Thẩm Tường cảm thấy chính mình như đụng phải thứ gì đó ghê gớm, vội vàng lùi lại, nói lời giải thích: "Không phải ta cố ý!"
Trên mặt Diêu Thục Mỹ tràn đày đỏ ửng, khảo hạch trước đó nàng ta đã nếm qua một chút mùi vị thua thiệt từ Thẩm Tường, nhưng không nghĩ tới lần này lại bị thiệt lớn.
Mặt mũi Mục Giai Lan tràn đầy vẻ kinh ngạc, cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì Thẩm Tường vừa rồi quả thực là không phải cố ý.
"Đó nhất định là cố ý!" Diêu Thục Mỹ hừ lạnh trong lòng, nàng ta rất muốn lập tức đánh với người trước mắt này, nàng ta là tam trinh cửu liệt, nàng ta không thể chấp nhận điều này.
Đương nhiên, nàng ta trông thấy mặt mũi Thẩm Tường cũng đỏ bừng lên, cũng không thể nổi giận đối với người ta, dù sao người trước mắt này có thực lực quả thật không tệ, nếu như không phải có chút hương vị của kẻ lưu manh thì chính là thí sinh rất hoàn mỹ trong mắt của nàng.
"Tiếp tục đi!" Vẻ mặt Diêu Thục Mỹ khôi phục lại sự bình tĩnh, trầm giọng nói.
Thẩm Tường lần này cẩn thận hơn rất nhiều, bộ pháp cũng không còn quỷ dị như vậy, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, chỉ có điều hắn không dám dùng tay đi công kích mà là dùng chân quét về phía nơi từ đầu gối của Diêu Thục Mỹ trở xuống.
Diêu Thục Mỹ bây giờ cũng rất cố kỵ Thẩm Tường, lo lắng lại được Thẩm Tường ăn đậu hũ, cho nên đối với bộ phận phái trên đề phòng tới sít sao, nhưng không nghĩ tới Thẩm Tường lần này lại chỉ đánh ở phía dưới, ở lúc nàng ta né tránh vẫn bị chân của Thẩm Tường nhẹ nhàng lướt qua váy dài, đây chính là chạm phải nàng ta.
Lần xuất kích thứ ba, Thẩm Tường vẫn như cũ chỉ công kích mục tiêu từ đầu gối của Diêu Thục Mỹ trở xuống, Diêu Thục Mỹ cũng đã nhận ra, ở lúc Thẩm Tường lách mình tới, nàng ta đã từ trong ánh mắt của Thẩm Tường nhìn ra.
Chỉ công kích đầu gối một cái, đây là vì phòng ngừa đụng phải chỗ không nên đụng một lần nữa tránh việc lại gặp phải hiểu lầm và xấu hổ, Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan đều nhìn ra điểm này, cho nên lập tức tán thưởng đối với nhân phẩm của Thẩm Tường một tiếng, đồng thời lại công kích vào một nơi như thế thì độ khó sẽ lớn hơn.
Diêu Thục Mỹ cố gắng trốn tránh, nhưng lại không hiểu vì sao, tại sao chân của Thẩm Tường vẫn là quét trúng bắp chân của nàng, tốc độ ra chiêu và thân pháp của Thẩm Tường đều đã cao hơn nàng ta.
"Ngươi thông qua được!" Diêu Thục Mỹ tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không phục, lòng háo thắng thì ai cũng có huống hồ nàng ta bây giờ là bị đánh bại bởi một tiểu thanh niên có tu vi thấp hơn so với nàng rất nhiều.
Ở trong lòng Diêu Thục Mỹ, nàng ta cho là mình tăng thêm trước đó ba lần, hiện tại đã là thua liên tiếp sáu lần!
"Ngươi có thể đi theo chúng ta tiến vào Thiên vực, còn như việc cần phải làm, chờ tiến vòa Thiên vực mới biết được." Diêu Thục Mỹ nói ra: "Còn như nguy hiểm, vậy là chắc chắn có, nếu như ngươi bây giờ muốn rời khỏi vẫn còn được."
Thẩm Tường suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu như các ngươi hoàn thành chuyện ở Thiên Ngưu tiên cung thì có thể mang theo ta truyền tống tới Tiên cung khác không? Ta không muốn ở lại đây."
"Được, nói không chừng trong khoảng thời gian này ngươi tới đi theo chúng ta chạy khắp nơi, cần phải truyền tống tới Tiên cung khác." Diêu Thục Mỹ biết Thiên Ngưu tiên cung là một chỗ tương đối xa xôi ở Thiên giới, cách với các Tiên cung khác đều rất xa, phí tổn truyền tống rất cao.
Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan dẫn Thẩm Tường đi về phía đại môn Thiên vực, ở chỗ đại môn giúp Thẩm Tường làm một cái giấy thông hành mà các nàng thì đã có từ trước, Thẩm Tường cũng không biết các nàng tại sao lại có nhiều tiên tinh tới tiêu pha như vậy.
Cuối cùng tiến vào Thiên vực, trong này vô luận là phương diện nào đi nữa đều muốn xa hoa hơn so với bên ngoài, đường đi đều là dùng một loại gạch ngọc xinh đẹp lát xuống mà thành, ở trên còn điêu khắc một số đồ văn.
Cửa hàng hai bên đường thì không cần phải nói, bên ngoài đều trang trí tới tráng lệ mà bên trong thì càng vô cùng xa hoa, đương nhiên, nơi này đồ vật gì cũng đều đắt cả.
"Coi như là Đan Vương ở loại địa phương này cũng rất khó lăn lộn, trong này căn bản chính là đốt tiên tinh." Thẩm Tường đi theo đằng sau Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan, hết nhìn đông rồi ngó tây, một mặt vẻ tên nhà quê.
Người trong này, đại đa số đều có thực lực và tài lực rất mạnh, từ quần áo ở trên là có thể nhìn ra, Long Tuyết Di đã chỉ ra quần áo của một số người là dùng da thú gì, tiên tơ tằm gì đó mà chế thành.
Mục Giai Lan và Diêu Thục Mỹ cũng coi là mỹ nhân tương đối xuất chúng, hơn nữa lúc này còn là hai người đi cùng một chỗ, thoạt nhìn như là một đôi tỷ muội, lại thêm các tên nhà quê chưa tới Thiên vực bao giờ đi theo đằng sau các nàng, điều này làm cho ba người bọn họ đi ở trên đường thu hút không ít ánh mắt.
Chỗ ở của các nàng Diêu Thục Mỹ rất tốt, là một cái đình viện nhỏ yên tĩnh.
"Cái nhà này không rẻ a?" Thẩm Tường vừa tiến vào, nhìn thấy định viện có nhiều hoa màu sắc rực tỡ tỏa ra mùi thơm, trông thấy ngôi nhà nhỏ lịch sự tao nhã, lập tức tán thán nói.
"Một ngàn tiên tinh một ngày, không tính quá đắt, tuy nhiên nơi này cũng chỉ có hai gian phòng, trước đó ta và Lan nhi mỗi người một gian, hiện tại để cho ngươi một gian, ta và Lan nhi ở cùng nhau." Diêu Thục Mỹ nói, trên đường nàng ta đã hỏi thăm danh tự của Thẩm Tường, nhưng những chuyện khác thì không hỏi gì.
Thẩm Tường nói cho nàng ta một cái tên giả là Dương Nhạc, lúc này bọn họ ngồi ở trong sân, Diêu Thục Mỹ muốn chờ người ở chỗ này.
"Phu nhân, các ngươi là từ Đế Thiên phi thăng lên tới sao? Các ngươi ở Đế Thiên có lẽ là rất nổi danh đi, không biết ta có từng nghe thấy hay không? Ta cũng là vừa mới phi thăng lên tới." Thẩm Tường cố ý hỏi.
"Ồ? Ta gọi là Diêu Thục Mỹ, là ..." Biết Thẩm Tường cũng là phi thăng lên tới, Diêu Thục Mỹ hơi kinh ngạc.
"Đào Hoa thánh cảnh a! Hóa ra là Đào Hoa phu nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vị này có lẽ là Thiên nữ của Hoa Đào thánh cảnh, không nghĩ tới lại là hai mẹ con các ngươi, ta sớm nên nghĩ tới." Thẩm Tường cố ý lộ ra vẻ tôn kính.
"Tiểu Dương, vậy ngươi có lẽ là nghe nói về Thẩm Tường đi! Hắn bây giờ thế nào? Phi thăng chưa? Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, vận khí của ngươi kém không bình thường, vậy mà không xuất hiện ở bên trong Nghênh Tiên cung." Mục Giai Lan có chút kích động mà hỏi, hơn nữa mặt mũi đang tràn đầy chờ mong Thẩm Tường trả lời câu hỏi của nàng.
Thẩm Tường liếc mắt nhìn Diêu Thục Mỹ, hắn phát hiện Diêu Thục Mỹ dường như cũng rất muốn biết chuyện có liên quan với hắn, hắn không nghĩ tới hai mẹ con này vậy mà quan tâm tới chuyện của hắn như vậy.
"Ồ? Chẳng lẽ ngươi là một trong những thê tử của hắn? Sao lại quan tâm hắn như thế?" Thẩm Tường cố ý nói như vậy, hắn đương nhiên có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của Mục Giai Lan bởi vì hắn chính là Thẩm Tường a.
Mục Giai Lan lè lưỡi ra, một tay nâng má, nói ra: "Không phải a! Tuy nhiên ta có quan hệ không tệ với nữ nhân của hắn, ở chung một đoạn thời gian, xem như là bằng hữu."
Thẩm Tường lại hỏi: "Như vậy là ngươi rất sùng bái hắn?"
Mục Giai Lan lập tức gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, có thể đuổi Hỏa Thần điện rời khỏi Đế Thiên, chiếm hai đầu long mạch, mà trước đó còn dám đối đầu với rất nhiều Thông Thiên thế gia và Thánh cảnh, ở Thánh Đan giới lại không sợ Hỗn Độn sơn..."
Mục Giai Lan liệt kê ra một đống công tích vĩ đại của Thẩm Tường, có một số Thẩm Tường đều không có ấn tượng, hắn cảm thấy chắc chắn là có người đang nói lung tung về hắn.
Tuy nhiên Thẩm Tường vẫn là uốn nắn một chút sai lầm, hắn nói ra: "Hắn chỉ có một đầu long mạch, đầu long mạch còn lại ở Thần Võ đại lục đột nhiên xuất hiện một ngọn núi rất lớn đè lên, toàn bộ Ma Châu của Thần Võ đại lục bởi vậy mà bị hủy diệt."
"Ồ? Vậy hắn đã phi thăng hay chưa?" Diêu Thục Mỹ hỏi.
"Sớm ở vài thập niên trước đã không có tin tức của hắn, có lẽ là sớm phi thăng." Thẩm Tường cũng không muốn bây giờ hiển lộ thân phận của hắn, ở bên trong Thiên vực này, gia hỏa mạnh hơn hắn có hơn một cái bó to, nếu như không cẩn thận bị người khác nghe được, nhấc lên sóng gió chắc chắn lớn hơn nhiều lần so với Nhiếp Hồn ma chú kia.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.