Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1080 - Chương 1080 - Thảo Mộc Chi Linh

Chương 1080 - Thảo Mộc Chi Linh
Chương 1080 - Thảo Mộc Chi Linh

"Người có thực lực mạnh nhất đi ra cản trở, Hoa trưởng lão, ngươi dẫn bọn hắn đi nơi an toàn, nhanh!" Nói chuyện chính là chưởng môn Thái Nguyên sơn đang chiến đấu kịch liệt với đám sói to lớn màu trắng kia.

Trong đám người lập tức trở nên lộn xộn, rất nhiều cự đều thế lực đều không muốn đối mặt với con tê giác kinh khủng kia, nhưng không có biện pháp, tiểu bối có thực lực yếu kém đi theo Hoa trưởng lão của Thái Nguyên sơn kia chạy vội về một cái phương hướng.

"Tiểu nữ nô, là ta!" Thẩm Tường đột nhiên truyền âm cho Cơ Mỹ Tiên, khiến Cơ Mỹ Tiên vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng lại không biết Thẩm Tường ở nơi nào.

"Không nghĩ tới ngươi vẫn tới!" Trước đó Cơ Mỹ Tiên cho rằng Thẩm Tường sẽ không tới, nhưng không nghĩ tới Thẩm Tường lại âm thầm theo tới, đến bây giờ nàng còn không có hoài nghi tới Thẩm Tường trà trộn vào trong đám người, nàng ta chỉ cho rằng Thẩm Tường đang âm thầm đi theo tới.

"Kế hoạch tiếp theo của các ngươi là như thế nào? Ta quan sát các ngươi một chút, phát hiện rất nhiều lão giả giống như đều âm thầm giao cho đám tuổi trẻ các ngươi một số mệnh lệnh." Thẩm Tường hỏi.

"Chúng ta bây giờ phải đi một chỗ, chỗ đó chính là nơi chứa bảo tàng, nghe nói có một cái cửa lớn, chờ sau khi cửa lớn được mở ra thì sẽ để cho chúng ta giết chết Đông Phương Lăng Vân, đầu tiên đám tiểu bối chúng ta động thủ, nếu như Đông Phương Lăng Vân đánh trả thì đám lão già này sẽ cùng công kích hắn." Cơ Mỹ Tiên nói ra: "Bởi vì Đông Phương Lăng Vân là đại biểu cho Tử Nguyệt thánh cảnh đến, bọn họ không muốn chia cho Đông Phương Lăng Vân thứ mà Tử Nguyệt thánh cảnh nên có, nhưng lại chỉ có Đông Phương Lăng Vân mới có thể kích phát mảnh đá của Tử Nguyệt thánh cảnh kia."

Thẩm Tường âm thầm mắng lấy đám người này, may mắn hắn sớm đã suy đoán, chuyện này giống với suy đoán của hắn, đám người này quả nhiên đến cuối cùng muốn giết hắn.

Cơ Mỹ Tiên cũng không biết chủ nhân của nàng chính là Đông Phương Lăng Vân.

Đằng sau đã bộc phát đại chiến kịch liệt, làm cho toàn bộ rừng núi bị oanh động, rung chuyển không ngừng, thú rống không dứt, đây đều là Thẩm Tường và Long Tuyết Di âm thầm giở trò quỷ.

Lúc này ở bên trong hơn một trăm người này thì thực lực mạnh nhất chỉ sợ sẽ là Thái tử Thánh Long, cùng với mấy đầu Long đang đứng ở bên cạnh hắn, sau đó chính là Hoa trưởng lão của Thái Nguyên sơn, điều này làm cho sát tâm của Thẩm Tường nổi lên, mà mục tiêu của hắn chính là cháu trai của chưởng môn Thái Nguyên sơn, nhưng hắn lại chưa có niềm tin tuyệt đối, nếu như bị phát hiện vậy thì chưởng môn Thái Nguyên sơn sẽ khởi xướng tấn công điên cuồng về phía hắn.

Chiến đấu kịch liệt kéo dài tới nửa cái canh giờ, Tam Giác Long Vương và đám cự đầu thế lực cổ xưa kia trở về sớm nhất, ngoại trừ Tam Giác Long Vương ra, bọn họ đều thở hồng hộc, sau đó chưởng môn Thái Nguyên sơn cũng quay trở về, như vậy mới khiến mọi người thở dài một hơi.

"Những súc sinh này rất khó giết, đao thương bất nập, bách độc bất xâm, chỉ có thể tiêu tốn lực lượng của bọn hắn để chính bọn hắn chạy đi." Tam Giác Long Vương tự đại cũng nói như vậy thì có thể thấy được những hung thú hỗn độn kia là đáng sợ tới cỡ nào, nếu như không có những cường giả này thì bọn họ sớm đã chết rồi.

"Chúng ta phải rời khỏi chỗ này nhanh lên, hung thú hỗn độn ở nơi này rất kỳ lạ, con đường mà chúng ta đi này bình thường đều không có hung thú hỗn độn qua lại, ta đã từng đi qua đây rất nhiều lần, nhưng lần này lại xuất hiện nhiều như vậy."

Vẻ mặt của chưởng môn Thái Nguyên môn trở nên rất nghiêm túc, rất cảnh giác nhìn xung quanh, mà Cơ Mỹ Tiên bắt đầu nghi ngờ đây là trò quỷ mà Thẩm Tường làm, nàng ta rất lo lắng Thẩm Tường sẽ bị chưởng môn Thái Nguyên sơn này phát hiện, tuy nhiên trong nội tâm nàng cũng rất bội phục Thẩm Tường, có thể âm thầm đi theo đám bọn hắn tới đây, hơn nữa còn không bị phát hiện.

Trước đó chưởng môn Thái Nguyên sơn cho rằng con đường này là tuyệt đối an toàn cho nên mới yên tâm mang theo một số tiểu bối tới, nhưng bây giờ hắn đã có chút hối hận, nếu như sau đó lại xuất hiện một số hung thú lợi hại gì đó hơn thì thực sự rất phiền phức, hắn rất muốn lập tức đưa những tiểu bối này trở về, tuy nhiên trở về nói không chừng sẽ còn gặp nhiều hung thú hỗn độn hơn, bởi vì chỗ vừa xảy ra đại chiến kia nhất địch sẽ dẫn tới một số hung thú hỗn độn ở gần đó.

Trên đường đi Thẩm Tường đều đang nghĩ tới chuyện đến lúc đó phải trốn thoát sự vây công của đám người này như thế nào, thực lực chưởng môn Thái Nguyên sơn và Tam Giác Long Vương có lẽ là mạnh nhất ở chỗ này, Tam Giác Long Vương và Thái tử Thánh Long là cùng một bên, Thái tử Thánh Long cũng có phần ỏ bảo tàng này, hắn chắc chắn cũng sẽ ra tay!

"Xem ra đến lúc đó phải tập trung tinh thần, nếu như phát hiện có người công kích thì hắn sẽ thi triển Di Hình Hoán Ảnh để cho mình đổi chỗ với người khác!" Thẩm Tường cảm thấ đây là một cái biện pháp tốt nhất, bởi vì tốc độ của di hình hoán ảnh rất nhanh, nếu như thành công, còn có thể giết chết một người!

Chạy ở bên trong khu rừng này được năm ngày, trên đường đi đều không nghỉ ngơi một chút nào, chính là vì muốn rời khỏi khu vực có hung thú hỗn độn này nhanh một chút, Thẩm Tường cũng trở nên đàng hoàng hơn, hắn và Long Tuyết Di đều phát hiện ra có rất nhiều hung thú hỗn độn ở gần, nếu như dẫn một con tới thì như vậy bốn phương tám hướng chắc chắn sẽ có một đám lao tới, đến lúc đó thì ngay cả hắn cũng gặp nạn.

"Nếu như không có gia hỏa này dẫn đường thì chỉ sợ thực lực mạnh hơn nữa thì cũng rất khó lao ra khỏi khu vực này, Hỗn Độn sơn này quả nhiên đáng sợ." Long Tuyết Di nói.

Trên trời thỉnh thoảng còn xuất hiện một đám hung thú hỗn độn phi hành, hình thể to lớn, thực lực cường hãn, rít gào một tiếng là kinh thiên động địa, đây chính là nguyên nhân mà chưởng môn Thái Nguyên sơn không phi hành theo đường không, chứ đừng nói ở trên không trung thì rất dễ sẽ bị hung thú hỗn độn dưới mặt đất phát hiện, đến lúc đó càng dễ dàng rơi vào sự vây công.

Tốc độ của mọi người đều rất nhanh, trên đường đi đều rất yên tĩnh, rất ít nói chuyện, bọn họ xuất phát đã được hơn mười ngày, nhưng bây giờ còn chưa đi tới được một nửa đoạn đường, chỉ là đi được một chút xíu, khoảng cách đích đến còn rất xa.

"Cây cối xung quanh thay đổi, cùng trước đó khác biệt!" Long Tuyết Di bỗng nhiên nói.

"Khác biệt chỗ nào?" Thẩm Tường hỏi, trên đường đi cây cối cũng rất cao lớn, rậm rạp, nơi này cũng giống vậy, hắn không nhìn ra được có chỗ nào khác biệt.

"Dù sao ngươi còn quá non, rễ cây của tất cả cây cối ở nơi này đều rất dài, rễ cây đâm sâu dưới mặt đất đều đang phóng thích ra một cỗ khí thảo mộc tinh hoa rất nồng đậm, ngươi không phải từng dung hợp Thảo Mộc thiên đan sao? Cảm ứng sâu một chút mà xem!" Long Tuyết Di nói.

Thẩm Tường thả thần lực ra ngoài, thẩm thấu sâu xuống đất, quả nhiên, hắn có thể cảm ứng được khí thảo mộc tinh hoa rất nồng đậm đang chậm rãi chảy về phía một chỗ, giống như có thứ gì đó đang hấp thu khí thảo mộc tinh hoa.

"Có thứ tốt!" Thẩm Tường lập tức khẳng định, bình thường xuất hiện loại tình huống này thì đều có một số dược liệu có phẩm cấp rất cao.

Thẩm Tường tiếp tục dùng thần lực theo dõi hướng chảy của những khí thảo mộc tinh hoa này để tìm kiếm.

"Tìm được!" Thẩm Tường lập tức khóa chặt vào một gốc thảo nhỏ sáu màu ở dưới một cây đại thụ, gốc thảo này nhìn qua không có gì đặc biệt cả, nhưng khí thảo mộc tinh hoa xung quanh đều đang được gốc thảo nhỏ này thôn phệ, tốc độ thôn phệ rất nhanh.

"Có lẽ là thứ giống với Thảo Mộc thiên đan!" Thẩm Tường nhìn ra được đây không phải linh dược có thể luyện đan, lúc này hắn lập tức tiến lên, chạy về phía gốc cây kia, mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.

Có người vừa muốn quát hắn, để hắn trung thực đi theo đội ngũ thì lại trông thấy hắn đang xoay người lại hái một gốc thảo nhỏ, cũng tại lúc này, cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện, thảo nhỏ kia vậy mà đột nhiên chạy như bạy, rễ biến thành chân nhẹ nhàng chạy trốn.

Trông thấy loại linh thảo này, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là, đây tuyệt đối không phải là thứ bình thường!

Gốc thảo nhỏ kia tuy rằng chạy nhanh, nhưng lại bị Thẩm Tường đuổi kịp, vung một cái tóm được, sau đó nhét vào trong miệng!

Mọi người thấy vậy thì trong lòng chửi ầm lên, đồ tốt như vậy, vậy mà lại bị hắn nuốt đi như vậy, rất nhiều cự đầu đều hận không thể mổ bụng Thẩm Tường ra để lấy gốc thảo nhỏ thần dị đó ra ngoài!

P/S: Ta thích nào...chương 3.

Bình Luận (0)
Comment