Đệ nhất nội viện rộng lớn như vậy, ở trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, đã biến thành một mảnh phế tích, vốn là hơn một vạn người hùng hổ kia cũng đều kêu la thảm thiết, bọn hắn còn đắm chìm trong sự sợ hãi, vừa rồi Thẩm Tường dùng chân khí hùng hậu trên người mình phóng thích ra Chấn Thiên chưởng, uy lực cực lớn, hơn nữa còn là hai chưởng liên tục, dù là đệ tử chân truyền của Thái Vũ môn, cũng khó có thể ngăn cản loại cương khí khủng bố này.
"Này... Người này còn là người sao?" Một đệ tử nội môn nhìn thấy tất cả cảnh tượng ở trước mắt, dụi lấy dụi để cặp mắt của mình, trong lòng còn sợ hãi, nếu như bọn hắn tiếp tục ở lại nơi này, sợ rằng cũng sẽ phải bị ảnh hưởng tới.
"Nhu Nhu, tiểu tử này lợi hại không?" Chu Vinh vỗ vỗ cái đầu của thiếu nữ khả ái kia, cười đắc ý nói.
"Rất lợi hại, thực lực tiếp cận với Chân Võ cảnh." Chu Nhu Nhu dùng cặp con ngươi thanh tịnh kia nhìn bóng lưng Thẩm Tường, mỉm cười nói: "Ca ca ngươi có một vị bằng hữu đáng gờm."
"Đó là đương nhiên, lão ca đi đây!" Chu Vinh hấp tấp chạy tới chỗ Thẩm Tường.
Vân Tiểu Đao giật giật tay áo của tỷ tỷ Vân Tố Di nói: "Đại tỷ, tuy hắn nhỏ hơn ngươi rất nhiều, nhưng Thẩm đại ca chắc có lẽ không chú ý tới vấn đề này, có cơ hội ta bảo hắn tới gặp ngươi.
Vân Tố Di thành thục thùy mị còn đang đắm chìm trong rung động vừa rồi kia, nàng hơi hít một hơi, nói ra: "Quên đi thôi, người như vậy quá kinh khủng, ta không thích hợp!"
Vân Tiểu Đao bĩu môi, liền chạy tới chỗ Thẩm Tường.
Lúc này Từ Vĩ Long đã bị thực lực của Thẩm Tường làm cho vô cùng bội phục, tuy nhiên hắn cũng không chịu yếu thế, chỉ thấy hắn kéo Doãn Lâm và Lôi Trì đã hôn mê, đi tới bên cạnh Thẩm Tường, nói ra: "Hai người này muốn chạy, nhưng bị ta ngăn lại, sau đó bị ta ném vào."
"Hắc hắc, làm tốt lắm." Thẩm Tường cười nói, lúc này vẻ mặt hắn có chút mỏi mệt, nhìn ra được hắn đã tiêu hao cực lớn.
Vân Tiểu Đao đi tới, đạp Doãn Lâm và Lôi Trì mấy cái, cười to nói: "Đi, đi uống rượu!"
Tuy Thẩm Tường rất mệt mỏi, nhưng sau khi ăn vài viên Chân Khí đan, đã khôi phục rất nhiều, sau đó cùng đám người Vân Tiểu Đao rời đi.
"Chưởng môn lão đại, ngươi xem!" Vũ Khai Minh cười khổ nói: "Tiểu tử này đã làm nên trò gì a, càn rỡ như thế, hủy đi đệ nhất nội viện, xây dựng lại mà nói cũng phải cần rất nhiều tinh thạch, còn có nhiều đệ tử bị thương như vậy."
Cổ Đông Thần cũng cười khổ nói: "Ta vốn muốn nhìn tiểu tử này bị đánh bại như thế nào một chút, lại không nghĩ tới thực lực của hắn xa xa vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta! Phương diện bồi thường mà nói, để những đệ tử kia ra là được, những gia tộc này đều giàu đến chảy mỡ."
Nếu như Thẩm Tường không phải là tiểu sư thúc của bọn hắn, bọn hắn sẽ chẳng thèm tới xem loại chiến đấu này, tuy ở trong mắt rất nhiều đệ tử, trận chiến đấu này rất rung động, nhưng ở trong mắt những Chân Võ cảnh thì chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, đây cũng là nguyên nhân và vì sao không thường xuyên nhìn thấy Chân Võ cảnh chiến đấu, nếu Chân Võ cảnh so đấu mà nói, thông thường đều đi nơi đất hoang núi sâu, nếu không sẽ lan đến gần rất nhiều người.
Thẩm Tường và đám người Vân Tiểu Đao uống rượu trở về thì trời đã là đêm khuya, hắn trở lại Thái Đan vương viện vắng vẻ, ở bên trong nghỉ ngơi, hắn lấy ra một trái cây màu xanh, đây là Thanh Huyền quả, dược liệu hiếm có nhất trong Trúc Cơ đan, khó có thể gieo trồng, chỉ có ở trong một ít cây cổ thụ mới có thể ngưng tụ ra.
"Chẳng lẽ Thanh Huyền quả thật sự không trồng được sao?" Đột nhiên Thẩm Tường có một ý tưởng, là muốn lợi dụng Thanh Huyền quả này trồng ra một gốc cây.
"Có một ít linh dược chỉ có ở trong hoàn cảnh đặc biệt mới có thể sinh trưởng ra, ví dụ như Địa Ngục Linh Chi, chỉ có ở nơi tử khí rất nặng mới có thể sinh hiện, mà Thanh Huyền quả này đều là do một số cổ thụ thai nghén mà ra, nhưng mà không nhất định phải cần hoàn cảnh đặc biệt, bởi vì nguyên tố chủ yếu đều là thông qua cổ thụ chuyển hóa thành một loại linh khí đặc thù khác mà ra." Tô Mị Dao nói.
Nếu Thẩm Tường muốn trở thành một vị Luyện đan tông sư, đầu tiên phải có được lượng lớn linh dược, tuy hắn ở Thái Đan vương viện, nhưng hắn vẫn không có cách nào đạt được lượng lớn linh dược để luyện đan, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vừa đề cao thực lực bản thân, đồng thời hắn cũng cần tăng lên thuật luyện đan của mình, bởi vì về sau những thứ cần phải dựa vào đan dược thực sự còn nhiều lắm, nếu như có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược quý hiếm, về sau cũng có thể lôi kéo được rất nhiều người, có thể làm cho rất nhiều người làm việc cho hắn.
Những năm gần đây Thẩm Tường thi thoảng sẽ ngưng tụ ra một ít Long Tiên để cất giữ, theo thực lực của hắn tăng lên, Long Tiên công cũng càng trở nên lợi hại hơn, hiện tại hắn đã thu thập được năm bình, ý định dùng toàn bộ những thứ này để bồi dưỡng một gốc cây có thể sinh ra Thanh Huyền quả.
Nghỉ ngơi một buổi tối, tinh thần Thẩm Tường sung mãn trở lại, khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, hắn rời khỏi Thái Đan vương viện, đi tới đệ nhất nội viện mới!
Võ viện vẫn là võ viện số năm trăm, chỉ có điều cửa ra vào treo thiết bài là thứ mười sáu, sáng sớm Chu Vinh đã tới rồi, bọn hắn vừa tới, thì vội vàng đi nhận phúc lợi!
Phúc lợi của nội viện thứ mười sáu rất phong phú, một năm có năm viên Chân Nguyên đan, một tháng có một trăm viên Chân Khí đan, còn có một vạn tinh thạch, đương nhiên, bọn hắn cũng biết nhiệm vụ sẽ rất gian khổ, nhưng có kẻ biến thái như Thẩm Tường ở đây, bọn hắn cũng không lo lắng một chút nào.
Từ lúc bắt đầu lấy được phúc lợi, nụ cười trên khuôn mặt béo mập kia của Chu Vinh chưa từng tắt qua, hắn lộ ra vẻ rất cao hứng, bởi vì về sau mỗi tháng hắn đều có thể đến nhận được một trăm viên Chân Khí đan!
Từ Vĩ Long và Vân Tiểu Đao đều rất phúc hậu, bọn hắn biết đây đều là công lao của Thẩm Tường, cho nên mỗi người đều cho Thẩm Tường hai viên Chân Nguyên đan, mà Chu Vinh chỉ cho có một viên.
"Thẩm lão đệ, ngươi thật sự là một tài thần, ta càng ngày càng hi vọng ngươi có thể làm muội phu của ta, ha ha, nói không chừng mỗi ngày ta có thể ngủ ở trên tinh thạch, ha ha." Chu Vinh cười đến không ngậm miệng được: "Nếu có nhiệm vụ mà nói, một mình Thẩm lão đệ ngươi đi làm thì chắc không có vấn đề gì a."
"Mập mạp chết bầm, thân thịt mỡ này của ngươi chỉ biết nhiều không muốn ít, nhìn ngươi lười thành ra như vậy, nói không chừng có ngày gặp phải nguy hiểm, thân thịt mỡ này của ngươi nhất định sẽ ảnh hưởng tới ngươi." Vân Tiểu Đao hừ nói.
Vẻ mặt Chu Vinh không thèm để ý, cười nói: "Vân tiểu quỷ, thân thịt này của ta cũng không phải là cái gì cũng tệ, đã từng cứu ta mấy lần, nếu như ta ngưng tụ toàn bộ chân khí ở trong thịt, lúc người khác đánh ta, thì căn bản ta sẽ không cảm thấy đau nhức.
"Thẩm đại ca, thử đánh hắn hai quyền xem." Vân Tiểu Đao cười nói.
Chu Vinh vội vàng trốn tránh nói: "Đừng xằng bậy, Thẩm Tường vậy hay là là miễn đi."
Thẩm Tường cười nói: "Hai gia hỏa các ngươi thiệt là, đúng rồi, tỷ tỷ muội muội của các ngươi đều nói như thế nào? Nguyện ý cùng một chỗ hầu hạ ta chứ?
"Ngươi cũng đừng có mơ, muội muội ta biết được ngươi có một vị hôn thê, liền quyết đoán cự tuyệt." Chu Vinh thở dài, đối với điểm này, trong lòng của hắn cũng rất là mâu thuẫn, tuy hắn biết nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường, nhưng muội muội của hắn lại không đồng ý.
"Tỷ tỷ ta chê ngươi quá nhỏ, nhưng lại nói ngươi là quái vật, ta nghĩ nàng chắc chắn không dám lấy ngươi, uổng phí ta có ý tốt." Vân Tiểu Đao cũng giận dữ nói.
Thẩm Tường cười cười: "Vậy là tốt rồi, nếu có nhiệm vụ mà nói, các ngươi có thể làm thì đi làm, không thể làm thì cứ để đó, ta phải bế quan một thời gian ngắn."
Từ Vĩ Long nói ra: "Ta cũng muốn bế quan, đợi xuất quan, ta sẽ tự giác đi hoàn thành một chút nhiệm vụ."
Vân Tiểu Đao bĩu môi: "Ta và lão Chu đều có tổn thương, chúng ta dưỡng thương cũng phải một thời gian ngắn."
Cứ như vậy, mỗi người trong đệ nhất nội viện đều có chuyện mình phải làm, cho nên võ viện số mười sáu này cùng trước đó một dạng, đều là trống rỗng, nhưng bây giờ không có người còn dám cười nhạo người ở bên trong này nữa!
P/S: Ta thích nào, chương 7