Mục Giai Lan dùng ánh mắt quái di nhìn vào Thẩm Tường, bởi vì nàng ta vừa rồi nhìn thấy Thẩm Tường thi triển Súc Địa bộ, lại thêm vừa rồi Thẩm Tường sử dụng loại năng lực phản ứng trong lúc nguy cấp kia, khiến nàng không thể không nghi ngờ, người trước mắt này chính là Thẩm Tường.
"Những người này có thể đuổi tới được hay không? Nơi này cách Thiên Ngưu tiên cung bao xa?" Thẩm Tường hỏi, Thiên Ngưu tiên cung có loại Thiên Cẩu chán ghét kia, tuy nói hắn sẽ không bị để mắt tới, nhưng mùi vị trên người ba nữ tử này thật sự là rất dễ bị phát hiện.
"Nơi này cách Thiên Ngưu tiên cung rất xa, Thiên Ngưu tiên cung là ở một nơi rất xa, mà ở trong đó nhòm Tiên cung gần đân bọn họ sẽ không đuổi theo, chúng ta cần lo lắng chính là chuyện sau này bị truy nã, chúng ta ai cũng trốn không thoát." Dư Tuyết Liên đã tỉnh táo lại, sau này gặp phải truy sát, các nàng trước đó sớm đã có chuẩn bị.
Thẩm Tường lấy ra ba con Thánh Linh Ngọc Thỏ, giao cho ba nữ tử này, nhìn vào ba con thủ ngọc đáng yêu này, các nàng lập tức cảm thấy thổn thức không thôi, các nàng chính là vì ba con thỏ nhỏ này mà thiếu chút nữa thì chết đi, tuy rằng có thể trốn thoát thành công, nhưng sau này chắc chắn sẽ đứng trước rất nhiều lần bị truy sát.
Đầu tiên là Thần Đao tiên cung, bốn con thỏ ngọc này chính là của Thần Đao tiên cung, có thể nói là tổn thất lớn nhất, rồi mới chính là Thiên Ngưu tiên cung, Thẩm Tường ở nơi đó làm tới những chuyện vừa rồi, đoán chừng là Thiên Ngưu tiên cung từ trước tới nay rơi vào khiêu khích lớn nhất, không những ở bên trong động thủ cướp đoạt đồ vật trân quý như thế còn xảy ra chiến đấu rất kịch liệt, cuối cùng còn đóng băng Thiên vực của Thiên Ngưu tiên cung tới mấy lớp, may mắn người có thể đi vào Thiên vực đều là người có thực lực rất mạnh, cho nên cũng không có người nào chết, nhiều lắm thì chính là tổn thương do rét buốt mà thôi.
Mà Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan là không về Đào Hoa tiên quốc được, Thánh Linh Ngọc Thỏ là Đào Hoa tiên quốc bán đi, các nàng lại đi đoạt lại, Đào Hoa tiên quốc vì không muốn bị nghi ngờ, chắc chắn cũng sẽ buông lời khu trục hai người bọn họ.
"Đáng tiếc, phải giao cho Tuyết Nguyệt tiên cung!" Diêu Thục Mỹ khẽ thở dài, Thánh Linh Ngọc Thỏ này chính là cho nữ nhân dùng, nếu như các nàng sử dụng máu của Thánh Linh Ngọc Thỏ một đoạn thời gian thì nói không chừng sau này các nàng đều có thể trở thành một nữ Tiên Vương.
Mục Giai Lan nhìn vào Thẩm Tường nói khẽ: "Khả năng không cần giao cho Tuyết Nguyệt tiên cung, nếu như Tiểu Dương chính là Thẩm Tường..."
Diêu Thục Mỹ và Dư Tuyết Liên lập tức kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tường, rồi mới lại nhìn vào Mục Giai Lan, Diêu Thục Mỹ hỏi: "Lan nhi, ngươi nói hắn chính là Thẩm Tường?"
Thẩm Tường nhếch miệng, cho tới bây giờ, hắn cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục che giấu nữa, dù sao hắn bây giờ cùng với ba nữ tử này đều là người trên cùng một con thuyền, tuy nhiên hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy khỏi con thuyền này.
Trông thấy Thẩm Tường khôi phục dung mạo vốn có, ba nữ tử này đều rất kinh ngạc, chỉ có điều trong lòng Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan có chút tức giận, bởi vì Thẩm Tường trước đó lừa qua các nàng, còn làm bộ không biết chuyện về Thẩm Tường, nói một tràng những lời nói nhảm.
"Đúng là ngươi!" Mục Giai Lan đứng dậy, u oán nhìn vào hắn, ánh mắt ấy khiến Thẩm Tường không dám nhìn thẳng.
"Được rồi a, tất cả mọi người là bạn cũ, các ngươi cần ta giúp cái gì không? Các ngươi bị Tuyết Nguyệt tiên cung hạ độc uy hiếp? Hay là cái gì?" Thẩm Tường nói.
"Bị hạ độc uy hiếp, độc rất lợi hại, chúng ta từng tìm tới Mộng Nhi các nàng, các nàng nói ngươi khả năng có biện pháp giải khai, nhưng là các nàng cũng không phải rất chắc chắn, Gia gia của Yên Dao cũng giúp chúng ta nhìn qua, hắn nói rất khó giải." Diêu Thục Mỹ bất đắc dĩ nói ra: "Loại độc này cứ mỗi cách một đoạn thời gian sẽ phát tác, nếu như không có giải dược, chúng ta sẽ sống không bằng chết."
Dư Tuyết Liên nói ra: "Nếu như ta có thể trở thành Yêu Vương, có thể ngưng tụ bản mệnh Thánh Tuyết Liên, sẽ có thể trợ giúp các nàng, chỉ có điều ta bây giờ còn kém quá xa."
Mục Giai Lan nói ra: "Chúng ta không biết đó là loại độc gì, ngươi thật có thể giải sao? Ta nhưng không nỡ đi giao Thánh Linh Ngọc Thỏ này."
"Có lẽ là "Tuyết Khuynh Nhất Thế" của Tuyết Nguyệt tiên cung là kỳ độc mà Tuyết Nguyệt tiên cung thường xuyên dùng để khống chế người, tuy nhiên sau này bị cấm chỉ, không nghĩ tới bọn họ vì đạt được Thánh Linh Ngọc Thỏ mà dùng bất kỳ thủ đoạn nào." Tô Mị Dao nói ra: "Loại độc này là ở thật lâu trước đó, khi đó vì để tránh cho có người đi nghiên cứu, cho nên nội dung liên quan không nhiều."
Thẩm Tường hỏi: "Có thể giải được không?"
Mục Giai Lan và Diêu Thục Mỹ coi như không tệ, mặc dù là người của Thánh cảnh, nhưng khi đó chẳng những không đối địch với hắn, còn kết minh với hắn, có quan hệ rất tốt với các nàng Liễu Mộng Nhi, Thẩm Tường chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp các nàng.
"Sư phụ của chúng ta năm đó từng giúp người khác giải, sử dụng chính là Nhiếp Hồn ma chú, bàn tay dán vào rốn, cảm ứng được độc tố, trực tiếp hút ra tới là được rồi, tuy nhiên loại độc này có độc tính rất mạnh, dính vào một chút liền tương đương với trúng độc, tuy nhiên ngươi không cần sợ." Bạch U U nói.
Thẩm Tường xoa cằm, cau mày, một bộ dáng vẻ cao thâm mạt trắc, mà Diêu Thục Mỹ các nàng cũng đang chờ câu trả lời từ hắn.
Hắn vào Tô Mị Dao các nàng trao đổi một lúc, nói ra: "Đây chính là 'Tuyết Khuynh Nhất Thế' là một loại kỳ độc do Tuyết Nguyệt tiên cung tự mình phối trí đi ra."
Nghe được bốn chữ này, sắc mặt Dư Tuyết Liên thay đổi lớn rồi mới thở dài nói: "Không nghĩ tới vậy mà lại là loại độc này, lần này phiền toái!"
Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan tuy rằng không biết loại độc Tuyết khuynh Nhất Thế này, nhưng các nàng nhìn thấy sắc mặt của Dư Tuyết Liên thì biết loại độc này không đơn giản.
"Đây là một loại kỳ độc, rất khó giải, sẽ làm bạn với người cả một đời, đây là loại độc ta tương đối hiểu rõ, không nghĩ tới vậy mà lại là như thế này, cứ cách một đoạn thời gian là sẽ phát tác, ăn giải dược được chế biến riêng thì có thể tạm thời giải trừ thống khổ." Thần sắc Dư Tuyết Liên có chút lạnh lùng, cắn răng nói: "Tuyết Nguyệt tiên cung vậy mà sử dụng loại cấm độc này, năm đó loại độc này được coi là một loại cùng với kỳ độc thái cổ, không cần lo lắng, sau này ta chắc chắn có thể sử dụng Thánh Tuyết Liên giải độc giúp các ngươi."
Vẻ mặt của Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan trắng bệch, bên trong ánh mắt hiện ra vẻ vô cùng tuyệt vọng, yếu ớt ngồi trên mặt đất, dáng vẻ ngây ngốc.
Các nàng trước đó đều nếm thử qua thống khổ mà loại độc này mang tới, không nghĩ tới cái này lại theo cả một đời.
Thẩm Tường cười nói: "Không cần sợ, ta lại không nói là ta không giải được."
Trông thấy một bộ dáng vẻ cười đùa tí tửng của Thẩm Tường, Mục Giai Lan và Diêu Thục Mỹ trong lòng thầm mắng vài câu, để các nàng vừa rồi phải tuyệt vọng tới đấy cốc.
"Các ngươi đều là bằng hữu của Mộng Nhi tỷ các nàng, đó cũng là bằng hữu của ta, ta nhất định sẽ hết sức trợ giúp các ngươi!" Thẩm Tường cười thầm: "Không cần quá cảm kích ta, lấy thân báo đáp vậy thì miễn đi, đôi mẹ con các ngươi thế nhưng ta không tiêu thụ nổi."
"Ngươi ... " Mục Giai Lan mắng cái, mặt ngọc lập tức đỏ bừng một trận, trên mặt Diêu Thục Mỹ cũng hơi hiển hiện ửng hồng.
Thẩm Tường ngồi xổm xuống, nói ra: "Lúc giải độc, bàn tay ta phải dán vào rốn mới hút độc tố ra được, mau chỉnh váy lên đi!"
"Cái gì?" Khuôn mặt của Mục Giai Lan vừa mới giảm đi vẻ đỏ ửng thì ánh nắng chiều đỏ lại dần đần hiện lên, đỏ tới tận mang tai, để cho nam nhân sờ cái rốn của chính mình, dưới cái nhìn của nàng là một chuyện cảm thấy khó xử.
Thẩm Tường cảm thấy không hiểu, nói ra: "Cái này có cái gì? Cũng sẽ không mang thai, cảm thấy mình ăn thiệt thòi, ta cho ngươi sờ lại là được rồi."
Mục Giai Lan khẽ cắn môi dưới, liếc mắt nhìn Diêu Thục Mỹ, Diêu Thục Mỹ gật nhẹ đầu đối với nàng, bị sờ bụng một chút thì có tính là cái gì.
Thẩm Tường cười thầm: "Không phải ngươi rất sùng bái ta sao? Ngươi có lẽ là nên cảm thấy vinh hạnh a!"
P/S: Ta thích nào ... chương 2