Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1138 - Chương 1138 - Tung Tích Của Thú Sát Thuật

Chương 1138 - Tung tích của Thú Sát thuật
Chương 1138 - Tung tích của Thú Sát thuật

"Cái gì? Ngươi có nhiều bộ phận Thiên Địa Sát Phạt thuật như vậy rồi?" Thái Cổ Hỏa thú chấn kinh, hắn lắc đầu: "Bản tọa không thể nói cho ngươi, tuy rằng ngươi đạt được không ít đồ của Tề Thí, tuy nhiên không có nghĩa nhất định sẽ nói cho ngươi."

Thẩm Tường đột nhiên quyết định nói chuyện Băng Long vây khốn hắn ra để chọc tức gia hỏa này.

"Ta từng gặp Băng Long ở Thánh Đan giới, hắn chế tạo một cái Băng Long kiếm, lưu cho một gia tộc nhân loại của hắn ở Thánh Đan giới, tên là Long gia!" Thẩm Tường đột nhiên nói.

Quả nhiên, Thái Cổ Hỏa thú kích động lên: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì hết rồi!" Thẩm Tường nhếch miệng nói.

Thái Cổ Hỏa thú tức giận, nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Tường: "Tiểu tử, nói thật ra cho ta biết!"

Thẩm Tường lắc đầu nói: "Ta không nói, nói ra ngươi sẽ giết chết ta."

"Bản tọa làm sao có thể giết chết ngươi đây? Tuy nói ngươi cái tên tiểu bại hoại này lấy đi Địa Tâm thần tinh, nhưng dù sao cũng là ân nhân của bản tọa!" Thái Cổ Hỏa thú vội vàng thả Thẩm Tường ra.

"Nếu ta là ân nhân của ngươi, tại sao ngươi không nói cho ta tung tích của bộ phận khác của Thiên Địa Sát Phạt thuật?" Trong lòng Thẩm Tường rất khó chịu, tuy nói cướp đi bảo bối mà Thái Cổ Hỏa thú để mắt tới rất nhiều năm.

"Ngươi đã có được Địa Tâm thần tinh, ngươi còn muốn bản tọa phải báo đáp ngươi như thế nào nữa?" Thái Cổ Hỏa thú lập tức nổi giận.

"Đó là thứ mà ta nên được? Ngươi có bản lĩnh thì trước đó làm sao ngươi không đi kiếm đi? Ta đây mất rất nhiều công sức mới đi tới được cái hốc cây kia, gõ nát nững khối băng dày kia, phá hỏng đại trận kia rồi sau đó Địa Tâm thần tinh kia liền tự động chui vào trong thân thể của ta, ta không muốn lấy cũng khó khăn." Thẩm Tường cười cười: "Không bằng chúng ta tới làm một cái trao đổi đi, ta biết Băng Long ở nơi nào, ta cũng biết tại sao ngươi lại hận Băng Long như vậy!"

Thái Cổ Hỏa thú cười to nói: "Bản tọa trước đó bởi vì bị vây khốn mới có thể giao dịch với tiểu quỷ nhân loại ngươi! Ngươi chẳng lẽ không biết Băng Long và bản tọa là bạn tốt sao? Bản tọa tìm hắn chẳng qua là vì muốn hả giận mà thôi, cũng không phải coi hắn trở thành kẻ thù, ngươi cho rằng ngươi như vậy thì có thể để bản tọa tiết lộ nơi Tề Thí giấu công pháp sao?"

"Tề Thí thế nhưng là bạn tốt của ta, không có sự đồng ý của hắn, bản tọa tuyệt đối không tiết lộ nơi hắn giấu công pháp, trừ khi hắn sống tới gật đầu đồng ý ở trước mặt bổ tọa."

Thái Cổ Hỏa thú rất kiên quyết, Thẩm Tường hừ nhẹ một tiếng: "Băng Long nói qua với ta, năm đó hắn là bởi vì làm chuyện khác cho nên mới quên thả ngươi ra, mới khiến cho ngươi ở cái nơi không thấy mặt trời này lâu tới như thế! Nếu như không phải ta nhắc tới thì hắn sớm cũng đã không nhớ tới chuyện này!"

"Cái gì? Bởi vì quên đi? Cái tên côn trùng vô tình vô nghĩa này, thua thiệt bản tọa coi hắn là huynh đệ tới đối đãi!" Thái Cổ Hỏa thú giận tím mặt: "Cũng bởi vì cái tên côn trùng đáng chết này quên đi bản tọa mới bị nhốt lâu như vậy, ta nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn!"

Mà đây cũng là chỗ mà Thái Cổ Hỏa thú trầm tư suy nghĩ nhiều năm mà không hiểu rõ được, bởi vì Băng Lúc lúc ấy đã nói với hắn, sẽ thả hắn ra, nhưng nhiều năm như thế rồi đều không thấy trở lại, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Băng Long cũng rất tốt, cho nên hắn cuối cùng cho rằng Băng Long bởi vì chết đi mới không thể thả hắn ra được.

Nhưng bây giờ Thẩm Tường cho hắn biết một cái sự thật phải chấp nhận, hơn nữa hắn tuyệt không nghi ngờ, bởi vì Băng Long quên đi những chuyện quan trọng đã không phải là lần một lần hai.

"Cũng đừng nói là ta nói, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, cáo từ!" Thẩm Tường đứng dậy, vỗ vỗ cái mông đang muốn bay ra khỏi sơn động, nhưng lại bị Thái Cổ Hỏa thú ngăn lại.

"Tiểu quỷ, nhanh nói cho bản tọa biết con côn trùng chết tiệt kia ở nơi nào?" Thái Cổ Hỏa thú lớn tiếng hỏi.

"Ta không biết!" Thẩm Tường giang tay ra mà nói.

"Hừ, bản tọa có thể nói cho ngươi biết nơi mà Tề Thí giấu công pháp, tuy nhiên nếu như ngươi chết ở nơi đó thì cũng đừng trách bản tọa." Thái Cổ Hỏa thú nói.

"Ngươi không phải vừa mới nói phải để Thập Thiên đại đế sống lại, ở trước mặt ngươi gật đầu đồng ý thì ngươi mới có thể nói cho ta biết sao?" Mặt mũi Thẩm Tường tràn đầy vẻ không tin.

"Tiểu quỷ, nhanh nói con côn trùng chết tiệt kia giờ đang ở đâu?" Thái Cổ Hỏa thú trợn mắt lên.

"Trước tiên ngươi cần phải nói ta ta, những phần khác của Thiên Địa Sát Phạt thuật là ở nơi nào." Thẩm Tường cũng không có dễ bị lừa như vậy.

"Bản tọa giống như loại người thích nói láo hay sao? Bản tọa sẽ đi lừa cái tên tiểu quỷ nhà ngươi hay sao?" Thái Cổ Hỏa thú bốc hỏa lên tới ba trượng, rất muốn chỉnh đốn cái tên tiểu quỷ đáng ghét này một trận.

"Vừa rồi ngươi đã nói láo rồi, ngươi nói tuyệt đối không nói cho ta, vậy mà bây giờ còn nói được." Thẩm Tường bĩu môi nói: "Nếu như ngươi nói trước, nếu như ta không nói hoặc là lừa ngươi thì như vậy ngươi có thể giết chết ta!"

"Nhưng nếu như ngươi chơi xấu, ta căn bản không có cách nào bắt ngươi, cho nên ngươi nói trước thì sẽ khá công bằng."

Thái Cổ Hỏa thú hít sâu một hơi, nói ra: "Ở Thánh Thú cổ vực, ta chỉ biết ở bên trong nơi này có giấu Thú Sát thuật, chỗ đó nhưng là nơi bản tọa và Tế Thí ra đời, hiện tại trong đó như thế nào thì ta cũng không biết được, nếu như trong đó còn có rất nhiều yêu thú vậy thì thực lực rất mạnh, nơi này chắc còn ở Đế Thiên!"

"Đế Thiên bị phá vỡ rồi lại tổ hợp, vị trí ta không rõ ràng, chính ngươi đi hỏi thăm một chút đi!"

Thẩm Tường không nghĩ tới Đế Thiên còn có một chỗ như thế, sau khi hắn nhỡ rõ cái tên này, nói ra: "Băng Long nói vị trí bây giờ của hắn rất lợi hại, hắn nói chính hắn ở nơi đó sống rất kém cỏi, ta nghĩ có lẽ là một cái thế giới bậc cao, nếu như ngươi đi thì chắc chắn không khác gì hắn là mấy."

"Tên ngốc này vậy mà đi tới chỗ kia, cũng khó trách, bản tọa hiểu, gặp lại!" Thái Cổ Hỏa thú bay ra khỏi sơn động, chỉ thấy ở phía trước hắn xuất hiện một cái hang lớn màu đen, sau khi hắn chui vào thì lập tức biến mất không thấy gì nữa.

"Thánh Thú cổ vực, các ngươi có biết là ở nơi nào không?" Thẩm Tường hỏi ba nữ ở bên trong U Dao giới chỉ.

"Không biết, đây là chuyện của Đế Thiên, chúng ta không rõ lắm." Bạch U U thở dài nói.

Thẩm Tường cảm thấy Bạch Hổ chắc chắn sẽ biết, chờ có thời gian thì lại đi hỏi một chút, nếu như còn ở Đế Thiên thì hắn phải lấy được trước khi hắn phi thăng.

Rời khỏi nơi này, Thẩm Tường đi tới Thần Binh Thiên quốc, lúc trước hắn định ở lại với Tiết Tiên Tiên một đoạn thời gian, thuận tiện xem nàng có cần trợ giúp gì không.

Chẳng qua trước mắt căn cứ vào tốc độ phát triển của Tiết Tiên Tiên tới xem, nàng ta không có khả năng ngốc quá lâu ở Đế Thiên, Đế Thiên xuất hiện, tài nguyên cũng trở nên phong phú hơn, cho nên cái hạt giống mới của thời đại mới này, thực lực tăng lên rất nhanh, không có khó khăn như những lão gia hỏa trước đây.

Thẩm Tường cầm lệnh bài đặc thù mà Liễu Mộng Nhi cho hắn tiến vào hoàng cung của Thần Binh Thiên quốc, Tiết Tiên Tiên ở chỗ mà Liễu Mộng Nhi ở trước kia, tuy nhiên để hắn có chút ngoài ý muốn chính là, Lãnh U Lan cũng ở nơi này, hơn nữa còn cùng một chỗ học tập trận pháp với Tiết Tiên Tiên.

Lãnh U Lan loại nữ nhân bạo lực này vậy mà cũng có thể yên tĩnh ngồi một chỗ hết sức nghiêm túc nghiên cứu trận pháp và luyện khí, để Thẩm Tường cho là mình bị hoa mắt.

Thẩm Tường lặng lẽ tới bãi cỏ ở bên trong, đứng ở một bên quan sát cẩn thận, nhìn xem Lãnh U Lan đang viết ra những linh văn vô cùng phức tạp kia một cách tỷ mỉ thì trong lòng của hắn không thể không cảm khái, người muội muội này đúng là lớn rồi.

P/S: ta thích nào ... chương 5.

Bình Luận (0)
Comment