Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1394 - Chương 1394 - Thu Hoạch Lớn Ngoài Ý Muốn

Chương 1394 - Thu hoạch lớn ngoài ý muốn
Chương 1394 - Thu hoạch lớn ngoài ý muốn

"Một người muốn cảm kích ngươi!"

Thẩm Tường và Mục Thiến Hương đều nhìn bên ngoài sơn động, nhưng sau đó toàn thân bọn họ lại run lên, bởi vì trong lúc bất tri bất giác, người kia đã tiến tới, hơn nữa còn ngồi ở bên cạnh đống lửa, cầm lấy thịt thú vật mà Thẩm Tường vừa nướng xong, cắn từng miếng nhỏ.

Đó là một người đàn ông trung niên để râu, khóe mắt có chút nếp nhăn, tuy nhiên cũng làm cho lúc hắn cười híp mắt lộ ra rất hiền lạnh, hắn mặc một bộ quần áo mào trắng sạch sẽ, dáng người nhìn có chút gầy gò, tuy nhiên nhìn rất khỏe mạnh rất có sức sống.

Hắn ngồi ở chỗ đó ăn thịt nướng, cười nói: "Thịt này ăn ngon thật, tuy rằng ta không cần ăn loại vật này tới đề thăng thực lực."

"Ngươi làm sao có thể như vậy? Còn chưa có sự đồng ý của người khác mà đã ăn bậy rồi!" Mục Thiến Hương cau mày nói, thịt kia vốn là nướng cho nàng ăn.

Thẩm Tường kéo Mục Thiến Hương một cái, bởi vì người trước mắt này rất đáng sợ, không phải hắn và Mục Thiến Hương là có thể đối phó được.

"Tên gia hỏa này là Tán Tiên kia ... ngươi có lẽ phải biết hắn là ai đi!" Long Tuyết Di nhắc nhở Thẩm Tường.

"Ngươi vừa mới nói ngươi muốn cảm kích ta? Ngươi cảm kích ta cái gì?" Thẩm Tường hỏi.

"Ngươi có lẽ nên biết ta là ai a? Không nghĩ tới loại thời đại này mà còn có người biết Thất Thải thánh hạch có thể lấy đi, cho nên ngươi có lẽ cũng biết ta là một Tán Tiên." Người trung niên kia mỉm cười nói: "Ta họ Đoạn, gọi Đoạn Minh."

Thẩm Tường trầm giọng nói: "Nhiều năm qua như thế, có thật nhiều người đều ở dưới Tán Tiên kiếp mà chết đi, chẳng lẽ ngươi không có một chút áy náy sao?"

Mục Thiến Hương có chút hiểu, gia hỏa trước mắt tùy tiện cầm đồ của người khác ăn này chính là người dẫn Thất Thải tai tinh kia tới.

"Ta cũng không muốn như vậy a, ta bị phong ấn ở dưới nơi này, ta vì thoát khốn, đương nhiên phải tăng thực lực lên, trước kia ở trên nơi này thế nhưng là không có bất kỳ ai a." Đoạn Minh bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

"Nói bậy, Cửu tộc chúng ta thế nhưng là từ xưa tới nay ở ngay tại nơi này!" Mục Thiến Hương lập tức phản bác.

"Từ xưa? Cửu tộc các ngươi biết đây là nơi nào không? Các ngươi cái gọi là Cửu tộc này, chẳng qua chỉ là một đám người vô tình mà đi tới nơi này rồi không có cách nào đi ra ngoài, sau đó ở nơi này truyền thừa xuống đời sau, nơi này vốn chính là một cái cấm địa, bọn họ sinh sôi ở chỗ này cũng chỉ là hại đời sau của chính mình." Đoạn Minh ôn hòa nói.

"Ta tới đây muốn lâu hơn so với các ngươi nhiều, nơi này thế nhưng là cấm địa Thánh Thú cổ vực, chứ không phải là thánh địa mà các ngươi gọi."

Tuy rằng trong lòng Mục Thiến Hương rất khó chịu với Đoạn Minh này, nhưng thực lực của Đoạn Minh này rất mạnh, manh hơn nhiều so với thái gia gia của nàng.

"Vậy ngươi có thể mang bọn ta ra ngoài sao?" Mục Thiến Hương hỏi, mà trong nội tâm nàng hy vọng nhất là gia hỏa này có thể mang nàng đi báo thù.

"Không thể, ta chỉ có thể tự mình ra ngoài, mang theo nửa người cũng không được, bằng không sẽ chỉ hại người hại mình." Đoạn Minh nói.

"Hừ, vậy mới vừa rồi ngươi còn nói cảm kích Thẩm đại ca ta, chẳng lẽ ngươi chỉ nói cảm kích bằng miệng sao?" Mục Thiến Hương nói.

"Tiểu nha đầu, ta nói không thể mang các ngươi ra ngoài, lại không nói ta không thể trợ giúp các ngươi ra ngoài!" Đoạn Minh cười cười một tiếng: "Đoạn mỗ ta cảm kích người khác, đương nhiên không thể nói suông, hắn nhưng là tương đương đã cứu nửa cái mạng của ta."

Thẩm Tường nói ra: "Ở trước khi không đạt được Sát Thú thuật thì ta sẽ không rời khỏi nơi này!"

Đoạn Minh gật đầu nói: "Hóa ra ngươi không phải người ở nơi này, là người tới từ bên ngoài, mục đích của ngươi chính là cái này đi, thực lực ngươi không mạnh, nhưng lại có thể đi tới nơi này, rất không tệ đi!"

"Thú Sát thuật chính là thần công ở trên sườn đồi bên trong hẻm núi Luân Hồi kia?" Mục Thiến Hương hỏi.

"Ừm!" Thẩm Tường và Đoạn Minh cùng trả lời.

"Nói thật, coi như thực lực bây giờ của ta, cũng không thể tiến vào hẻm núi Luân Hồi kia đi xem Thú Sát thuật, đây chính là trước đó vài con Thánh Thú cường đại cùng nhau bố trí kết giới cấm chế phong ấn lại, rất khó phá vỡ." Đoạn Minh nói ra: "Mục đích lúc đầu của ta tới nơi này cũng là vì cái này, tuy nhiên vận khí không tốt, gặp một tên gia hỏa rất lợi hại, bị hắn phong ấn ở nơi này, mấy chục vạn năm qua đi, phong ấn này buông lỏng một chút ta mới có thể chạy ra ngoài."

"Ngươi thật có thể trợ giúp chúng ta ra ngoài? An toàn hay không?" Mục Thiến Hương vội vàng hỏi.

"Coi như ân toàn đi, tuy nhiên các ngươi phải chịu được đau khổ một chút." Đoạn Minh nhìn vào Thẩm Tường, nói ra: "Tuy nhiên tiểu huynh đệ này còn muốn đi tìm Thú Sát thuật kia, biện pháp kia của ta chỉ có thể cách mỗi ngàn năm tiến hành một lần."

"Ta sẽ thuyết phục hắn, ngươi đây không cần lo lắng!" Mục Thiến Hương rất có lòng tin.

"Vậy thì tốt, ta bây giờ đi chuẩn bị ngay, một tháng sau gặp mặt ở chỗ này." Đoạn Minh lại cầm hai khối thịt nướng, rồi mới ở dưới ánh mắt của Mục Thiến Hương mà chạy ra khỏi sơn động này.

"Tên gia hỏa này thực sự là ... " Mục Thiến Hương nũng nịu nói: "Bị phong ấn mấy chục vạn năm, một chút lễ phép cũng không có!"

Có thể an toàn ra ngoài, Thẩm Tường đương nhiên cao hứng, chỉ có điều hắn còn chưa đạt được Thú Sát thuật kia.

"Thẩm đại ca, không cần lo lắng Thú Sát thuật kia, ta có, đêm nay ta sẽ dẫn ngươi đi tới chỗ đó." Mục Thiến Hương truyền âm cho Thẩm Tường, cho tới bây giờ nàng cũng rất cẩn thận đối với chuyện này.

"Ngươi có?" Thẩm Tường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc mà nhìn vào nàng ta.

"Ừm!" Mục Thiến Hương gật nhẹ đầu.

"Vậy tại sao ngươi không sớm nói với ta một chút a? Ngươi không phải biết ta đi hẻm núi Luân Hồi chính là vì Thú Sát thuật sao?" Thẩm Tường véo má Mục Thiến Hương một cái.

"Người ta chỉ muốn giữ ngươi ở chỗ này lâu một vài ngày, có thể theo giúp ta tới ngày lễ trưởng thành, ta đương nhiên cũng muốn cùng ngươi rời đi sớm một chút, có điều ta còn phải chăm sóc thái gia gia của ta." Mục Thiến Hương nhớ tới Mục Thiên Hoa, thần sắc trở nên ảm đạm.

"Ngươi chính là học tập Thú Sát thuật mới có thể tăng lên nhanh như vậy sao?" Thẩm Tường cảm thấy rất tò mò với chỗ này, bên trong lại có Thú Sát thuật.

"Vậy thì không phải ... ta dung hợp một tảng đá rất kỳ quái, sau đó ta mới biết được đó là một viên Thiên đan, ta hiện tại tu luyện đều kích phát lực lượng ở bên trong Thiên đan đó, mà lực lượng ở bên trong Thiên đan đó rất kỳ quái, chỉ cần được ta kích phát ra tới thì chẳng những có thể để cho ta tu hoạch được lực lượng rất cường đại, còn có thể tăng cường nhục thể của ta." Mục Thiến Hương nói.

Ban đêm, Mục Thiến Hương và Thẩm Tường rời khỏi sơn động, Thẩm Tường ở dưới sự chỉ dẫn của Mục Thiến Hương, đập vào Súc Địa bộ thi triển lực lượng Không Gian, chạy nhanh ở bên trong cấm địa của Thánh Thú cổ vực này.

Cấm địa này rất lớn, lúc kiếm vân bảy màu bộc phát, hủy đi nơi này tuy rằng rất nhiều, nhưng vẫn có không ít chỗ có thể bảo tồn lại.

Sau khi Thẩm Tường mang theo Mục Thiến Hương chạy nhanh trong ba giờ, đi tới một nơi có rất nhiều hòn đá to lớn.

"Nơi này giống như bị phá hỏng nghiêm trọng, cái chỗ đó vẫn còn chứ?" Thẩm Tường cẩn thận quan sát xung quanh, nơi này cũng bị kiếp lực ảnh hưởng tới.

Mục Thiến Hương lấy ra một khối ngọc bội, nói ra: "Không sợ, chỗ đó không có liên kết với nơi này!"

Ngọc bội trong tay của nàng đột nhiên phát sáng lên, sau đó bắn ra một luồng ánh sáng, bắn vào bên trong hư không, chỉ thấy chỗ đó xuất hiện một vòng hào quang màu trắng.

Mục Thiến Hương vội vàng kéo theo Thẩm Tường, bay vào bên trong vòng hào quang màu trắng ở trên không trung kia, hiện tại Thẩm Tường cũng hiểu, chỗ đó lại là một cái không gian giấu ở nơi này.

Bên trong không gian này có một tòa trạch viện, Thẩm Tường và Mục Thiến Hương đã xuất hiện ở trong sân, mà trong viện có một gốc cây bao phủ bởi rất nhiều lá cây màu đỏ, những lá cây này không lớn, nhưng dày đặc đan xen vào nhau, đồng thời phóng xuất ra ánh lửa, nhìn qua giống như là thiêu đốt lên hỏa diễm kịch liệt vậy.

"Đó chính là Tiên quả mà ta nói muốn cho ngươi, giống như chim lửa, tuy nhiên chỉ có hai trái." Mục Thiến Hương vì vào hai trái đang tỏa ra ánh lửa mãnh liệt ở trên cây kia, nhìn qua giống như là tiểu Phượng Hoàng vậy.

Đó chính là Phượng Hoàng quả! Dược tài luyện đan Thánh cấp!

Thẩm Tường đã đoán được một số gì đó, hắn nghi ngờ nơi này chính là nơi mà Đan Đế lưu lại, chỉ có điều hắn tò mò viên Thiên đan mà Mục Thiến Hương đạt được kia là ai, Thiên đan đó chắc chắn không đơn giản, bằng không sẽ không để cho Mục Thiến Hương ở trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà có thể trở thành Tiên Quân.

"Thú Sát thuật ở chỗ này, là một tấm bia đá, ta không tu luyện, bởi vì không thích hợp với ta, bên trong Thiên đan có rất nhiều công pháp tốt." Mục Thiến Hương nói.

"Tiểu Hương, ngươi biết Thiên đan đó là của ai không?" Thẩm Tường trông thấy khối bia đá khắc rất nhiều chữ cổ nhỏ bé thì biết đó là một trong Thiên Địa Sát Phạt thuật.

"Là một nữ tử, không giống như là sau khi chết lưu lại đồ vật, bởi vì bên trong có rất nhiều công pháp và ký ức tu luyện, nhưng không có linh hồn của nàng, hơn nữa ở bên trong những năng lượng kia cũng bị xóa đi ý thức, cho nên ta mới có thể rất dễ dàng một chút xíu đã kích phát ra tới." Mục Thiến Hương nói ra: "Lúc trước ở thời điểm dung hợp, đau đến ta chết đi sống lại, tuy nhiên vẫn chống lại được."

Đan Đế vì ra ngoài mà ngay cả nhục thân cũng không cần, Thiên đan của hắn cũng không bảo tồn lại, viên Thiên đan mà Mục Thiến Hương dung hợp kia không phải hắn, vậy sẽ là ai, hơn nữa còn ở cái nơi này, còn là một nữ tử!

"Thẩm đại ca, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi làm ít đồ cho ngươi ăn, dùng lá cây của cây này đi nướng đồ vật càng có hương vị." Mục Thiến Hương đã chạy tới dưới gốc cây kia, hái những lá cây đỏ như lửa kia.

Thú Sát thuật này cần hắn dung hợp, hắn để bàn tay dán ở trên, bắt đầu độc nội dung ở bên trong, hắn đã có ba loại Thiên Địa Sát Phạt thuật, bây giờ đạt được Thú Sát thuật này, chỉ thiếu một thuật cuối cùng là Sinh Sát thuật là có thể gom góp đủ bộ Thiên Địa Sát Phạt thuật.

Lúc đọc tới Thú Sát thuật ở bên trong tấm bia đá, Thẩm Tường bất tri bất giác tiến vào một loại trạng thái cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, bất tri bất giác cứ như thể đã trôi qua ba tháng vậy (qua mười mấy ngày thôi nha), nội dung Thú Sát thuật ở trên tấm bia đá này đã dung nhập vào trong đầu của hắn, mà chữ cổ ở trên tấm bia đá này cũng biến mất toàn bộ.

Khi hắn mở mắt đứng lên, Mục Thiến Hương bưng một bàn đồ ăn chạy tới, ở trên đều là một số thịt nướng tới thơm ngào ngạt.

Nhưng là Thẩm Tường để ý tới không phải là thịt nướng ở phía trên mà là cái đĩa kia, thoạt nhìn giống như là đĩa, nhưng Thẩm Tường lại cảm thấy rất giống một thứ!

Hắn vội vàng nhét toàn bộ thịt ở phía trên vào trong miệng của mình, rồi mới cẩn thận nhìn kỹ cái "Đĩa" này!

"Đây là một cái nắp!" Long Tuyết Di nói ra: "Chẳng lẽ là cái nắp của Thần đỉnh?"

Thẩm Tường cũng cho rằng như thế, hắn vội vàng lấy Thần đỉnh kia ra, chỉ thấy "Đĩa" kia đột nhiên lóe lên, nhỏ đi một chút rồi dán vào trên miệng Thần đỉnh kia!

Thẩm Tường đột nhiên nuốt thịt trong miệng đi mất, ngửa đầu cười ha hả, mà Mục Thiến Hương thì đứng ở ngẩn ở một bên không hiểu ra sao cả.

Hiện tại hắn có thể xác nhận, Đan Đế từng dạo qua nơi này, bằng không cái nắp cũng sẽ không ở chỗ này.

"Đây là thứ gì?" Mục Thiến Hương nhìn vào tiểu đỉnh trong tay Thẩm Tường.

"Thứ có thể luyện đan có thể luyện khí, lúc trước ta vì tiểu đỉnh này thế nhưng là bốc lên rất nhiều nguy hiểm a." Thẩm Tường cảm khái mà nói.

"Thẩm đại ca, ngươi biết luyện đan sao?" Mục Thiến Hương kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên biết, ta luyện đan thế nhưng lợi hại a, Thiên giới tổ chức một lần tranh tài luyện đan, cả ba trận ta đều hạng nhất, mới thắng được chiếc đỉnh nhỏ này, lợi hại chưa!" Thẩm Tường đắc ý cười nói.

P/S: Ta thích nào ... chương 7

Bình Luận (0)
Comment