Sau khi Thẩm Tường rời khỏi Tử Lan sơn cốc, đi về phía Hỗn Độn sơn, trước đó trưởng lão Thái Nguyên sơn từng nói qua, ở bên trong tổ chức một hội nghị, là thương lượng vấn đề những thế lực cổ xưa kia tới tầm bảo, trong tay những thế lực cổ xưa đến từ Đế Thiên kia có một cái bản độ của một bảo tàng lớn trong Hỗn Độn sơn.
Hỗn Độn sơn cũng không phải chỉ là một ngọn núi, mà là một nơi tương đối xa trên tầng thứ mười tám của Thánh Đan giới, muốn đi vào bên trong cần phải đi qua núi rừng rất hung hiểm, nghe nói chỗ đó có một cái hiểm địa, ngăn cách giữa Hỗn Độn sơn với thế giới bên ngoài.
Ở bên trong có một ngọn núi rất kỳ quái, nghe nói là một tảng đá lớn từ thế giới Hỗn Độn thần bí kia rơi xuống Thánh Đan giới, cho nên bởi vậy mà đặt tên, sự hiểu biết của Thẩm Tường đối với Hỗn Độn sơn cũng không nhiều, tuy nhiên vẫn là biết đi như thế nào.
Ở bên trong Hỗn Độn sơn tương đương với một cái tiểu thế giới, ở bên trong có một số gia tộc, thành thị và các loại thế lực, chẳng qua trước mắt thì Thái nguyên sơn là một nhà độc đại, cho nên thực lực của Thái Nguyên sơn chắc chắn không kém.
"Ngươi có ý định đi tìm bảo tàng kia như thế nào? Trong tay ngươi chỉ có một mảnh ghép bản đồ." Tô Mị Dao hỏi, nàng ta cần biết kế hoạch bây giờ của Thẩm Tường, nàng ta không muốn để cho Thẩm Tường đi mạo hiểm.
"Những mảnh ghép bản đồ còn lại đều ở trong tay những cự đầu của thế lực cổ xưa, cái này cũng không dễ dàng lấy được." Bạch U U cũng giống như Tô Mị Dao, hiện tại hắn tiến về Hỗn Độn sơn là rất nguy hiểm, không nói bên trong tụ tập những thế lực cổ xưa kia, ngay cả toàn bộ Hỗn Độn sơn mà nói đều hận không thể giết chết hắn, bởi vì trong tay hắn có bảy khối Hỗn Độn Hỏa lệnh.
"Ta trực tiếp đi tìm những cự đầu thế lực cổ xưa kia, chúng ta trước đó tốt xấu gì cũng đã từng hợp tác, cùng đi tới nơi này, nếu như mảnh ghép bản đồ trong tay ta rất quan trọng đối với bọn hắn thì ta nghĩ bọn hắn nhất định sẽ hợp tác với ta!"
Thẩm Tường biết thực lực của những cự đầu này, tuy rằng đều rất mạnh nhưng không có kinh khủng như Hỗn Nguyên trước đó, cho nên hắn vẫn có niềm tin chạy trốn khỏi trong tay những cự đầu của các thế lực cổ xưa kia.
Hỗn Độn sơn đối với Thánh Đan giới mà nói thì tương đương với sự tồn tại của Thánh sơn, lúc trước chỉ có rất ít người biết, nhưng bây giờ người trong Hỗn Độn sơn thường xuyên đi lại ở Thánh Đan giới, dẫn đến đủ loại truyền thuyết của Hỗn Độn sơn đều được lưu truyền ra ngoài, để rất nhiều người biết tới bên trong, lại sợ hãi, đối với những thế lực yếu kém mà nói thì Hỗn Độn sơn là một nơi rất thần bí, rất văn minh, bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng.
Nhưng ở trong mắt những cường giả kia, Hỗn Độn sơn này chỉ là một cái tộc đàn cổ xưa truyền thừa xuống thành lập một cái thế giới cường thịnh, vì để lộ mạng che mặt của Hỗn Độn sơn này, rất nhiều cường giả đều mạo hiểm đi qua một cái hiểm địa để tiến vào Hỗn Độn sơn.
Nói tới con đường mà Thẩm Tường đang đi thì chính là con đường tiến vào Hỗn Độn sơn được lưu truyền ở bên ngoài, trên đường đi hắn gặp được một số người đang kết bạn mà đi, đều là muốn đi vào Hỗn Độn sơn, trong truyền thuyết đều nói tồn tại nhân vật cấp bậc Đan Thánh, hơn nữa ở bên trong đan đạo rất cường thịnh, cho rằng bên trong có lẽ có rất nhiều linh dược trân quý.
Những thứ mà Thẩm Tường biết được nhiều hơn những người này một chút, truyền thuyết cũng không giả, bởi vì Đan Tiên Đỗ Hải từng ở bên trong dạo qua một đoạn thời gian.
"Đây chính là khu rừng rậm Huyết Sắc ma lâm như trong lời đồn kia sao?" Sau khi Thẩm Tường đi qua một cái hẻm núi, trông thấy trước mắt một vùng đại thụ màu đỏ.
Thân cây màu đen tráng kiện thẳng tắp, cao khoảng hai mươi trượng, lá cây có màu đỏ như máu, làm cho người cảm thấy kỳ lạ nhất chính là hình dạng của những lá cây này vậy mà giống như mặt người vậy, loại cây này có rất nhiều, kéo dài vào bên trong, giống như là lấp kín thành tường, ngăn cách Hỗn Độn sơn với thế giới bên ngoài.
"Rừng rậm này có nguy hiểm gì? Không cao cũng không có núi, bay qua không được sao?" Nơi xa một người xem thường, đang muốn nhảy lên, nhưng lại bị một lão đầu kéo xuống.
"Tiểu quỷ, nghe ta nói một chút, truyền thuyết nói những lá cây này đều là bởi vì hút quá nhiều máu cho nên mới có thể biến thành màu đỏ, Huyết Sắc ma lâm này được gọi là hiểm địa thì tuyệt không phải chỉ là hư danh! Nếu như ngươi muốn từ trên cao bay qua, ngươi sẽ bị thứ gì đó tới thôn phệ đi."
Lão nhân này cũng không dọa sợ được người thanh niên kia.
"Vậy ta mới không tin, ta bay cao một chút, có thể làm gì được ta?" Thanh niên kia trợn mắt lên với lão đầu kia: "Ngươi sợ chết, ta không sợ! Vốn cho là gia nhập đội ngũ này của các ngươi thì sẽ nhanh tới Hỗn Độn sơn, không nghĩ tới các ngươi vậy mà có ý định ở lại bên ngoài vùng rừng rậm này quan sát mấy ngày."
Thanh niên này rất bướng bỉnh, mặc dù một số người ở bên cạnh có lời lẽ tốt khuyên bảo, bọn họ đều giống nhau, nhưng lại bị người mắng chửi, hiện tại mọi người cũng không ngăn cản hắn, để hắn bay qua.
Lúc Thẩm Tường nhìn thấy mảnh Huyết Sắc ma lâm này cũng muốn bay qua, tuy nhiên ở trên đường tới đây, hắn cũng nghe nói trên không trung của Hắc Sắc ma lâm này rất kỳ lạ, không cần biết bay cao bao nhiều đều sẽ bị một cỗ lực lượng nào đó kéo xuống.
"Một đám hèn nhát!" Thanh niên kia như là cung tiễn thoát khỏi dây, bay vọt tới không trung, lấy tốc độ cực nhanh phi hành trên không trung của mảnh Hắc Sắc ma lâm này.
Chẳng mấy chốc, mọi người cũng chỉ có thể trông thấy một điểm nhỏ, nhưng vào lúc này, một thứ gì đó màu đỏ, đột nhiên từ trong Hắc Sắc ma lâm bay vụt đi ra, đánh vào trên người thanh niên kia, nhìn từ đằng xa tới vậy thì giống như một đạo ánh sáng đỏ!
Sau khi ánh sáng đỏ kia biến mất thì thanh niên này cũng không thấy đâu nữa, mọi người im lặng thật lâu, trong lòng tiếc hận một trận, bởi vì thanh niên kia có thực lực không tệ, nhưng lại tự đại quá mức, nếu như nghe người ta thuyết phục thì cũng sẽ không chết đi như vậy.
"Có thể trông thấy đó là thứ gì không?" Thẩm Tường ở vừa rồi thi triển Thần Du Cửu Thiên mới vừa tiến vào trên khoảng trời của Huyết Sắc ma lâm thì thanh niên kia đã biến mất.
"Một cái lưỡi lớn rất dài!" Long Tuyết Di nói ra: "Thứ này rất lợi hại, ngươi cũng có thể thử nhìn một chút, tuy nhiên vẫn là rất nguy hiểm."
"Cái lưỡi? Có dài như thế lớn như thế sao?" Thẩm Tường hoài nghi là Long Tuyết Di nhìn nhầm.
"Thế giới rất rộng lớn, không thiếu cái lạ, vừa rồi cái lưới kia có lẽ là của một con hung thú, bên trong nói không chừng có không ít hung thú như vậy, cho nên từ không trung bay qua đều phải gặp nạn."
"Dò đường, chuẩn bị xuất phát." Thẩm Tường không thể chờ quá lâu.
"Ngươi sợ cái gì? Một thân có nhiều đồ chơi lợi hại như thế, có Súc Địa bộ, lại dung hợp huyền châu chứa Không Gian pháp tắc, bản lĩnh chạy thoát thân của ngươi là thành thạo nhất." Long Tuyết Di ngáp một cái: "Ta bây giờ muốn đi ngủ."
Long Tuyết Di nói ngủ là ngủ, mặc kệ Thẩm Tường gọi nàng như thế nào, nàng ta chính là không nghe.
Thẩm Tường bây giờ đành phải tự mình đi tới, thi triển Thần Du Cửu Thiên, đi vào thăm dò ở bên trong Huyết Sắc ma lâm phía trước.
Bên trong Huyết Sắc ma lâm cùng với những gì hắn tưởng tượng là hoàn toàn khác biệt, hắn nghe nói bên trong chết đi không ít người, nhưng mà bên trong lại không có thi thể, nhìn còn rất mỹ lệ, giống như ở bên trong rừng cây Phong, nhưng cái loại yên tĩnh ở bên trong đó lại có vẻ âm trầm.
Lúc này người ở bên ngoài Huyết Sắc ma lâm cũng có không ít, phóng tầm mắt nhìn tới đã trông thấy rất nhiều lều vải được dựng lên, trước đó Thẩm Tường đã nghe những người này đề cập tới, nếu như kiên nhẫn chờ đợi thêm một đoạn thời gian, chờ đến khi lá cây vùng rừng rậm này biến thành màu xanh thì khi đó sẽ khá an toàn.
Nhưng Thẩm Tường không biết phải chờ tới khi nào, hắn hiện tại nhưng là không có thời gian, cho nên hắn chỉ một mình tiến vào bên trong mảnh Huyết Sắc ma lâm này, cái này lại để cho một đám người vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc trước đã có một thanh niên không nghe lời khuyên đã chết ở bên trong, bây giờ lại có thêm một người nữa.
P/S: Ta thích nào...chương 2.