Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 118 - Chương 118 - Thủ Đoạn Điên Cuồng

Chương 118 - Thủ đoạn điên cuồng
Chương 118 - Thủ đoạn điên cuồng

Sát phạt chi tâm, không chỉ làm Thẩm Tường phóng xuất ra một loại tinh thần uy áp có thể uy hiếp bằng tinh thần của người khác, đồng thời còn có thể làm cho hắn trở thành một người sát phạt quyết đoán, để hắn ở trong lúc chiến đấu, không đắn đo chút nào, có thể phát huy ra toàn bộ thực lực.

Có rất nhiều người ở trong lúc chiến đấu, cũng bởi vì có đắn đo quá nhiều, cho nên không thể phát huy ra được tất cả thực lực của mình, nhưng Thẩm Tường thì lại không.

"Ta không có phá hỏng quy tắc a, nếu như các ngươi có thể, thì cũng có thể phế bỏ ta!" Ánh mắt của Thẩm Tường chứa đầy sát phạt dừng ở trên bốn người Mạc Vũ Văn.

Thường Hình Diệc đã được người “đào” lên, thân thể bị đánh nát kia được trộn cùng với đất đá, thoạt nhìn rất buồn nôn, đã làm cho rất nhiều người phải nôn ọe, vừa rồi còn là một tráng hán tướng mạo đường đường, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, đã biến thành như thế, thực lực của Thẩm Tường đã làm mọi người vô cùng sợ hãi.

"Trong số các ngươi ai lên tiếp? Ta tuyệt sẽ không lưu tình, ta sẽ cho các ngươi ngay cả cơ hồ nhận thua cũng không có, biến các ngươi trở thành một đống thịt nhão! Giọng nói kia của Thẩm Tường lạnh như băng, giống như tiếng của ác ma từ địa ngục truyền tới khắp đệ nhất nội viện, làm mọi người phải sợ hãi.

Vừa rồi, đám người Mạc Vũ Văn xác thực không có để Thẩm Tường vào mắt, nhưng hiện tại bọn hắn cũng không dám đi lên ứng chiến, bọn hắn đối với thực lực của mình rất hiểu rõ, bọn hắn cho rằng thực lực của mình không thể nào mạnh hơn Thường Hình Diệc quá nhiều, lúc đối mặt với Thẩm Tường, rất có thể sẽ có kết quả giống y như Thường Hình Diệc.

Mạc Vũ Văn thận trọng cân nhắc một phen, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, nói ra: "Ta nhận thua!"

Mạc Vũ Văn thế mà nhận thua, điều này làm cho Thẩm Tường có chút kinh ngạc, những người khác cũng giống như thế, điều này làm cho rất nhiều nữ tử đều hiện ra vẻ mặt thất vọng, ở trong suy nghĩ của các nàng, Mạc Vũ Văn là càng hoàng tử bạch mã bách chiến bách thắng, tuy các nàng đều bị thực lực của Thẩm Tường làm cho vô cùng rung động, nhưng các nàng cho rằng Mạc Vũ Văn chắc chắn sẽ đánh bại Thẩm Tường.

Nhưng vào lúc này, Doãn Lâm, Lôi Trì, Lục Vĩnh Minh đều thi nhau nhận thua, đơn đả độc đấu mà nói, thì bọn hắn chỉ có có một cái kết quả duy nhất đó là bị phế sạch, tuy bọn hắn rất muốn giữ lại đệ nhất nội viện này, nhưng tiền đồ của mình thì bọn hắn còn để ý hơn, nếu như bị phế sạch, bọn hắn sẽ chậm chạp không tiến ở một đoạn thời gian rất dài.

"Trước ngươi đã từng nói qua, chỉ cần chúng ta thua, người phía sau chúng ta mới có thể ra trận, đúng không?" Mạc Vũ Văn nở ra nụ cười lạnh lùng, chỉ thấy hắn giơ một tay lên, làm ra một thủ thế, hơn vạn người phía sau hắn lập tức phát ra một tiếng hô rung động, làm cho cả Thái Vũ môn đều bị tiếng hô đồng thanh này bao phủ.

Chu Vinh nắm chặt nắm đấm: "Thằng này thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng mà hèn hạ như thế!"

Vân Tiểu Đao đã chạy đến bên cạnh Chu Vinh, chuẩn bị tham gia chiến đấu.

"Đệ tử đệ nhất nội viện, hôm nay chúng ta đồng tâm hiệp lực, đánh bại người trước mắt này!" Mạc Vũ Văn hét lớn lên, ủng hộ sĩ khí, hành động này làm cho rất nhiều người âm thầm mắng chửi hắn không biết xấu hổ.

Đám người Mạc Vũ Văn đều âm thầm đắc ý, bởi vì bọn họ cho rằng Thẩm Tường tuyệt không có khả năng đánh bại hơn vạn người này!

Làm mọi người có chút ngoài ý muốn chính là, Thẩm Tường chỉ là nhàn nhạt nói ra: "Mạc Vũ Văn, các ngươi không có đánh với ta một trận, có phải có chút tiếc nuối hay không? Ta cho phép ngươi cùng bọn họ tiến lên, cùng đến đi!

Thẩm Tường điên rồi, lời nói của hắn làm cho tất cả mọi người chấn kinh, vậy mà cho đám người Mạc Vũ Văn và một vạn người kia cùng tiến lên, đây không phải là nói rõ tìm tai vạ sao.

"Ha ha...ngươi đã tốt như vậy, ta cũng không có ý tứ cự tuyệt!" Mạc Vũ Văn cười lớn một tiếng: "Mọi người, lên!"

Chữ “lên” vừa mới rơi xuống, cả người Thẩm Tường như một mũi tên bắn ra, trong nháy mắt đã tới trước người Mạc Vũ Văn, Mạc Vũ Văn cả kinh, vội vàng điểu động chân khí toàn thân, dùng một bộ phận lớn ngưng tụ thành một cái lồng khí phòng ngự, đồng thời còn rót một ít vào cánh tay, hóa thành cương khí đánh ra ngoài.

Ngay lúc Mạc Vũ Văn vừa định ra quyền, Thẩm Tường mạnh mẽ há mồm ra, phun ra một đạo cương khí cuồng mãnh màu xanh, hóa thành một cột sáng màu xanh cực lớn, không chỉ hung hăng công kích vào trên người Mạc Vũ Văn, đồng thời còn trùng kích đến đám người ở sau lưng Mạc Vũ Văn, mặt đất lưu lại một dấu vết thật sâu, một đám người bị cương khí màu xanh kia đánh trúng, bộc phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết.

"Bạch Hổ thần quyền, đi chết đi!" Vào lúc này Thẩm Tường đằng đằng sát khí, hai đấm hóa thành hai cái đầu hổ cực lớn, giống như mưa to gió lớn vù vù ào ào mà ra, mỗi một quyền được đánh ra, đều bộc phát ra một cơn gió lốc cường hãn, làm cho tất cả mọi người ở xung quanh đều phải lui về phía sau.

Bạch Hổ thần quyền giống như cơ mưa rào đánh vào trên người Mạc Vũ Văn, mỗi một quyền đều cắn nuốt sinh mệnh lực của Mạc Vũ Văn, Thẩm Tường chỉ đám ra hơn mười quyền, đã đánh nát lồng khí phòng ngự trên người Mạc Vũ Văn, phòng ngự biến mất, Mạc Vũ Văn liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, tốc độ ra quyền của Thẩm Tường là cực nhanh, trong nháy mắt có thể đánh ra hơn trăm quyền, mỗi một quyền ẩn chứa lực lượng đều vô cùng cuồng bạo.

"Long Cương Quyền!" Nắm đấm của Thẩm Tường bỗng nhiên giống như hoàng kim, chưa một loại cương khí vô cùng khủng bố:

"Một quyền này là của Chu Vinh." Nắm đấm của Thẩm Tường đánh vào trên cái mặt của Mạc Vũ Văn, nổi lên một trận nổ vang, chỉ thấy hàm răng của Mạc Vũ Văn kèm theo một búng máu bay ra, một phần khuôn mặt hoàn toàn lõm vào dệu dạo.

"Đây là của Tiểu Đao!" Thẩm Tường lại đánh ra một quyền, mà lúc này Mạc Vũ Văn đã hôn mê, thất khiếu chảy máu, toàn thân đều là một mảnh máu chảy đầm đìa.

"Trước đó đã nói với ngươi, ta tuyệt sẽ không lưu tình!" Thẩm Tường ngưng tụ Long cương, một cước ước lượng chính xác đá vào bụng của Mạc Vũ Văn, đá hắn bay ra ngoài.

Doãn Lâm, Lục Vĩnh Minh, Lôi Trì nhìn thấy Thẩm Tường hung tàn như thế, cũng không có ra tay đi giúp Mạc Vũ Văn, ngược lại bỏ trốn mất dạng, trốn trong đám người.

Tuy Mạc Vũ Văn bị đánh bại, nhưng hơn một vạn người ở đằng sau kia lại giống như thủy triều lao tới Thẩm Tường, trong tay những người này vậy mà đều cầm lợi khí.

"Cần phải bức ta dùng thủ đoạn hung ác mới được sao?"

Phần lưng Thẩm Tường bốc lên ánh sáng màu đỏ, một đôi cánh lửa cực lớn xuất hiện, hắn bật lên một cái, nhảy tới không trung, Chu Tước Hỏa Dực phiêu động mà lên, làm hắn lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy toàn thân hắn tràn đầy ánh sáng xanh đỏ, nhiệt khí bức người cùng với một loại cương khí cuồng bạo từ trên người hắn bạo phát mà ra.

"Chấn Thiên chưởng!"

Thẩm Tường gào thét một tiếng, từ trên cao bổ xuống một chưởng đối với mặt đất, một cỗ cương khí vô hình từ trong lòng bàn tay hắn điên cuồng tuôn trào ra, hóa thành một cỗ áp lực cuồng bạo đè xuống.

Thẩm Tường phóng thích Thanh Long chân khí và Chu Tước chân khí của mình ra, dùng để thôi phát một chiêu Chấn Thiên chưởng này!

Tại thời điểm này, đệ nhất nội viện to như vậy đã bắt đầu lay động điên cuồng, quảng trường xuất hiện từng đạo vết rách, tất cả phòng ốc toàn bộ đều sụp đổ, quảng trường rộng l kia lập tức giống như biển động tạo ra sóng lớn chập trùng, người đứng ở trên cũng bị cương khí cường hãn kia làm cho chấn động, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.

"Chấn Thiên chưởng!" Hai mắt Thẩm Tường đỏ bừng, trán nổi lên gân xanh, phóng thích ra lửa giận vô tận, lại phát ra một tiếng gào thét nữa.

Mà những người đến xem thi đấu kia thì sớm đã bay ra ngoài tường cao, mang theo sự rung động và sợ hãi rời xa khỏi mảnh đất thị phi này, khi bọn hắn nghe thấy Thẩm Tường muốn phóng thích Chấn Thiên chưởng vô cùng kinh khủng kia một lần nữa, trong lòng đều không thể không than thở.

Lúc này Thẩm Tường là dùng Thần Tượng chân khí thổ thuộc tính và Bach Hổ chân khí thuộc tính Kim phóng thích toàn bộ, dung hợp hai loại chân khí khủng bố hùng hậu này cùng một chỗ, công kích xuống đệ nhất nội viện ở phía dưới.

Rầm rầm rầm oanh! Thẩm Tường nện xuống Chấn Thiên Chưởng thứ hai, làm đệ nhất nội viện phía dưới tạo ra một trận rung động mãnh liệt, lúc này một vạn người phía dưới đó cũng đã sụp đổ, có không ít người bị bùn đất cuồn cuộn kia chôn vùi, toàn bộ đệ nhất nội viện đã biến thành một mảnh phế tích, nhóm người này đều phát ra từng tiếng rên rỉ thê thảm.

Thẩm Tường gần như là dùng hết Chu Tước chân khí, Chu Tước Chi Dực cũng chống đỡ không được bao lâu, hắn từ không trung hạ xuống, hạ xuống tới một nơi gần cửa, đào đào vét vét lấy bùn đất, tìm được thiết bài số mười sáu, nhìn lấy một mảnh phế tích ở đằng sau, hừ lạnh một tiếng, liền nghênh ngang rời đi!

Mà trong lòng của rất nhiều người đều hô to lấy từ không thể nào, ở trong suy nghĩ của bọn hắn, đây chỉ có Chân Võ cảnh mới có thể làm ra được, nhưng Thẩm Tường lại không phải là Chân Võ cảnh!

P/S: Ta thích nào... chương 6... ủng hộ KP và TLT đi mọi người ới ời ơi

Bình Luận (0)
Comment