Lúc trời sắp sáng, một đám Tiểu Dạ Ma kia lại đột nhiên tán đi, cũng không biết tại sao bọn chúng phải chạy đi trước khi trời sáng, trong khi đó những Dạ Ma này cũng không sợ ánh sáng.
"Nếu như trời sáng, bọn chúng không lợi hại, một khi bị ánh mặt trời chiếu vào thì toàn bộ sẽ hóa thành sương mù." Bạch U U nói ra: "Sư phụ ta năm đó từng thử qua, coi như Dạ Ma Vương cũng không dám xuất hiện vào ban ngày."
"Như vậy có thể biết bọn chúng trốn ở nơi nào không?" Thẩm Tường hỏi.
"Ở sâu dưới mặt đất!"
Điều này làm cho Thẩm Tường nghĩ tới đám người Địa Tâm tộc ở bên trong long mạch, bọn họ cũng không thể xuất hiện vào ban ngày, nếu như bị ánh mặt trời chiếu vào, vậy thì sẽ chết đi.
"Chẳng lẽ những Dạ Ma này giống như Địa Tâm tộc, đều đang bị nguyền rủa sao?" Thẩm Tường hoài nghi trong lòng, bởi vì những Dạ Ma này sinh ra vẫn luôn là một chuyện bí ẩn.
Trời vừa sáng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, bởi vì buổi tối hôm qua cũng không có tổn thất gì, người đã chết chỉ là những người đi theo mà tới.
Thẩm Tường biến thành một con côn trùng biết bay, đi theo đằng sau mấy chục vạn người này, lúc này hắn vô cùng an toàn, cho dù có thứ gì lợi hại đột nhiên xuất hiện, đó chính là hướng về phái một đám người phía trước kia.
Hắn đi theo đám người này chỉ là vì có thể an toàn hơn khi tiến vào Dạ Ma Địa Ngục này, để tìm kiếm được lộ tuyến hiển hiện trên bản đồ, nếu như con đường kia là an toàn, hắn cũng không cần phải đi theo đám người này nữa.
Buổi tối hôm qua bọn họ đã đi tới bên cạnh Dạ Ma Địa Ngục, hôm nay chắc là sẽ xâm nhập vào Dạ Ma Địa Ngục.
"Hiện tại tiến vào trong Dạ Ma Địa Ngục sẽ không an toàn giống như trước đó vậy, trong này khắp nơi đều tràn ngập sự nguy hiểm." Bạch U U nói, hiện tại nàng ta cũng cảm nhận được trong này rất nguy hiểm, bởi vì trong khu rừng tràn ngập sương mù này rất yên tĩnh, động tĩnh này rất không thích hợp.
Bay qua hai ngọn núi, đã là giữa trưa, ở phía trên đỉnh ngọn núi vừa rồi kia, Thẩm Tường đã kiểm tra địa thế phía trước một lần, để hắn kỳ quái là, hắn dùng Hỗn Độn nhãn nhìn xuyên qua sương trắng nồng đậm kia vậy mà cũng không trông thấy hình dáng ngọn núi, điều này nói rõ phía trước có một mảnh đồng bằng rộng lớn.
"Giống như sắp tới!" Thẩm Tường đột nhiên hưng phấn lên, bởi vì một bên trên tấm bản đồ kia vẽ có một mảng đồng bằng lớn, mà ở trong đó gần với lộ tuyến an toàn, hắn bây giờ cuối cùng biết mình đang ở vị trí nào trên bản đồ này, như thế vừa tới, hắn muốn đi tới lộ tuyến an toàn kia sẽ trở nên vô cùng đơn giản, hắn bây giờ đã có thể không cần đi theo đám người phía trước này.
"Có động tĩnh!" Long Tuyết Di nói.
"Người ở đằng trước đều dừng lại, mặt đất đang run rẩy, giống như có một đám thứ gì đó có hình thể rất lớn đang lao tới!" Thẩm Tường nhìn dưới mặt đất, phát hiện mặt đất có dấu hiệu rung động rất nhỏ.
Xung quanh nơi này đều là sương mù, căn bản không nhìn thấy phía trước có cái gì, mà ở trong đó lại là vùng đồng bằng, xung quanh vùng đồng bằng này đều là núi cao, nếu có thứ gì lao tới mà nói, rất có thể chính là thú loại, bởi vì Dạ Ma chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm.
"Là thú triều, đám người này rắc rối rồi, đoán chừng sẽ phải chết đi hơn phân nửa." Long Tuyết Di nói.
Thẩm Tường lập tức sử dụng Hỗn Độn thần nhãn, nhìn xuyên qua màn sương mù, có thể trông thấy rất nhiều lít nha lít nhít mà chạy tới, như là thủy triều vậy, rất mạnh mẽ, rất điên cuồng, lúc lao tới còn khiến cả vùng đất rung động.
Vô số cự thú này bỗng nhiên đồng loạt gầm rống lên, tiếng rống chấn thiên động địa, dọa đến sắc mặt của rất nhiều người biến thành trắng bệch, bởi vì bọn hắn biết loại vật tới lúc này, không giống với loại Tiểu Dạ Ma buổi tối hôm qua kia, những Tiểu Dạ Ma này mặc dù có thực lực Nhân Tiên trung hậu kỳ, nhưng lại rất sợ lực lượng của Trấn Ma thần điện, cái lồng khí to lớn kia có thể khiến những Tiểu Dạ Ma kia bó tay.
Nhưng là từng con cự thú lao nhanh về chỗ này, hơn nữa còn có mấy cỗ khí tức vô cùng cường hãn, xem ra không chỉ là cự thú bình thường, còn có Thú Quân và Thú Vương cường đại.
"Nhanh đi vào lộ tuyến an toàn kia đi!" Tô Mị Dao nói.
Đám cự thú kia có số lượng rất nhiều, ít nhất có mấy chục vạn, bọn chúng như thể đã chờ ở chỗ này thật lâu rồi vậy, vừa có người bước vào nơi này thì đã ầm ầm xông tới.
Thẩm Tường lơ lửng tới không trung, biến trở về hình người, rồi mới thi triển Hỗn Độn thần nhãn tới cực hạn, quan sát núi cao trước mắt.
Sau khi đi qua vùng động bằng rộng lớn kia thì có một ngọn núi hình dáng giống như hồ lô, ở bên cạnh ngọn Hồ Lô sơn này còn có một mảng lớn núi cao, mà ở trong mảng lớn núi cao này sẽ có một cái khe hở rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người sóng vai đi thông qua, cũng không biết là thiên nhiên hình thành hay là có người cố ý mở đi ra, tóm lại đi ở trong cái khe này sẽ rất an toàn, cự thú nào cũng khó mà công kích tới, hơn nữa cũng không dễ bị phát hiện.
Thẩm Tường lập tức bay về phía cửa vào con đường an toàn kia, hắn vừa mới bay đi không được bao lâu, đằng sau đã truyền tới từng tiếng đánh nhau kịch liệt, thú rống mãnh liệt, trận trận sóng khí thổi tới sương mù dày đặc tản đi.
Ngay cả Thẩm Tường đang phi hành cũng nhận ảnh hưởng không nhỏ, dẫn tới tốc đố của hắn trở nên chậm rất nhiều.
"Oa, ngay cả Long Đế và Phượng Hoàng Vương cũng gia nhập chiến đấu, khó trách năm đó sư phụ các nàng U U tỷ cũng phải trọng thương mà về, Dạ Ma Địa Ngục này quả nhiên rất lợi hại." Long Tuyết Di kinh ngạc mà nói.
Thẩm Tường cũng cảm ứng được khí tức của Long Đế và Phượng Hoàng Vương kia, có thể khiến cho bọn họ xuất thủ thì chắc là có Thú Vương rất mạnh tới, hơn nữa còn không chỉ là một tên.
Thẩm Tường dùng nửa canh giờ mới rời xa khỏi chiến trường kia, lúc này hắn sẽ không bị ảnh hưởng tới, tốc độ tiến lên nhanh hơn rất nhiều.
"Sắp tới!" Thẩm Tường gia tốc đi xuyên qua, dùng tới lực lượng Không Gian pháp tắc tiến hành xuyên qua không gian.
Không bao lâu hắn đã nhìn thấy ở giữa hai ngọn núi cao vạn trượng kia có một cái khe hở bé nhỏ, nếu như không phải hắn có nhãn lực tốt thì chỉ sợ sẽ không nhìn thấy.
Hiện tại hắn còn phát hiện một cái hiện tượng kỳ quái, chính chỗ khu vực mà hắn đứng, vậy mà không có những sương mù trắng kia, khiến cho có thể trông thấy cảnh sắc phía trước một cách rõ ràng.
"Có người!" Thẩm Tường giật mình, hắn nhìn thấy rõ ràng cho nên mới có thể nhìn thấy có người ở đằng trước, hơn nữa còn không chỉ là một người mà là hơn mười.
"Là công chúa Phượng Hoàng kia, khó trách vừa rồi không cảm ứng được khí tức của nàng, không nghĩ tới nàng ta đã đi tới nơi này!" Long Tuyết Di nói.
"Còn có Hạ Phong... những người trẻ tuổi này đều là những thế lực lớn kia phái tới, không nghĩ tới bọn họ đều biết cửa vào con đường an toàn là ở chỗ nào, chẳng lẽ bản đồ kia có rất nhiều bản sao? Bọn họ vậy mà tới còn nhanh hơn so với ta!" Thẩm Tường cảm thấy không ổn, bởi vì người tới chỗ này hiển nhiên là sớm đã biết.
"Ngươi nhìn kỹ tấm bản đồ kia, ở trên có rất nhiều lối rẽ, nói không chừng lối đi ở trên bản đồ bọn họ là không giống, khả năng chỉ có ngươi mới là chính xác nhất." Long Tuyết Di nói.
Công chúa Phượng Hoàng, Hạ Phong cùng với những người này đều không chiến đấu với đám thú kia, mà là tới đây, mục đích đã rõ ràng.
"Bọn họ đánh nhau, Hạ Phong vậy mà đánh nhau với công chúa Phượng Hoàng ..." Long Tuyết Di cảm thấy chấn kinh, công chúa Phượng Hoàng thế nhưng là tồn tại cùng cấp bậc với Thái tử Thánh Long, nhưng bây giờ lại bị một tên Vương tử của Vạn Đan tiên quốc khiêu chiến, nếu để cho Phượng Hoàng Vương biết, Vạn Đan tiên quốc chắc chắn sẽ không có quả ngon để mà ăn.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.