Cùng đám kẻ địch này đi ở trong khu rừng này khiến Thẩm Tường có cảm giác là lạ đồng thời cũng làm cho hắn nhớ tới những cái lưỡi dài quái dị ở bên trong Huyết Sắc ma lâm kia.
"Chưởng môn, vừa mới có tin tức truyền tới, toàn bộ ba ngàn ám cung chúng ta đều bị giết chết!" Một tên trưởng lão bên cạnh chưởng môn Thái Nguyên sơn nghiêm túc nói.
Chưởng môn Thái Nguyên sơn nhướng mày, dừng lại, nắm chặt lấy nắm đấm: "Đưa tin trở về, nhất định phải ra rõ ràng là ai làm, vận dụng tất cả lực lượng, ta muốn biết là ai lại to gan như vậy, vậy mà giết sạch ám cung của chúng ta".
Thẩm Tường cười thầm trong lòng, lúc ấy hắn làm rất bí ẩn, những người này sẽ không điều tra ra được cái gì cả.
"Gia gia, có phải là lão gia hỏa Đỗ gia kia không?" Một tên thanh niên hỏi.
"Chưa chắc, nhưng rất có thể là hắn, có thể có thực lực này không nhiều người lắm! Hơn nữa đại trưởng lão chúng ta và hai tên trưởng lão nữa mất tích thật lâu, rất có thể là có liên qua với chuyện xảy ra ở bên ngoài Thiên Thánh thành." Chưởng môn Thái Nguyên sơn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục mang theo mọi người lên đường.
Rất nhiều người đều nhìn ra được, Thái Nguyên sơn này chắc chắn là bị thiệt lớn, nếu như bây giờ không phải muốn đi tìm kiếm ngọn Hỗn Độn sơn mất tích nhiều năm kia thì chưởng môn Thái Nguyên sơn này chắc chắn sẽ tự mình đi điều tra.
Mọi người không biết là, người khiến cho Thái Nguyên sơn này phải chịu thiệt thòi lớn còn đang đi ở bên trong đội ngũ của bọn hắn!
Cự đầu ở chỗ này đều âm thầm nói chuyện với nhau, nhưng bọn hắn đều đã quyết định đến lúc đó phải xử lý tên "Đông Phương Lăng Vân" kia, chỉ cần mở cánh cửa kia ra thì bọn họ sẽ lập tức động thủ, đến lúc đó chỉ cần không nói ra ngoài thì Tử Nguyệt thánh cảnh sẽ không biết là bọn họ làm.
Vì để cho "Đông Phương Lăng Vân" này có thể an toàn đi tới chỗ kia, mọi người để hắn đi ở giữa, Thẩm Tường bây giờ đang suy nghĩ, nếu như đám lão gia hỏa này biết được thân phận thật sự của hắn thì không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Sau gần nửa ngày, Thẩm Tường phát giác được một số hiện tượng kỳ lạ, chính là những người trẻ tuổi được dẫn đi theo để mở mang tầm mắt, có một số len lén liếc nhìn hắn một cái, tuy nhiên sau khi nhìn thoáng qua thì cuối cùng không còn nhìn hắn nữa.
Mà ngay cả Cơ Mỹ Tiên cũng là như vậy, Thẩm Tường nghi ngờ những cự đầu này đã bí mật truyền âm cho những tiểu bối này của bọn họ, phân phó một số chuyện để cho đám tiểu bối này làm, rất có thể chính là nhằm vào hắn!
"Đám người này chẳng lẽ là muốn qua cầu rút ván hay sao? Mẹ nó, các ngươi tốt nhất đừng có động thủ với ta!" Thẩm Tường thầm mắng trong lòng, vừa mới lên đường không được bao lâu thì đám gia hỏa này đã âm thầm chào hỏi, muốn thảo luận giải quyết hắn như thế nào!
Long Tuyết Di cũng nhìn ra, nói ra: "Chưởng môn Thái Nguyên sơn này rất quen thuộc đối với vùng đất này, những con đường hắn đi tới đều cố ý tránh đi một số hung thú hỗn độn lợi hại, không bằng như thế này, chúng ta dùng Thần Du Cửu Thiên, đi tìm hung thú hỗn độn, dẫn vài con tới, dù sao đến lúc đó bọn họ phải bảo vệ ngươi!"
"Hắc hắc, chiêu này không tệ, đến lúc đó ta thuận tiện hỏi tiểu nữ nô của ta, xem nàng ta vừa nhận được mệnh lệnh gì!" Thẩm Tường âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với Long Tuyết Di, sau đó thi triển Thần Du Cửu Thiên, đi tìm hung thú hỗn độn đang ẩn nấp gần đây, hắn cũng muốn nhìn xem những con hung thú hỗn độn này là như thế nào.
Hung thú hỗn độn ở nơi này không nhiều, chưởng môn Thái Nguyên sơn dẫn đường lách qua nơi mà những hung thú kia thường xuyên qua lại, tuy nhiên Long Tuyết Di đã rất nhanh tìm ra được một đám ở phía xa, đồng thời dùng thần lực của nàng chọc giận đầu lĩnh của đám hung thú này, dẫn hơn mười con hung thú này qua tới.
"Chẳng mấy chốc sẽ có một đám sói trắng như tuyết đi tới nơi này, những con này rất lớn, hơn nữa có thể sử dụng lực lượng hỗn độn, ngươi chút nữa cẩn thận một chút." Long Tuyết Di có chút kích động mà nói.
"Ta sẽ chú ý!"
Đám hung thú hỗn độn kia chẳng mấy chốc sẽ đi tới, kích thước không nhỏ, lúc bắt đầu chạy chấn động đến mặt đất khẽ run, thực lực cũng không yếu, Thẩm Tường bây giờ từ cỗ lực lượng này nhìn ra, những con chó soi khổng lồ màu trắng này đều có thực lực vượt qua Niết Bàn cửu kiếp, mũi của bọn chúng giống như rất thính.
"Chuyện gì xảy ra? Nơi này sẽ không có hung thú hỗn độn mới đúng!" Chưởng môn Thái Nguyên sơn phát hiện có một đám nói đang chạy như điên tới, đối với chuyện này rất hoài nghi.
"Phải xuất thủ sao? Một mình ta là có thể xử lý đám hung thú kia!" Tam Giác Long Vương nói, hắn ngược lại là rất muốn nhìn những hung thú hỗn độn lợi hại này một chút.
Chưởng môn Thái Nguyên sơn nói ra: "Ta và ngươi kéo đám gia hỏa này đi, những người còn lại nhanh chóng rời khỏi!"
"Nhanh!"
Chưởng môn Thái Nguyên sơn hét lớn một tiếng, sau đó tung ra một quyền đánh về phái một con sói màu trắng to lớn đang nhào tới, lực lượng hỗn độn từ nắm đấm của hắn tung ra bắn về phía đầu của con sói màu trắng to lớn kia.
Ô ô...
Con sói to lớn màu trắng kia gào một tiếng, bị đánh bay ra ngoài, va vào bên trong một ngọn núi đá, sau đó lại đột nhiên bay nhào tới, tru lên từng tiếng phẫn nộ, trong miệng phun ra một đạo lực lượng hỗn độn hóa thành ánh sáng trắng, lao nhanh về phía chưởng môn Thái Nguyên sơn.
Chưởng môn Thái Nguyên sơn lách mình tránh đi, đạo lực lượng hỗn độn này chui sâu vào dưới mặt đất, nổ tung ở phía dưới, cả vùng đất ở trong rung động mãnh liệt bị nứt ra, xuất hiện một cái khe hở rất sâu.
Sắc mặt của mọi người thay đổi lớn, thực lực của chưởng môn Thái Nguyên sơn này lại cường hãn như thế, nhưng một quyền cũng không thể đấm chết con sói to lớn màu trắng kia, mà phía sau còn có hơn mười con sói to lớn màu trắng nữa đang lao tới!
Trông thấy những con hung thú hỗn độn này lợi hại như vậy, mọi người vội vàng rời khỏi nơi này, Tam Giác Long Vương kia phát ra một tiếng gào thét, đập về phía một con sói to lớn màu trăng đang nhào về phía hắn, bàn tay của hắn đột nhiên biến thành màu đen, hóa thành một cái long trảo tỏa ra khói đen, khói đen này rất độc, vốn hắn cho rằng đầu ngón tay của hắn có thể chọc thủng ngực của con sói to lớn màu trắng kia, nhưng lại không nghĩ tới chỉ lấy xuống được một cái lông mà thôi, mà con sói lớn kia còn từ trong miệng phun ra một đạo lực lượng hỗn độn đánh hắn bay ra ngoài.
Mọi người sớm đã rời đi, nhưng Thẩm Tường và Long Tuyết Di vẫn dùng Thần Du Cửu Thiên để quan sát, trông thấy những con hung thú hỗn độn này vô luận là công kích hay là phòng ngự vậy mà đều khủng bố như vậy, bọn họ âm thầm quyết định, trên đường đi nhất định phải trêu chọc thêm một số loại hung thú này.
"Làm sao lại lợi hại như vậy? Nếu như một con tùy tiện đi ra ngoài thì hậu quả khó mà lường được a!" Thẩm Tường sợ hãi thán phục.
"Những hung thú hỗn độn này cũng không thể đi ra một cái giới hạn, bằng không lực lượng của bọn hắn sẽ biến mất, những hung thú hỗn độn này có thể có được lực lượng hỗn độn có lẽ là đật được một số lực lượng ảnh hưởng nào đó."
Long Tuyết Di quan sát rất cẩn thận, nàng ta phát hiện lực lượng hỗn độn của những con hung thú hỗn độn này là có hạn, hơn nữa tiêu hao rất nhanh, cũng không biết vì sao những hung thú hỗn độn này lại có loại lực lượng này, có thể sử dụng lực lượng hỗn độn để cho công kích của mình trở nên cường đại, đồng thời lại có thể sinh ra lực phòng ngự rất cường đại.
Thực lực của Chưởng môn Thái Nguyên sơn và Tam Giác Long Vương cũng rất cường hãn, quần nhau với hơn mười con sói to lớn kinh khủng này, ngoại trừ có chút luống cuống tay chân ra, nhưng trên người lại không có tổn thương, hơn nữa những con sói to lớn màu trắng này thỉnh thoảng còn bị bọn họ đánh cho phải tru lên.
Lúc Thần Du Cửu Thiên của Thẩm Tường đến bên cạnh một gốc đại thụ htif đột nhiên trông thấy một chút ánh sáng vàng yếu ớt, hô: "Ta phát hiện một con tê giác màu vàng kim!"
"Vậy thì nhanh dẫn tới a!" Long Tuyết Di kích động nói.
Thẩm Tường trực tiếp dùng thần lực đi quấ rối con tê giác màu vàng kim kia, chẳng mấ chốc đã chọc giận gia hỏa lớn như một ngọn núi nhỏ này, nổi giận đùng đùng đi theo thần lực của Thẩm Tường lao tới, trên đường đi va chạm gãy đi rất nhiều cây đại thụ, giẫm đến cả vùng đất ầm ầm vang vọng, khiến mọi người kinh hồn táng đảm.
P/S: Ta thích nào...chương 2.