Thẩm Tường bị phong ấn chín năm, mà trong khoảng thời gian chín năm này Thánh Viêm môn quật khởi, lúc này Thánh Viêm môn đã được rất nhiều người biết rõ, Thánh Viêm môn vì kiếm lấy nhiều tinh thạch hơn, cũng làm ra một tòa thành thị rộng lớn, chuyên môn dùng đểu tiêu thụ pháp bảo binh khí mà Thánh Viên môn luyện chế ra tới.
Thánh Viêm thành rất nóng, bởi vì tòa thành thị này rất gần với Thánh Viêm sơn, mà Thánh Viêm môn thì kiến tạo ở trên ngọn Thánh Viêm sơn này, nghe nói Thánh Viêm sơn là một ngọn núi lửa rất thần kỳ, mà Thánh Viêm môn đã khống chế ngọn núi lửa này, có thể từ bên trong ngọn núi lửa này rút hỏa diễm ra tới luyện khí.
Hơn nữa sâu trong ngọn núi lửa này còn có rất nhiều khoáng thạch trân quý, chỉ có điều người không có thực lực nhất định thì khó mà chui vào sâu trong ngọn núi lửa này.
Thánh Viêm sơn là thánh sơn mà rất nhiều tu sĩ tu luyện hỏa diễm hướng tới, bởi vì ngọn núi này có thể phóng xuất ra chân khí thuộc tính Hỏa rất nồng nặc, có sự trợ giúp rất lớn đối với người tu luyện hỏa diễm, cho nên người ở trong Thánh Viêm thành lúc này đại đa số đều là người tu luyện hỏa diễm, coi như nơi này rất nóng, đám người này cũng không cảm thấy gì.
Nơi này có rất nhiều cửa hàng bán ra pháp bảo binh khí, Thẩm Tường đi ở trên đường phố, có rất nhiều người đều ở đằng xa mời gọi hắn, bởi vì những cửa hàng này đều nhìn ra được hắn là vừa mới vào thành.
Thẩm Tường mặc dù là luyện đan, tuy nhiên hắn đối với luyện khí cũng có sự hiểu biết nhất định, Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt đều là đại sư luyện khí, hắn đã từng ở một chỗ cùng với hai nữ tử này một đoạn thời gian, đi theo các nàng nghiên cứu qua một số đại trận có linh văn thâm ảo, mà bình thường hắn có thời gian rảnh thì hắn cũng sẽ lấy Thần Thư ra xem trong đó ghi chép rất nhiều đại trận lợi hại.
Tứ Tượng thần binh thiếu khuyết một cái, là chuyện mà hắn rất tiếc nuối, tuy nói Chu Tước thần binh ở chỗ của Liễu Mộng Nhi nhưng lại có tình cảm với Liễu Mộng Nhi, hắn muốn lấy tới cũng không thể, cho nên hắn chỉ có thể luyện chế thêm một cái nữa.
Chu Tước thần binh mới đã có bản vẽ, bản vẽ và vật liệu đều có, nhưng thiếu đi một Thần tượng có thể luyện chế Thần binh.
Lúc này Thần Tượng chùy lại đang ở trong tay của hắn, hắn cảm thấy sau này muốn luyện chế ra Chu Tước thần binh mới thì chỉ có thể dựa vào hắn và Liễu Mộng Nhi cùng Đông Phương Hinh Nguyệt.
Lúc Thẩm Tường vào thành đã nhìn thấy ở một nơi trong thành có một tòa kiến trúc rất hùng vĩ, không cần hỏi liền biết đó là cửa hàng của Thánh Viêm môn, hắn bây giờ đã đi tới lối vào cửa hàng được trang hoàng xa hoa này.
Ngay ở lúc hắn vừa muốn tiến vào cửa hàng, lại nghe thấy một tiếng kêu to thống khổ, ở bên ngoài cửa hàng có rất nhiều người lập tức nhìn về phía lối vào của cửa hàng, chỉ thấy mấy tên đại hán trung niên mặc trang phục của Thánh Viêm môn nhấc một thiếu niên trên người có rất nhiều vết thương, lúc đi tới cửa thì vứt thiếu niên này ra ngoài, để thiếu niên này từ trên bậc thang lăn xuống.
"Đây chính là kết quả đến gây chuyện với cửa hàng của Thánh Viêm môn chúng ta, binh khí chính mình dùng hỏng, vậy mà trách cứ trình độ luyện khí của Thánh Viêm môn chúng ta, đây là chuyện của bản thân ngươi, không có liên quan gì tới chúng ta cả, nếu có lần sau nữa thì nhất định sẽ đính ngươi treo ở trên cổng Thánh Viêm thành ba ngày ba đêm!"
Đại hán này nói xong, ném một cái đao gãy ra ngoài, ném ở bên cạnh người thiếu niên đang nằm ở trên mặt đất, mọi người thấy vậy đều giữ im lặng, chỉ lắc đầu khẽ than, rồi mới vội vàng đi làm việc chính mình nên làm, nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như là không cảm thấy kinh ngạc gì cả.
Thiếu niên này từ cửa hàng của Thánh Viêm môn mua một cây đao, nhưng lại gãy mất, thiếu niên này cảm thấy là bị lừa liền đến hỏi cho rõ rồi mới bị hành hung cho một trận sau đó bị ném ra ngoài.
Thẩm Tường quan sát liền hiểu, mà hắn đúng lúc hắn muốn đi vào bên trong Thánh Viêm môn tìm một chút phiền phức, cho nên hắn cũng không sợ kết thù với Thánh Viêm môn, cho nên hắn đi đến bên người thiếu niên này, vậy mà lấy ra một viên Hoàn Mệnh đan, để vào trong miệng của thiếu niên này.
Một màn này để mọi người nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người, mấy đại hán ở lối vào cửa hàng của Thánh Viêm môn kia cũng nhíu mày, lại có người dám ở ngay trước mặt bọn họ đi cứu người bị Thánh Viêm môn đánh, đây rõ ràng là không cho Thánh Viêm môn thể diện.
Thiếu niên này chẳng mấy chốc đã khôi phục lại, thực lực của hắn không phải rất mạnh, Hoàn Mệnh đan có tác dụng rất lớn đối với hắn, sau khi hắn khôi phục, căm tức nhìn vào mấy tên đại hán của cửa hàng Thánh Viêm, tuy nhiên trước đó hắn bị đánh một lần, hiện tại không còn xung động như vậy, vội vàng nói lời cảm ơn đối với Thẩm Tường.
"Vị đại ca này, ngươi tên gọi là gì? Ta thiếu ngươi một viên Hoàn Mệnh đan, sau này ta coi như vứt cái mạng này đi cũng nhất định sẽ trả lại cho ngươi." Thiếu niên kia hỏi, Hoàn Mệnh đan đối với hắn mà nói là rất trân quý, hơn nữa Thẩm Tường cho hắn ăn cũng tương đương với việc cứu được hắn một mạng, bằng không dựa vào thương thế của hắn, kéo lâu một chút thì hắn sẽ phế bỏ.
"Một viên Hoàn Mệnh đan mà thôi, không cần để ở trong lòng." Thẩm Tường cười sang sảng một tiếng, nếu như không phải trông thấy hắn tùy tiện lấy ra một viên Hoàn Mệnh đan thì những đại hánh Thánh Viêm môn kia chỉ sợ sớm đã đi tới gây chuyện.
"Đại ca, ngươi muốn đi vào mua đồ sao? Tuyệt đối đừng đi, bọn họ bán đồ cho chúng ta, đều là một số một số phế phẩm." Thiếu niên này trông thấy mấy tên đại hán hung thần ác sát kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng lấy hết dũng khí tới nhắc nhở Thẩm Tường.
"Tiểu hỗn đản, ngươi đây là muốn chết sao? Ngươi đây chính là tương đương với việc đang đập chiêu bài của Thánh Viêm môn chúng ta!"
Một gã đại hán tức giận nói, đang muốn tiến lên, nhưng Thẩm Tường hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, phóng xuất ra một cỗ uy thế để đại hán kia lập tức ứa ra mồ hôi lạnh, lùi lại mấy bước, hai chân như nhũn ra.
Mọi người trông thấy có một người có thực lực không tệ muốn chống lại Thánh Viêm môn, cho nên có chút hứng thú ở một bên nhìn xem.
Thẩm Tường nhặt thanh đao gãy ở trên mặt đất này lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, chỉ nghe thấy "Đốt" một tiếng, thân đao nhìn thật dày vậy mà gẫy, hóa thành một khối thép bể nát.
"Quả nhiên là một số rác rưởi! Anh bạn nhỏ, cái này thật là mua ở Thánh Viêm môn sao?" Thẩm Tường hỏi.
Nhẹ nhàng búng ra liền làm vỡ nát một khối sắt thép nhìn thoáng qua trông rất chắc chắn, để mọi người không thể không nghi ngờ, hơn nữa nhiều năm qua, thường xuyên có người tới nơi này ý kiến, tuy nhiên cuối cùng đều bị đánh cho một trận tơi bời rồi ném ra ngoài.
"Không sai, bọn họ thu ta năm mươi vạn tinh thạch, ta dùng để thử vào sừng của một con tê giác, khí lực hơi lớn một chút thì cây đao đoạn mất, ta tới ý kiến với bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không nói hai lời trực tiếp đánh ta." Thiếu niên này biết 'Đại ca' trước mắt này có thực lực không tầm thường, hắn thật giống như bắt lấy một cây cọng cỏ cứu mạng, tự thuật lại ủy khuất của mình.
Thẩm Tường cười lạnh nói: "Cái đồ bỏ đi này vậy mà thu năm mươi vạn tinh thạch, nếu như ngươi đi Thần Binh Thiên quốc, loại bỏ đi này quyết không cho phép mua bán, bởi vì cái này tương đương với việc mưu tiền tài sát hại tính mệnh, Thánh Viêm môn này còn luôn miệng nói muốn so với Thần Binh môn, hóa ra chỉ là loại mặt hàng này, thật sự là buồn cười!"
Người ở cổng nói ra lời như vậy, rõ ràng là tới đập phá quán, mấy tên đại hán Thánh Viêm môn kia cũng là loại gia hỏa lấn yếu sợ mạnh, không dám động thủ đối với Thẩm Tường, ở lúc bọn hắn muốn đi vào cửa hàng để gọi người.
Thẩm Tường vội vàng quát bọn họ: "Vừa rồi thế nhưng là các ngươi ra tay đối với vị tiểu huynh đệ này? Hắn thực sự nói thật, đồ của các ngươi quả thực không ra làm sao cả, hắn chỉ đến đòi một lời giải thích, các ngươi thiếu chút nữa đánh cho thành tàn phế, các ngươi hiện tại muốn tính toán như thế?"
Mấy đại hán kia có thể là bình thường quá ngang ngược, trong lòng đều tràn đầy lửa giận, căm tức nhìn Thẩm Tường, trong đó còn có một người lớn tiếng quát lại: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Đương nhiên là ăn miếng trả miếng!"
Trong khi Thẩm Tường nói chuyện thì đã hóa thành một cơn gió bay tới, ai cũng không trông thấy hắn là xuất thủ như thế nào, mà mấy tên đại hán kia đã bị đánh vào trong cửa hàng, năm trên mặt đất gào lên, còn có thể trông thấy rõ ràng vết tích xương cốt vỡ nát trên người bọn họ.
"Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ! Ngươi náo ở lối vào cửa hàng Thánh Viêm chúng ta cũng quá không để chúng ta vào trong mắt đi."
Một người trung niên áo đen từ trong cửa hàng đi tới, vẻ mặt lạnh lùng mang theo chút tức giận.
Thẩm Tường cười lạnh nói: "Thánh Viêm môn các ngươi ngay cả đứa bé cũng lừa đảo, chuyên môn bán ra một số đồ vật thấp kém cho người khác, cái này tương đương với việc để người khác rất dễ mất đi tính mạng, thế lực loại giống như các ngươi, trong mắt ta chẳng bằng con chó, chí ít cho sẽ chỉ cắn người, sẽ không gạt người, cũng sẽ không hại người đi mất mạng."
"Ngươi là chuyên đến gây chuyện sao?" Giọng nói của người đàn ông trung niên này càng lạnh hơn.
"Không phải, ta vốn là muốn mua sắm một kiện binh khí vừa tay, nhưng không nghĩ tới ở lối vào cửa hàng các ngươi gặp phải chuyện các ngươi ức hiếp nhỏ yếu, ta không quen nhìn." Thẩm Tường lấy cây đao kia ra, đối với người trung niên kia nói ra: "Đây là thứ mà Thánh Viêm môn các ngươi luyện chế đi, loại đồi bỏ đi này cũng có thể bán năm mươi vạn tinh thạch?"
"Không sai, là Thánh Viêm môn chúng ta! Năm mươi vạn tinh thạch ở trong cửa hàng chúng ta cũng chỉ có thể mua được loại vật này." Người đàn ông trung niên kia cười lạnh nói: "Nhìn đồ đứt gãy này, có lẽ là ngươi vừa rồi dùng lực lượng cường đại làm vỡ vụn a, loại binh khí cấp bậc này đương nhiên chịu không được lực lượng của ngươi! Đổi lại là ta, ta cũng có thể làm vỡ vụn một cách dễ dàng, năm mươi vạn tinh thạch chính là loại mặt hàng như vậy!"
"Ồ? Ta thấy là các ngươi cố ý lừa gạt đi, ta dùng ba mươi vạn tinh thạch ở chỗ các ngươi mua vật liệu luyện khí, rồi mới luyện chế một cây đao, ta cam đoan ngươi không thể làm nát dễ dàng như vậy, ta tuy rằng không phải người trong nghề luyện khí, nhưng đối với phương diện này cũng hơi có đọc lướt qua!"
Thẩm Tường quả thực không phải người trong nghề, tuy nhiên hắn đối với cái này vẫn vô cùng tin tưởng.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.