đây chính là thế tử mà ngươi từng nhắc tới ở Phàm Võ giới?"
Nhan Tử Lan khẽ cười nói: "Đây mới là thê tử chân chính của người ta, ngươi chỉ là cái giả!"
"Đây là nghĩa muội của ta ... nàng ta vừa mới gặp phải biến cố, suýt chút nữa thì bị chà đạp, may mà ta kịp thời cứu nàng ta, tình cảnh hiện tại của ta các ngươi đều biết, không thể mang theo nàng ta bên cạnh." Thẩm Tường nói.
Tam nữ nghe được cảnh ngộ của Đông Phương Tĩnh rồi lại nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngếch hiền lành của Đông Phương Tĩnh thì sinh lòng thương cảm, đặc biệt là Đỗ Yên Dao, cảm xúc của nàng ta càng sâu hơn, tuy nhiên Đông Phương Tĩnh nhìn như yếu đuối, có điều bên trong nhãn thần lại lộ ra vẻ kiên cường, để tam nữ âm thầm gật đầu.
"Tĩnh Tĩnh, trong nhà còn có người sao?" Vân Châu hỏi.
"Còn có một người cô cô, nàng ta cũng tới nơi này, tuy nhiên chúng ta phân tán." Đông Phương Tĩnh nhìn Thẩm Tường một chút: "Còn có ca ca."
Thẩm Tường sẽ không nói cho các nàng biết, cô cô của Đông Phương Tĩnh chính là một nữ nô của hắn.
Chẳng mấy chốc, tam nữ Nhân Tử Lan và Đông Phương Tĩnh trở nên hết sức thân mật, Thẩm Tường không có chỗ để chen vào nói, hắn trông thấy cảnh tượng này thì trong lòng coi như đã giải quyết được một chuyện.
Hắn từ chỗ Phạm Á Khôn hiểu được, Nhan Tử Lan đã không còn quản lý làm ăn giúp Thánh Đan môn, điều này làm cho hắn không thể không muốn lừa gạt Nhan Tử Lan tính cả Bạch Tinh, Vân Châu và Đỗ Yên Dao toàn bộ đến Hàng Long môn, đương nhiên hắn biết Đỗ Yên Dao chưa chắc sẽ đi, bởi vì tung tích của Đỗ Hải hiện tại còn chưa rõ, nếu như hắn có thể tìm được Đỗ Hải, cùng lừa cả Đỗ Hải đến Hàng Long môn thì Đỗ Yên Dao cũng sẽ đến, tuy nói chỗ đó tạm thời không có Tiên khí, nhưng ở đó sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Đế Thiên, dựa vào long mạch kia, căn bản không cần phải lo lắng những vấn đề kia.
Mấy nàng Liễu Mộng Nhi cũng chưa tới nơi này, điều này làm cho Thẩm Tường có chút lo lắng cho các nàng, thực lực của các nàng nếu như đặt ở Đến Thiên hiện tại xem ra cũng không tính là quá yếu, nhưng ở nơi này lại không được, tiên nhân nơi này có rất nhiều.
"Yên Dao, ngươi biết gia gia ngươi đi chỗ nào không?" Thẩm Tường đột nhiên hỏi.
Lúc Đang nói chuyện trên trời dưới đất với Đông Phương Tĩnh thì Đỗ Yên Dao đột nhiên thu lại nụ cười, lắc đầu: "Không biết, trước đó hắn đã thường xuyên như vậy, lần trước nếu như không phải ngươi thì chúng ta cũng không biết hắn ở đâu!"
"Nhưng là ta cảm thấy hắn có lẽ là trong Hỗn Độn sơn, ngày đó sau khi chưởng môn Thái Nguyên sơn giết chết cha ta, hắn đã tiến về Thái Nguyên sơn, nghe nói ở bên trong bạo phát ra một cuộc đại chiến rất khốc liệt, Thái Nguyên sơn tuyên bố ra bên ngoài gia gia của ta trọng thương mà trốn."
Thẩm Tường và Đỗ Yên Dao rất quen thuộc, lúc này trông thấy Đỗ Yên Dao biến hóa rất lớn, đặc biệt là chuyển biến trong tính cách, cho nên cũng không sợ nàng ta kích động, tiếp tục hỏi: "Ta muốn biết vì sao Đỗ gia ngươi lại bị Thái Nguyên sơn để mắt tới, cái này không sao chứ!"
"Không sao!" Đỗ Yên Dao biết bản lĩnh của Thẩm Tường lớn, Thẩm Tường muốn hỏi những chuyện này đã nói lên Thẩm Tường muốn trợ giúp nàng, coi như Thẩm Tường không nói thì nàng ta cũng sẽ bảo Thẩm Tường giúp nàng.
"Vừa mới bắt đầu, Thái Nguyên sơn là để Đỗ gia chúng ta quy thuận bọn họ, nhưng gia gia của ta không chịu, sau đó Thái Nguyên sơn âm thầm động thủ đối với chúng ta, ám sát rất nhiều hảo thủ của Đỗ gia chúng ta, cuối cùng ngay cả cha ta cũng bị ám sát! Mà sau khi gia gia của ta đi Thái Nguyên sơn, một số trưởng lão Đỗ gia lại trông coi toàn bộ Đỗ gia, quy thuận Thái Nguyên sơn, giết chết toàn bộ một số tộc nhân và thân tín của gia gia ta." Đỗ Yên Dao nắm chặt ngọc quyền nói.
Thẩm Tường suy đoán Phạm gia cũng hặp phải chuyện giống như vậy, nhưng Phạm gia hiện tại giống như không quy thuận Thái Nguyên sơn.
"Tại sao Phạm gia bây giờ vẫn còn tốt, ta từng nói qua Phạm Á Khôn và Lâm Hi Di, gia tộc đằng sau của bọn họ tuy rằng đều bị ép, nhưng còn giống như không bị điều khiển." Thẩm Tường hỏi.
"Bởi vì bọn hắn đã từ trong tay Phạm gia và Lâm gia đạt được thứ mà bọn họ muốn! Lâm gia và Phạm gia bị giết chết hết một nhóm cường giả, không tạo nổi sóng gió gì, tuy rằng những nghiệt súc bán đi toàn bộ Đỗ gia kia, nhưng Thái Nguyên sơn vẫn không chiếm được thứ kia, bởi vì thứ kia ở trong tay gia gia của ta!"
Hiện tại Đông Phương Tĩnh cũng biết cảnh ngộ của Đỗ Yên Dao cũng giống như nàng, trông thấy mặt mũi Đỗ Yên Dao đầy vẻ tức giận, nàng ta cầm tay của Đỗ Yên Dao, Đỗ Yên Dao cũng cười với nàng một cái.
Thẩm Tường hít một hơi: "Nghe như vậy thì đến ngươi bây giờ cũng rất phiền phức a, vật kia ở trong tay gia gia của ngươi mà tung tích của gia gia ngươi không rõ, bọn họ chắc chắn trở về tìm ngươi!"
"Con trai chưởng môn Thái Nguyên sơn kia cả ngày hô hào muốn cướp ép cưới Yên Dao, nàng ta thế nhưng là vị hôn thê của ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm đứng nhìn sao?" Vân Châu nở ra nụ cười nghịch ngợm.
Đông Phương Tĩnh mới rồi lúc nói chuyện trên trời dưới đất với ba nữ nhân này đã biết quan hệ phu thê giữa Thẩm Tường và Đỗ Yên Dao là giả, lúc trước Thẩm Tường là vì trợ giúp Đỗ Yên Dao lấy xuống đệ nhất tranh tài luyện đan, bọn họ mới phải hợp tác như vậy.
Thẩm Tường cũng nói đùa: "Tiểu tử này sống không còn lâu, ai bảo hắn để mắt tới vị hôn thê của ta!"
Đỗ Yên Dao xì một cái, tuy nhiên nhớ tới lúc trước thời gian ở gần với Thẩm Tường, nàng ta không thể không âm thầm cảm thán, mà lúc trước nàng ta trúng xuân độc, quấn lấy Thẩm Tường , chuyện này cũng là chuyện mà nàng ta muốn quên nhất, nhưng cũng là chuyện thường xuyên hiện lên trong đầu của nàng ta, hiện tại nàng ta vừa nghĩ tới thì khuôn mặt không thể không đỏ lên.
P/S: Ta thích nào...chương 1.