Dương Vô Song quả thực thua không nổi, đặc biệt là gian cửa hàng to lớn này, nếu quả như cho Thẩm Tường thật, tổn thất lớn cỡ nào a, cho nên hắn vừa rồi làm ra quyết định, truyền âm thảo luận với lão giả trong cửa hàng, vây toàn bộ người ở chỗ này, giải quyết Thẩm Tường và thiếu niên kia rồi mới ở uy hiếp lấy lợi ra dụ, để những người đi vào quan sát này đừng truyền chuyện này đi ra ngoài.
Tóm lại, bọn họ cho rằng bằng uy nghiêm hiện tại của Thánh Viêm môn, muốn ở một tay che trời ở bên trong Thánh Viêm thành này không khó một chút nào.
Bây giờ bọn hắn có nhiều người như vậy, bọn họ cho rằng muốn bắt được Thẩm Tường chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa bọn họ còn nhìn ra được Thẩm Tường muốn bảo vệ thiếu niên có thực lực yếu ớt này.
Khắp khuôn mặt Thẩm Tường là vẻ lạnh lùng, người của Thánh Viêm môn này lại hèn hạ như thế, không có phong phạm của đại môn phái một chút nào, mấy người còn lại bên kia cũng đều cho là như thế.
"Các ngươi thật sự là lợi hại, tròn cũng có thể nói thành méo, nhưng mặc kệ các ngươi nói thế nào thì cửa hàng này đã là của ta, còn nữa, các ngươi đám gia hỏa này đừng mơ có ai còn sống, các ngươi đã vô sỉ như vậy thì cũng đừng trách lòng dạ ta độc ác!"
Thẩm Tường động sát tâm, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, vung Thần chùy trong tay lên, cỗ chân khí cực mạnh trong cơ thể kia trùng kích ra ngoài, dung hợp với nhục thân của hắn phóng xuất ra lực lượng hóa thành một cơn gió lốc nóng bỏng mãnh liệt, thổi về phía đám người của Thánh Viêm môn kia.
Vừa ra tay mà đã cường hãn giống như thế này, điều này làm cho sắc mặt của mấy lão gia hỏa Thánh Viêm môn kia thay đổi lớn, ở lúc bọn hắn vội vàng làm ra ngăn cản, bọn họ phát hiện Thẩm Tường đã biến mất, nhưng bọn hắn lại không thể công kích thiếu niên kia, bởi vì bọn hắn phải đối phó lại cơn gió lốc nóng bỏng mãnh liệt kia.
Thẩm Tường biến mất, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mấy lão giả, hắn vung thanh Thần chùy kia lên, thật giống như vừa rồi gõ Huyền Cương vậy, hung hăng đánh vào đầu mấy tên lão giả kia, trong nháy mắt đã gõ ra mấy lần, mỗi một lần đều hung hăng đánh trúng đầu những lão giả kia!
Mọi người ở bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng, đầu của mấy lão giả kia cũng giống như dưa hấu bị một kích nặng nề hung hăng làm cho nổ tung, máu tươi tung tóe khắp nơi!
Thực lực của lão gia hỏa Thánh Viêm môn cũng không yếu, nhưng lúc này lại không chịu nổi một kích, thực lực của Thẩm Tường đã làm rung động tất cả mọi người ở đây!
"Nhanh đi bắt lấy tiểu quỷ kia, ta đến ngăn chặn tên ngốc này!" Dương Vô Song trông thấy thực lực của Thẩm Tường hung tàn như thế thì trong lòng giật mình, la lớn.
Trông thấy mấy lão giả phóng tới tên thiếu niên kia, Thẩm Tường lập tức thi triển Di Hình Hoán Ảnh, để thiếu niên kia đi tới bên cạnh mình!
Trong tay Dương Vô Song cầm một đám lửa cháy bừng bừng to lớn có hình chiến đao, lao thẳng về phía Thẩm Tường, bổ xuống một đao rất mạnh mẽ, nhấc lên một cơn sóng lửa nóng bức, bao phủ Thẩm Tường và tên thiếu niên kia lại.
Thẩm Tường lập tức phóng thích ra một cái Huyền Vũ La Thiên tráo, bao phủ chính hắn và tên thiếu niên kia, đồng thời vung chùy đập về phía chiến đao to lớn đang bổ về phía hắn!
"Chấn Thiên chùy!" Thẩm Tường sử dụng phương thức phát lực chủng loại Chấn Thiên chưởng, để một chùy này của hắn cũng có loại lực lượng chấn động kinh khủng kia!
Bên trong sóng lửa truyền tới một tiếng vang thanh thúy, thanh chiến đao nhìn hết sức lợi hại kia thế mà bị một thanh chùy đen thui nhìn như bỏ đi kia đập nát, bảo đao lợi hại của chính mình bị đánh nát, trong lòng Dương Vô Song phẫn nộ một chút, bảo đao của hắn bị chấn nát, ngay cả lòng bàn tay cũng bị đánh rách ra, xương cốt trên một bàn tay của hắn gần như là rạn nứt toàn bộ, lúc này hắn đã cảm nhận được thực lực của đối phương vượt xa khỏi hắn.
Lực lượng Thiên Thánh chi thể của Thẩm Tường cũng không phải nói đùa, lực lượng nhục thân có thể trảm Nhân Tiên, huống chi là người mới chỉ vượt qua Niết Bàn cảnh bát kiếp?
Càng chết là, Thẩm Tường còn vận dụng chân khí, bởi vì trong lòng hắn cũng tràn đầy lửa giận!
"Không có ai có thể cứu được ngươi!" Thẩm Tường tức giận quát lên, đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Dương Vô Song, hai tay nắm lấy cái Thần chùy kia, hung hăng đập xuống!
"Chết!"
Thẩm Tường tức giận rít gào lên, Thần chùy giáng xuống, thả ra áp lực siêu cường, ép tới lực lượng trong cơ thể của Dương Vô Song sụp đổ toàn bộ.
Phù một tiếng, sau khi thân thể Dương Vô Song bị cỗ lực lượng cuồng bạo kia xung kích tới, lập tức nổ thành một đám máu bắn tung tóe ra khắp nơi, những lão giả vốn định xông tới kia, hai chân đột nhiên mềm nhĩn, con trai của chưởng môn vậy mà chết rồi, hơn nữa còn chết thảm tới như thế, hiện tại bọn hắn đều đã hiểu rõ thực lực của Thẩm Tường, giết bọn hắn đơn giản như là bóp chết một con kiến vậy, bọn họ chọc giận một gia hỏa có thực lực cường đại!
Mọi người nhìn thấy mà trợn tròn mắt, chuyện phát triển đến tình trạng như vậy, là trước đó bọn họ cũng không nghĩ tới, lúc này bọn họ đều không dám thở mạnh, dựa vào bên cạnh im lặng mà nhìn xem, trong lòng đều có kinh hãi khác biệt, cũng lo lắng cho mình sẽ bị giết.
"Các ngươi đều là Thánh Viêm môn a!" Hai mắt Thẩm Tường tỏa ra sát khí lập lòe, không có chờ những lão giả kia trả lời thì bay vút tới, vung cái chùy kia lên, đập chết từng tên một, làm cho đầy đất đều là máu tươi.
Cường giả của Thánh Viêm môn ở chỗ này đã bị tiêu diệt toàn bộ, những người vây xem kia lúc này có không ít đều hai chân phát run lên, bởi vì sát khí trên người Thẩm Tường thả ra rất dọa người, lại thêm mùi máu tanh nồng đậm ở nơi này.
Thẩm Tường mang theo tên thiếu niên trên mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc đi tới cửa sắt trước mặt, một quyền đánh tung cửa sắt.
"Đều ra ngoài đi, cửa hàng này bây giờ đã là của ta." Thẩm Tường lạnh lùng nói, đám người này lập tức bước nhanh rời đi.
Mà trong cửa hàng thì những tên đệ tử khác của Thánh Viêm môn sau khi biết được các trưởng lão và Dương Vô Song toàn bộ đều bị giết chết thì cũng thi nhau trốn đi, bọn hắn cũng không muốn chết, ngay cả Dương Vô Song cũng dám giết thì loại tiểu nhân vật lâu nha như bọn hắn thì đều không tính là gì.
"Dịch dung một chút, cầm những tinh thạch này rời khỏi Thánh Viêm thành đi!" Thẩm Tường cho thiếu niên kia cây đao mà hắn luyện chế ra được cùng một số tinh thạch, đầy đủ để hắn truyền tống rời đi.
"Cầm lấy, đi mau!"
Thẩm Tường trông thấy thiếu niên này ngơ ngác đứng ở nơi đó, lại nói, giọng nói của hắn có một loại uy nghiêm làm cho không người nào có thể chống lại, để thiếu niên này chỉ có thể tiếp nhận những vật này rồi thay đổi dung mạo của mình một chút, từ một cái cửa sau không người mà rời đi.
Sau đó, Thẩm Tường cất tất cả toàn bộ mọi thứ ở bên trong cửa hàng này vào trong túi trữ vật của chính mình, ở bên trong tủ trưng bày tầng thứ hai và tầng thứ ba, trưng bày đều là vật tương đối có giá trị, Thẩm Tường không khách khí chút nào lấy đi, sau này hắn muốn mang tới Thần Binh Thiên quốc.
Hắn giết chết con trai của chưởng môn Thánh Viêm môn, còn giết mấy tên trưởng lão có thực lực không tệ, hắn cho dù đạt được cửa hàng này nhưng chắc chắn cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này, như vậy sẽ chỉ dẫn tới phiền phức không ngừng mà thôi.
Sau khi vơ vét sạch sẽ nơi này, hắn thả ra một mồi lửa, đổi một bộ dung mạo rồi mới từ Truyền Tống trận rời khỏi tòa thành thị này.
Thánh Viêm môn là một thế lực tương đối cường thịnh phụ thuộc Hỏa Thần điện, bây giờ chết đi nhiều nhân vật quan trong như vậy, còn bị làm nhục ở ngay cửa hàng nhà mình, rất mất thể diện, hơn nữa còn không biết là người nào tọa ra! Chỉ biết đó là một tên Luyện Khí đại sư, hơn nữa sử dụng vũ khí là một cái chùy rất lợi hại, có thể lập tức đập vỡ nát Bảo khí cửu đoạn.
Lúc đó có không ít người tận mắt trông thấy chuyện này xảy ra, sau khi truyền đi, ai cũng biết Thánh Viêm môn chính là tự cầm đá ghè vào chân mình, là Thánh Viêm môn tự chuốc lấy.
Lúc này việc làm ăn của Thánh Viêm môn xuống dốc không phanh, vốn là oai phong nhưng giờ đã một đi không trở lại, Thẩm Tường muốn chính là cái hiệu quả này, ai bảo Thánh Viêm môn từ trước tới nay đối địch với Thần Binh Thiên quốc? Hơn nữa còn nhiều lần yêu cầu Hỏa Thần điện dùng lực lượng mạnh nhất đi bình định cường giả của Thần Binh môn, cái này căn bản chính là tự tìm đường chết.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.