Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1396 - Chương 1396 - Thế Giới Bên Ngoài

Chương 1396 - Thế giới bên ngoài
Chương 1396 - Thế giới bên ngoài

Nghe được ngọc cốt, mặt mũi Đoạn Minh tràn đầy kinh ngạc.

"Cũng không biết ngọc cốt kia có phải của Đan Đế hay không."

"Khẳng định là của hắn, ngoài hắn ra, có rất ít người có thể tu luyện ra Thánh cốt tới, không hổ là Đan Đế, vậy mà có thể đột phá thần cấm mà đám đại đế cùng nhau bố trí, tuy nhiên hắn cuối cùng vẫn không đi ra khỏi đi." Đoạn Minh một mặt tiếc hận: "Nếu như hắn có thể đi ra ngoài, như vậy hắn chắc chắn chính là một vị đại đế chân chính nối tiếp sau Thập Thiên đại đế."

Mục Thiến Hương ở một bên nghe hai người Thẩm Tường nói tới chuyện những đại nhân vật kia, nghe rất là chuyên chú.

"Thân xương của hắn mặc dù không ra ngoài, tuy nhiên linh hồn khả năng đi ra ngoài, loại người như hắn không có khả năng chết đi một cách tùy tiện như vậy, bộ Thánh cốt kia còn là ta tự mình chôn xuống, không có một chút tổn thương nào, bảo tồn được rất hoàn chỉnh, ta cảm thấy là hắn tự động từ bỏ Thánh cốt, dùng hồn phách siêu cường thoát khỏi cái Thần Cấm này." Thẩm Tường nói.

"Hắc hắc, nói như vậy thì hắn chẳng phải là giống như ta sao? Sau này sẽ phải đổi tu Tán Tiên, nếu như không có như thế, hắn phải tu luyện lại từ đầu, cũng không biết hiện tại ra sao." Đoạn Minh cười nói.

"Đoạn tiền bối, ngươi xưng hô Thập Thiên đại đế là đại đế, ngươi có phải là thuộc hạ của hắn hay không? Ta biết một cái Thông Thiên thế gia chính là họ Đoạn, tuy nhiên nhận lấy nguyền rủa, dẫn tới nhiều năm qua nhân khẩu tàn lụi." Thẩm Tường hơi động trong lòng, vội vàng hỏi.

"Ta còn chưa có tư cách làm thuộc hạ của Thập Thiên đại đế, Đoạn gia mà ngươi nói kia chính là Đoạn gia ta, có điều ta chỉ là một tiểu gia đinh của Đoạn gia mà thôi, dưới sự bồi dưỡng của Đoạn gia ta mới trưởng thành lên, sau đó ta đi theo đám bọn hắn tiến vào Thánh Thú cổ vực, gặp được những con dơi ma đáng chết kia, ta mới không hiểu vì sao nhập vào cấm địa, còn ở nơi này gặp được một số gia hỏa muốn trộm cướp chí bảo thánh địa, cuối cùng chí bảo bị hắn đánh cắp, rồi sau đó ta cũng bị hắn phong ấn sâu trong cấm địa."

Mục Thiến Hương thấp giọng nói: "Vậy ta mới không tin, nếu như ngươi chỉ là một tiểu gia đinh, ngươi lại biết được cách đi ra ngoài này? Tuy rằng ta không hiểu cấm chế gì đó, nhưng tốt xấu gì ta cũng biết ngươi làm ra nhiều linh văn như vậy thì chắc chắn đã nghiên cứu qua rất nhiều năm, đạt được truyền thừa phương diện này, nói không chừng Thần cấm này có quan hệ với Đoạn gia các ngươi đi."

Thẩm Tường trong lòng cũng là nghĩ như thế.

"Được a, ta thừa nhận, ta ở trong Đoạn gia đạt được trọng dụng, năm đó, Gia chủ Đoạn gia coi ta làm người một nhà, cho nên ta cũng đã nhận được một số truyền thừa, cấm chế này Đoạn gia chúng ta cũng tham gia bố trí, sau đó xảy ra tai nạn lớn, chúng ta bất đắc dĩ mới phải trốn tới nơi này đến bảo mệnh, tuy nhiên xem ra chỉ có ta thành công tiến tới." Thần sắc của Đoạn Minh có chút đau buồn, năm đó thân nhân cùng đi với hắn, hiện tại chỉ có một mình hắn còn sống.

Thẩm Tường vẫn cảm thấy Đoạn Minh này không đơn giản, bởi vì hắn đã vượt qua bốn mươi ba lần Tán Tiên kiếp, thực lực lúc này của hắn đặt ở trong Cửu thiên cũng coi là tồn tại đỉnh tiêm, Long Đế kia ở trước mặt hắn chỉ sợ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

"Như vậy tiến bối ngươi chắc chắn biết chuyện Thập Thiên đại đế là vẫn lạc như thế nào đi, năm đó Đế Thiên đại chiến, đến nay cũng chỉ có năm người có thể biết được nội tình rõ ràng." Thẩm Tường nói.

"Ta cũng không rõ ràng, khi đó ta còn là một tiểu lâu la, chỉ có chạy trối chết, khi đó Đại Đế thế nhưng là hạ tử mệnh lệnh để chúng ta trốn đi đừng tham dự vào, tuy nhiên trước đó, Đại Đế cũng coi như có thể tính toán được chính mình sẽ chết, cho nên sớm ở Đế Thiên đã làm tốt hậu sự cho mình."

Lúc này lại tới lượt Đoạn Minh tò mò: "Tiểu tử làm sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?"

"Không phải ta đã nói rồi sao? Ta biết người đời sau của Đoạn gia ngươi, bọn họ nói cho ta biết, bọn họ có quan hệ không tệ lắm với ta, hơn nữa còn liên thủ từng đối phó những Thế gia và Thánh Cảnh phản đồ kia, ta bây giờ còn đang bị những thế lực phản đồ này truy sát đây." Thẩm Tường nói.

"Thật lợi hại nha, tuy nhiên ta cảm thấy ngươi không có đơn giản như vậy!" Đoạn Minh cười hắc hắc nói.

"Thẩm đại ca của ta ở bên ngoài có danh tiếng, ngươi không tin ra ngoài hỏi một chút." Mục Thiến Hương vội vàng nói, đây là chuyện mà trước đó Thẩm Tường từng nói với nàng.

"Ồ? Sau khi ta ra ngoài thì nhất định sẽ hỏi thăm một chút!" Đoạn Minh bây giờ đã cảm thấy Thẩm Tường thật không đơn giản, đặc biệt là lúc hắn muốn xem thấu đan điền của Thẩm Tường, chỉ cảm thấy đan điền của Thẩm Tường rất mơ hồ, giống như là một người không có đan điền vậy.

Chứ đừng nói Thẩm Tường còn biết rất nhiều bí văn, ví dụ như chuyện Đan Đế kia, nếu như không phải Thẩm Tường nhắc tới, hắn cũng thiếu chút nữa thì quên mất.

"Còn bao lâu nữa?" Mục Thiến Hương hỏi.

"Nhanh, có thể hai ba ngày đi!" Đoạn Minh khiến Mục Thiến Hương trố mắt lên mà nhìn, có loại cảm giác muốn phun ra máu, hai ba ngày mà gọi là nhanh.

Nàng ta đương nhiên sẽ không hiểu khái niệm về thời gian đối với lão quái vật Đoạn Minh loại người sống mấy chục văn năm này, hai ba ngày trong mắt hắn chính là "Nhanh".

Mục Thiến Hương muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng nói hai ba ngày, coi như hai ba canh giờ nàng ta cũng cảm thấy lâu.

Mấy canh giờ trôi qua, đã tới ban đêm, lúc này thời khắc đó lượng lớn linh văn trên núi đá đột nhiên lóe lên ánh sáng, linh văn ở trên đã bắt đầu được kích phát, chỉ có điều lực lượng còn chưa đủ.

Thẳng tới đêm khuya, hòn đá như ngọn núi nỏ này mới có động tĩnh rất lớn, đỉnh núi đột nhiên bắn ra cột sáng, xuyên thấu không trung.

"Hiện tại đã bắt đầu mở ra cái cửa ra kia, còn cần một chút thời gian tới ngưng tụ sức mạnh, nếu như ta không phải vượt qua Tán Tiên kiếp thứ bốn mươi ba thì chỉ sợ cũng không đủ lực lượng." Đoạn Minh cũng có chút kích động.

"Động tĩnh không nhỏ, sẽ dẫn người tới nơi này." Mục Thiến Hương có chút lo lắng mà nói.

"Sợ cái gì, dù sao ta sẽ không để cho bọn họ tới gần, lối ra kia không thể cho quá nhiều người đi vào." Đoạn Minh nói.

Ở trong đêm khuya, đột nhiên xuất hiện cột sáng tỏa ra ánh sáng chói mắt, hơn nữa còn thông hướng không trung, ở trong cái cấm địa này rất dễ dàng được phát hiện.

Hiện tại đã có không ít người trông thấy cột sáng này, một số tộc trưởng thi nhau tiến về, bọn họ tưởng rằng có bảo vật xuất thế.

"Quả nhiên hấp dẫn một đám người tới, may mắn có gia hỏa này ở chỗ này." Long Tuyết Di nói.

"Tiền bối, có người tới!" Thẩm Tường kéo Mục Thiến Hương tới bên cạnh Đoạn Minh, như vậy có thể an toàn hơn một chút.

"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho bọn họ tới gần, ai làm hỏng chuyện tốt của ta thì ta sẽ liều mạng với kẻ đó." Đoạn Minh hiện ra vẻ mặt thành thật mà nói.

Hiện tại ở trong Cửu Thiên người có thể để cho Đoạn Minh đổi mạng không nhiều, lúc này những tộc trưởng kia chạy tới tuy rằng rất mạnh, thời gian vừa qua Đoạn Minh muốn càng lợi hại hơn, bằng không hắn cũng không có cách nào gắng gượng qua được nhiều lần Tán Tiên kiếp như vậy.

"Là tiểu nha đầu kia, đồ vật của Mục Thiên Hoa chắc chắn ở trong tay nàng!" Một lão giả sau khi trông thấy Mục Thiến Hương, hai mắt trở nên nóng như lửa.

"Bọn họ đang làm gì? Gia hỏa kia là ai, chẳng lẽ nàng ta muốn cùng kẻ tới từ bên ngoài kia rời khỏi nơi này? Nhanh ngăn cản bọn họ!" Một lão giả khác rít gào lên, tuy rằng hắn cũng muốn rời khỏi nơi này.

"Chính các ngươi ám toán thái gia gia của ta, đám hỗn đản các ngươi, ta nhất định phải tự tay làm thịt các ngươi, đừng giết bọn hắn, để bọn hắn còn sống chờ ta tới giết." Mục Thiến Hương trông thấy mấy tên kẻ thù này thì lập tức tức giận mà nói.

"Nha đầu chết tiệt lia, chỉ là một nữ nhân, có lẽ nên ngoan ngoãn lấy chồng, mà không phải cả ngày chém chém giết giết, giao đồ vật của lão gia hỏa Mục Thiên Hoa kia ra." lão giả đứng ở đầu tiên hô lên.

"Ta nhổ vào, ngươi cho rằng ngươi là ai, bảo ta cho thì ta phải cho sao?" Mục Thiến Hương tức giận nhẩy cẩng lên mà nói.

"Ta không muốn động thủ, các ngươi tốt nhất đừng tới gần nơi này." Đoạn Minh hếch cằm lên trợn mắt nói.

"Hừ, các ngươi muốn rời khỏi nơi này? Đừng có nằm mơ!" Lão giả kia trong khi nói chuyện, phóng xuất ra một thanh tiên kiếm, khống chế bay tới.

Đoạn Minh nhướng mày, hét lớn một tiếng, chỉ thấy trong miệng hắn phun ra một cỗ lực lượng rất mạnh, hình thành một cơn lốc cỡ nhỏ màu tím mang theo điện mang, thanh Tiên kiếm kia quả thực là bị cơn lốc màu tím mang theo điện mang kia hút tới, ở bên trong bị quấy thành mảnh vỡ, khiến vẻ mặt lão giả kia trở nên tái mét.

"Cút ra xa một chút cho ta!" Đoạn Minh tức giận nói, trong miệng lại phun ra một cơn gió lốc màu tím mang theo điện mang, như là sóng biển mãnh liệt đập tới.

Chỉ trong chớp mắt đã cuốn toàn bộ đám người đang xông tới kia trở về, hơn nữa ở bên trong loại lực lượng lôi điện màu tím kia, giật cho bọn họ kêu rên liên hồi, mà ngay cả những tộc trưởng kia cũng phải ứng đối cẩn thận, trong lòng bọn họ càng nhiều hơn chính là kinh ngạc, bởi vì bọn hắn không nghĩ tới lại có một người lợi hại như thế xuất hiện ở đây, chỉ là dùng miệng cũng có thể đánh lui được bọn họ, nếu như nghiêm túc, bọn họ sớm đã chết rồi.

"Sắp bắt đầu, ngươi chất tiểu nha đầu này đi đi, tuy rằng nàng ta có thể chịu nổi, nhưng có thể tận lực tránh gặp phải loại đau khổ này thì vẫn là nên cố gắng tránh đi." Đoạn Minh nói với Thẩm Tường.

Thẩm Tường nắm lấy tay Mục Thiến Hương, Mục Thiến Hương nhìn hắn rồi gật đầu, ra hiệu hắn có thể bắt đầu.

Trong nháy mắt Mục Thiến Hương đã được Thẩm Tường thu thập vào bên trong U Dao giới, được hắn sắp xếp ở trong một căn phòng lịch sự tao nhã, tuy rằng cũng ở bên trong tòa cung điện này, nhưng khoảng cách tới chỗ các nàng Long Tuyết Di còn rất xa.

Các nàng Tô Mị Dao và Bạch U U là một trong những bí mật lớn nhất của hắn, hắn nhất định phải giấu giếm cho tốt.

Trông thấy Đoạn Minh lợi hại như thế, người của Cửu tộc cũng không dám đi tới, bằng không chỉ có một con đường chết.

"Đi!" Đoạn Minh nhún một cái nhảy lên, nhảy vào bên trong chùm sáng màu trắng kia, Thẩm Tường theo sát ở đằng sau.

Bọn họ đứng ở bên trong chùm sáng đó, Đoạn Minh hít sâu một hơi, phóng xuất ra một cỗ lực lượng rất cường đại, rót vào dưới đáy ngọn núi đá này, chỉ thấy cột sáng kia càng trở nên sáng tỏ hơn, chiếu sáng nửa bầu trời.

Thẩm Tường và Đoạn Minh được lực lượng phía dưới tòa núi đá nhỏ này dâng trào đi ra, thuận theo cái cột ánh sáng thẳng tắp kia đẩy lên không trung.

Cột sáng biến mất, Thẩm Tường và Đoạn Minh cũng không thấy, mà lúc này bọn họ đang ở bên trong một cái thông đạo xung quanh đều là ánh sáng hỗn tạp, ở chỗ này tràn ngập lực lượng không gian bạo ngược, để Thẩm Tường cảm thấy thân thể mình khi thì bị vô số cỗ lực lượng lôi kéo, khi thì bị nhiều phần lực lượng từ các phương hướng khác nhau đè ép tới, rất là khó chịu.

"Ngưởi trẻ tuổi, nhục thể của ngươi đã đạt tới Thiên Thánh chi thể giai đoạn sơ cấp rồi đi!" Đoạn Minh trông thấy Thẩm Tường giống như người không có việc gì cho nên không thể không kinh ngạc mà hỏi.

"Ừm!" Thẩm Tường trả lời, loại tra tấn mức độ này đối với hắn mà nói không tính là gì, chỉ là để hắn khó chịu mà thôi.

Đối với Đoạn Minh mà nói, càng không tính là gì, nhục thể của hắn cũng phóng thích tới cường hãn, bởi vì đã được bốn mươi ba lần Tán Tiên kiếp rèn luyện qua.

"Sau khi chúng ta ra ngoài thì sẽ ở nơi nào? Là bên ngoài khu rừng rậm kia sao?" Thẩm Tường hỏi.

"Không biết, ta cũng không rõ ràng, tóm lại không phải ở trong cấm địa, nếu là lúc trước, ta cũng không dám đi loạn ở trong Thánh Thú cổ vực, nhưng bây giờ nha, không có cái gì phải sợ hãi a."

Có câu nói này của Đoạn Minh, Thẩm Tường yên tâm!

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Tường và Đoạn Minh đã rời khỏi thông đạo không gian kia, xuất hiện ở trên một vùng đồng bằng hoang dã, xung quanh nơi này đều là vùng đất vàng, không có tiên khí nồng đậm, hơn nữa còn tràn ngập một loại khí tức cực kỳ tà ác.

"Nơi này có lẽ là có lượng lớn Dạ Ma!" Thẩm Tường nghiêm túc nói, nhưng trong lòng rất kích động, bởi vì hắn đã rời khỏi cái cấm địa kia.

"Không sai, may mắn là ban ngày!" Đoạn Minh nói xong, cười cười: "Có thể thả tiểu nha đầu kia ra để cho nàng ta nhìn xem thế giới bên ngoài ra làm sao đi a."

P/S: Ta thích nào ... chương 9

Bình Luận (0)
Comment