Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1186 - Chương 1186 - Thánh Viêm Môn

Chương 1186 - Thánh Viêm môn
Chương 1186 - Thánh Viêm môn

Thẩm Tường là phát hiện đám người này ở phía xa, mà đám người này cũng không trông thấy hắn, trông thấy thần sắc đám người này có chút không đúng, hắn lập tức ẩn núp.

"Tất Hiền này giống như bị người uy hiếp, nhìn sắc mặt của hắn giống như bất hòa với đám người này vậy!" Long Tuyết Di nói.

"Không sai." Thẩm Tường chính là bởi vì phát hiện điểm này cho nên mới lập tức ẩn núp.

Bên trong ngập trời băng tuyết, Tất Hiền đi ở phía trước, mà người ở đằng sau hắn đều có vẻ mặt hung ác, nhìn rất không tốt, sắc mặt của Tất Hiền căng thẳng, thi thoảng còn bị người ở đằng sau quát lớn, nhìn ra được lúc này hắn là không có quyền làm chủ các hành động của mình.

Quả nhiên, trong đám người này có một người hô: "Cho ngươi thêm thời gian mười ngày, thật sự nếu như không thể mang bọn ta tìm tới một khối Huyền Băng phẩm chất thượng thừa, chúng ta sẽ chặt đầu con trai của ngươi xuống."

"Tên ngốc này chắc chắn là bán Huyền Băng có phẩm chất cao ở khắp nơi cho nên mới khiến cho hắn rước họa vào thân, tên ngốc này thật sự là muốn tinh thạch tới điên rồi!" Thẩm Tường thầm nghĩ trong lòng, hắn hiện tại đang suy nghĩ nên trợ giúp Tất Hiền này như thế nào, hắn bây giờ có thể xác định Tất Hiền này có thể tìm kiếm được những Huyền Băng có phẩm chất thượng thừa kia.

Nam tử vừa rồi uy hiếp Tất Hiền kia đột nhiên lấy ra một cái Phương đỉnh, sau khi hắn quơ quơ cái Phương đỉnh kia thì chỉ nghe thấy ở bên trong truyền ra một tiếng kêu to.

"Yên tâm, ở trong vòng mười ngày ta chắc chắn sẽ dẫn các ngươi tìm được Huyền Băng, đừng có lại tra tấn con của ta!" Tất Hiền lập tức nói, trên mặt mang vẻ tức giận, rất đau lòng nhìn vào cái Phương đỉnh kia.

Con trai của Tất Hiền bị nhốt ở bên trong cái Phương đỉnh kia, Thẩm Tường thấy vậy thì vội vàng bay đi, rồi mới thi triển di hình hoán ảnh lấy cái Phương đỉnh kia tới.

Nam tử cầm Phương đỉnh trong tay vốn là rất đắc ý, nhưng lúc này vẻ mặt lại khó coi, vốn là Phương đỉnh trong tay hắn vậy mà giờ lại không thấy!

"Các ngươi đến cùng là người nào? Chẳng lẽ các ngươi không biết đây là địa bàn của Thái Huyền Băng tổ sao? Tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu mấy cái tạ lỗi, bằng không các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ rời đi khỏi nơi này, vậy mà quấy rầy giấc ngủ của ta!" Thẩm Tường lấy loại giọng nói của lão gia hỏa, hơn nữa còn mang theo vẻ vô cùng tức giận, còn phóng xuất ra một trận sát khí nồng đậm khiến người sợ hãi.

Thái Huyền Băng tổ? Đây là ai? Đám người này căn bản chưa từng nghe nói qua, tuy nhiên bọn hắn biết lão gia hỏa này rất lợi hại là được rồi, không hề lộ diện đã lấy đi cái Phương đỉnh trong tay hắn mà thần không biết quỷ không hay.

"Các ngươi đều không có lỗ tai sao? Các ngươi không nghe thấy lời ta vừa mới nói sao? Tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu, bằng không chết!" Thẩm Tường tức giận quát lên, đề cao sát khí, khiến cho nơi toàn băng tuyết này càng rét lạnh hơn.

Đồ vật vô duyên vô cớ bị cướp đi, hơn nữa còn phải quỳ xuống dập đầu! Đám người này có thể tới đây, thực lực đều không kém, cho dù đối phương rất mạnh, nhưng cũng sẽ không thể khuất phục như thế.

"Không quỳ đúng không!" Giọng nói của Thẩm Tường trở nên vô cùng lạnh lùng, cười lạnh liên tục: "Đã như vậy thì các ngươi không cần quỳ nữa, chỉ có người chết mới không cần quỳ."

Thẩm Tường đột nhiên hiện thân, trống rỗng xuất hiện, trong tay cầm thanh Thần Tượng chùy kia, vừa mới xuất hiện, mọi người còn chưa thấy rõ dung mạo của hắn, đã cảm nhận được một trận sát khí mãnh liệt đánh tới, Thẩm Tường đã xông vào trong đám người bọn họ.

Những người này mạnh nhất chẳng qua là vượt qua Niết Bàn bát kiếp, mà ngay cả Nhân Tiên Thẩm Tường cũng có thể giết chết một cách dễ dàng chứ đừng nói tới loại người có cấp bậc này!

Thần chùy của Thẩm Tường vung ngang ra ngoài, quét về mấy người phía trước, những người này còn chưa lấy lại tinh thần thì Thần chùy kia đã lạnh lùng đánh vào trên đầu của bọn hắn.

Trong nháy mắt, người bị Thần chùy đánh trúng, nửa người trên đều bị cỗ Thần chùy này thả ra sóng khí đánh tới nát.

"Bảo các ngươi quỳ, các ngươi lại không quỳ, hiện tại thì không còn cơ hội đó." Thẩm Tường trong khi nói chuyện, lại có mấy người bị Thần chùy của hắn gõ tới toàn thân sụp đổ, bị mất mạng tại chỗ, chết rất thê thảm, nhìn thôi mà cũng khiến cho da đầu phải run lên.

"Đừng giết chúng ta ... chúng ta là đệ tử Thánh Viêm môn, Hỏa Thần điện với Thánh Viêm môn chúng ta có quan hệ không cạn, nếu ngươi đắc tội..." Nam tử này còn chưa nói hết lời, đỉnh đầu đã bị Thẩm Tường đạp mạnh một cái, lực lượng cường hãn đột nhiên rót vào bên trong cỗ thân thể kia làm nổ thành phấn vụn, hóa thành một đám sương máu, theo gió bay đi.

"Lão tử hận Hỏa Thần điện nhất, xem ra sau này có rảnh ta nhất định sẽ đi tới Thánh Viêm môn để dạo chơi!" Thẩm Tường vung Thần chùy, hung ác giết chết những người vừa rồi còn diễu võ giương oai này.

Tuyết trắng trên đất băng bị nhuộm đỏ, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại bị băng tuyết bao trùm, Thẩm Tường lấy Phương đỉnh ra, thả người bị giam dữ ở bên trong đó ra, đó là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Tất Hiền ở một bên xem tới ngây người, hắn thì không sợ chết, nhưng lại lo lắng cho con trai của mình, hắn trông thấy Thẩm Tường không có ý định giết hắn, hơn nữa còn thả con của hắn ra thì lập tức thở dài một hơi, hắn lập tức nhìn ra được lão giả trước mắt này đang trợ giúp hắn.

Điều này làm cho Tất Hiền cảm động không thôi, thiếu chút nữa thì quỳ xuống để cảm ơn.

"Thực lực của con ngươi không phải quá mạnh, ngươi tranh thủ thời gian dẫn hắn rời khỏi nơi này đi!" Thẩm Tường nhàn nhạt nói làm một bộ dáng cao nhân.

"Đa tạ tiền bối cứu giúp."

Thẩm Tường phất phất tay, rồi mới hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi từng nghe nói về Thẩm Tường chưa?"

Trong lòng Tất Hiện nhảy một cái, vội vàng gật đầu: "Đương nhiên nghe nói qua."

"Hắn bây giờ thế nào? Hắn nhưng là một hảo hữu của ta, ta chỉ biết hắn bị vây ở bên trong một tòa thành thị ở Huyền Hàn cổ vực này, tuy nhiên sau khi ta tiến vào sâu trong Huyền Hàn cổ vực làm trễ nải một đoạn thời gian, không biết hắn bây giờ còn sống hay đã chết." Thẩm Tường nói như vậy cũng là vì để sau này lúc hắn tìm tới Tất Hiền này, Tất Hiền này sẽ nhiệt tình hợp tác với hắn hơn, dẫn hắn đi tìm những Huyền Băng kia.

"Ai, hắn bị nhốt ở bên trong cũng gần mười năm rồi, chết thì còn chưa chết, tuy nhiên sau này nói không chừng sẽ bị nhốt rất lâu! Ở tòa thành thị đó có Điện chủ Hỏa Thần điện đóng giữ, nghe nói người Điện chủ đó là một cường giả đỉnh cấp ở trên Thiên giới! Tiền bối nếu quả thật muốn đi cứu hắn, còn hy vọng ngươi có thể bàn bạc kỹ hơn."

Thẩm Tường gật nhẹ đầu, rồi mới nhẹ nhàng rời đi, chạy về phía Huyền Băng thành, lập tức biến mất không thấy, loại tốc độ đó khiến Tất Hiền âm thầm tắc lưỡi.

"Cái Phương đỉnh này thật lợi hại, có thể dùng đến nhốt người, trận pháp ở bên trong đều rất cổ xưa, thủ pháp luyện chế đầ là loại thất truyền kia, hơn nữa vật liệu rất đặc thù, coi như ở Thiên giới thì chỉ sợ đều rất khó tìm đến." Tô Mị Dao nói.

"Xem ra Thánh Viêm môn gì kia thật lợi hại có loại vật này, nhưng bây giờ đã là của ta." Thẩm Tường cười thầm: "Sau này có thể dùng đồ chơi này tới bắt người."

"Thứ này chính là chuyên dùng để nhốt người, bốn vách tường xung quanh ở bên trong đều có một loại gai nhọn, lúc lay động cái đỉnh này, người ở bên trong cũng rất dễ dàng bị va vào." Tô Mị Dao cười hì hì nói.

Phương đỉnh chỉ lớn bằng một cục gạch, nhưng lại có thể biến lớn.

Thẩm Tường xóa đi thần thức bám trên cái Phương đỉnh này, rồi mới nhỏ máu nhận chủ, hắn hiện tại đã có thể khống chế cái đỉnh này tự nhiên biến lớn

Hắn đi tới Huyền Băng thành, đứng gần một chút nhìn vào cái đại trận phong ấn kia, vẫn như cũ dùng lượng lớn tinh thạch duy trì vận chuyển, mà Điện chủ Hỏa Thần điện vẫn chưa về, đoán chừng là đang tìm kiếm dấu vết để lại ở trong cung điện dưới mặt đất kia, muốn tìm được người giết chết Băng Đế kia.

Thẩm Tường ở bên trong Huyền Băng thành điều tra một chút chuyện có liên quan với Thánh Viêm môn kia, quả nhiên là có quan hệ rất tốt với Hỏa Thần điện, hơn nữa thực lực tổng hợp cũng rất mạnh, là một môn phái luyện khí, lúc tiến công Thần Võ đại lục vẫn luôn muốn đi chiếm những quặng mỏ kia của Thần Binh Thiên quốc, càng muốn chiếm lấy Thần Binh Thiên quốc, bởi vì Thần Binh Thiên quốc cũng là một cái môn phái luyện khí rất mạnh.

Có truyền ngôn nói, chưởng môn Thánh Viêm môn này đã từng mấy lần đi tìm Điện chủ Hỏa Thần điện, thỉnh cầu Điện chủ Hỏa Thần điện dẫn người đánh tới Thần Võ đại lục, bởi vì chỉ có Điện chủ Hỏa Thần điện xuất thủ mới có thể cầm xuống Thần Võ đại lục dễ dàng hơn, bằng không coi như bọn họ mấy cái thế lực cùng nhau, coi như chiếm được Thần Võ đại lục thì cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Hỏa Thần điện chín năm qua vẫn luôn không có động tĩnh gì, nhưng Thẩm Tường lại biết Hỏa Thần điện có một cái kỳ hạn mười năm, chỉ cần phong ấn hắn mười năm, Bạch Hổ không tới cứu giúp, Hỏa Thần điện sẽ ra tay với Thần Võ đại lục.

Hiện tại Thẩm Tường đã ra ngoài, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, Thần Võ đại lục chính là gốc rễ của hắn, hắn từ nơi đó chạy ra tuyệt không thể để chỗ đó trở thành một cái chiến trường!

"Thánh Viêm môn, đa tạ các ngươi để cho ta bây giờ có việc làm!" Thẩm Tường đã nghe ngóng được vị trí của Thánh Viêm môn, hắn dự định nhân dịp thời điểm Hỏa Thần điện nguyên khí đại thương đi tiêu diệt Thánh Viêm môn.

Trước khi Hỏa Thần điện chưa tiến đánh Thần Võ đại lục, hắn nhất định phải nhanh chóng suy yếu thế lực Hỏa Thần điện, mà Thánh Viêm môn là tiểu đệ số một của Hỏa Thần điện, bây giờ bị Thẩm Tường biết, hắn chắc chắn sẽ không để Thánh Viêm môn này ở một năm sau đi theo Hỏa Thần điện tiến công Thần Võ đại lục.

"Thế lực luyện khí? Có lẽ là có không ít đồ tốt đi!" Thẩm Tường nhìn vào Phương đỉnh trong tay một chút, hắn cảm thấy bên trong Thánh Viêm môn này chắc chắn có không ít loại đồ cổ này.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment