Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1409 - Chương 1409 - Kiếm Đế Truyền Thừa

Chương 1409 - Kiếm Đế truyền thừa
Chương 1409 - Kiếm Đế truyền thừa

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tường đã thăm dò được lai lịch của tên nam tử kia, bởi vì chuyện ngày hôm nay cũng tạo ra động tĩnh không nhỏ, nam tử kia rất có thân phận.

"Thiếu chủ Kiếm Thần điện, chắt trai của điện chủ Kiếm Thần điện, nghe nói hắn có một loại Kiếm Hồn truyền thừa gì đó, cho nên tuổi còn trẻ đã có thể khống chế được một thanh Thánh kiếm, Tiểu Hương, ngươi biết tại sao Thiên đan trong cơ thể ngươi lại có liên hệ với hắn không?" Thẩm Tường hỏi.

"Kiếm Hồn ... khả năng chính là thứ đó, cũng không biết Kiếm Hồn là cái gì." Mục Thiến Hương cau mày nói.

"Chắt trai của Điện chủ Kiếm Thần điện, tên là Đinh Tinh Diệu, danh xưng vô địch từ Tiên Quân trở xuống! Kiếm Thần điện này không phải có thù với Thần Kiếm cung sao? Hiện tại Thần Kiếm cung vậy mà không đi tìm Đinh Tinh Diệu, vậy mà tìm kiếm chúng ta ở khắp nơi." Thẩm Tường hầm hừ mà nói ra: "Quả nhiên người có địa vị thì có thể bỏ qua quy tắc."

"Như vậy chúng ta có còn đi tham gia đại hội Thần Kiếm kia hay không? Ta lo lắng ta sẽ mang tới phiền phức cho ngươi." Mục Thiến Hương nói.

"Đi chứ, tại sao lại không đi? Ta đã thăm dò được Hoa Đế ở chỗ nào, tới lúc đó ngươi chỉ cần gia nhập Bách Hoa tiên quốc, Kiếm Thần điện kia cũng không dám trêu chọc ngươi." Thẩm Tường vỗ vỗ bả vai của nàng: "Không có gì mà phải lo lắng! Lấy dã tính của ngươi ra, lần sau gia hỏa kia còn dám tới, ngươi động thủ cùng với ta."

Mục Thiến Hương nhoẻn miệng cười: "Không thành vấn đề, cùng nhau đánh hắn, phải cho hắn một chút màu sắc, huynh muội chúng ta không phải dễ trêu chọc như vậy!"

"Vậy mới đúng nha!" Thẩm Tường cười ha ha một tiếng: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy được một thanh kiếm tốt."

...

Đinh Tinh Diệu đứng ở bên cạnh một người trung niên, thấp giọng nói: "Gia gia, không phải ta mạo muội xuất thủ, ta cảm giác được trên người nữ tử kia có thứ lợi hại hơn so với Kiếm Hồn của ta, cỗ kiếm khí kia rất yếu ớt, nhưng lại giống như kiếm khí của thanh Thần kiếm ở trung tâm của Thần Kiếm tiên cung kia, cũng không biết trong cơ thể nàng ta có thứ gì!"

"Nếu như thái gia gia của ngươi tới, có lẽ có thể biết rõ ràng đó là thứ gì, ta đã phái người truyền tin tức này cho hắn, chẳng mấy chốc thì có thể xác nhận được đó là thứ gì!" Sắc mặt của Đinh Thiên huy trở nên nghiêm túc, hắn là đại trưởng lão của Kiếm Thần điện, địa vị rất cao, thực lực cũng ở Tiên Vương trung kỳ.

Lúc này có người tiến tới, đưa tới một phong thư, Đinh Thiên Huy mở ra xem, chữ ở phía trên lập tức biến mất, Đinh Thiên Huy cũng đã được được nội dung ở phía trên.

"Không nghĩ tới lại là thứ kia!" Đinh Thiên Huy nắm chặt lấy tờ giấy trống không kia, tay hắn vậy mà đang run rẩy, nhìn hết sức kích động: "Thái gia gia của ngươi chẳng mấy chốc sẽ chạy tới!"

Đinh Tinh Diệu kinh ngạc mà nói: "Đến cùng là thứ gì? Có thể để cho thái gia gia vạn năm cũng không rời khỏi Kiếm Thần điện mà phải tự mình tới đây, thứ ở trên người nữ tử kia so với Kiếm Hồn của ta lợi hại hơn bao nhiêu?"

"Kiếm Hồn của ngươi chỉ là một sợi ở trong ngàn vạn đạo Thần Kiếm chi hồn ẩn giấu bên trên Thần kiếm, còn thứ trên người nữ tử kia thì là truyền thừa chân chính của Kiếm Đế, cũng không biết tại sao sẽ xuất hiện ở trên người một nữ tử, năm đó sau khi Kiếm Đế và Đan Đế cùng nhau tiến vào Dạ Ma Địa Ngục thì không còn bất cứ tin tức gì, bây giờ lại xuất hiện truyền thừa của Kiếm Đế!" Hai con ngươi của Đinh Thiên Huy tràn đầy vẻ khác thường: "Nếu như có thể có được nữ tử này, thực lực của Kiếm Thần điện chúng ta nhất định chẳng mấy chốc có thể bỏ xa Thần Kiếm cung kia!"

Đinh Tinh Diệu cắn răng nói: "Sớm biết được thì lúc ấy ta đã liều lĩnh bắt đi nữ tử kia, đều tại ta quá mức lo lắng Thần Kiếm cung kia!"

"Không sao, hiện tại bọn họ còn chưa rời khỏi Thần Kiếm tiên cung này, thái gia gia của ngươi chẳng mấy chốc sẽ tới, tới lúc đó có lẽ có thể có biện pháp tìm được nữ tử kia." Đinh Thiên Huy hít sâu một hơi: "Từ sự miêu tả của ngươi tới xem, tùy tùng bên cạnh nữ tử kia giống như rất lợi hại."

"Lúc hắn xuất thủ, tu vi chân khí chẳng qua chỉ là khoảng Nhân Tiên trung kỳ, không tính quá lợi hại đi!" Đinh Tinh Diệu nói ra: "Thái gia gia thật xác định, trên người nữ tử đó có truyền thừa của Kiếm Đế sao? Hắn xác nhận như thế nào!"

"Người từng hấp thu qua Kiếm Hồn thì có thể cảm ứng được, đạt được truyền thừa của Kiếm Đế mang ý nghĩa đạt được sự tán thành của Kiếm Hồn, có thể chưởng khống Thần kiếm dễ như trở bàn tay, không giống chúng ta cần phải bỏ ra rất nhiều sức lực thì mới có thể sử dụng." Đinh Thiên Huy nói.

"Vậy phải xem thái gia gia!" Đinh Tinh Diệu nắm tay lại nói.

Thẩm Tường và Mục Thiến Hương không ra ngoài, mà là phái người đi truyền lời cho Vương Uy Toàn, còn để lại một cái địa chỉ, hắn muốn gặp Liễu Tông Dự.

Người tới không phải là Liễu Tông Dự, mà là Liễu Mộng Nhi!

"Mộng Nhi tỷ, làm sao ngươi lại tới?" Thẩm Tường hơi kinh ngạc, mừng thầm trong lòng, bởi vì hắn cuối cùng cũng đã có cơ hội ở cùng một chỗ với Liễu Mộng Nhi, chỉ có điều bây giờ còn có Mục Thiến Hương ở chỗ này.

Liễu Mộng Nhi mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, ăn mặc rất đơn giản, không còn có cái loại khí chất nữ vương lúc nàng ta ở Thần Binh môn kia nữa, nhưng vẫn cho người một loại cảm giác vô cùng xinh đẹp, diễm lệ cao quý.

"Tiểu Hương, ta và Mộng Nhi tỷ có việc muốn nói chuyện riêng, ngươi chờ ở chỗ này một chút!" Thẩm Tường cũng mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Mục Thiến Hương, nắm chặt lấy ngọc thủ mềm mại của Liễu Mộng Nhi, bước nhanh đi vào căn phòng.

Lúc trước đó cùng nhau ăn thịt nướng, Mục Thiến Hương còn tưởng rằng quan hệ giữa Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi không có gì cả, nhưng bây giờ nàng ta lại chấn kinh, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi lại có tầng quan hệ này, chỉ có điều tới lúc này là đang che giấu.

"Tiên Tiên tỷ có biết chuyện này hay không? Lão ca này thật quá xấu xa rồi, sư đồ ... ai da" Mục Thiến Hương nhìn vào cửa phòng được đóng chặt kia, nội tâm không thể không suy nghĩ lung tung.

Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi ngồi ở mép giường, Thẩm Tường nâng khuôn mặt ngọc tuyệt mỹ kia của nàng ta lên, nhìn vào đôi mắt đẹp như chứa lấy sự dịu dàng vô hạn kia.

"Mộng Nhi tỷ, ta rất nhớ ngươi a!" Thẩm Tường nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.

"Ta cũng vậy, chỉ có điều chúng ta bây giờ không quá thích hợp." Liễu Mộng Nhi khẽ thở dài, dựa vào trong ngực Thẩm Tường: "Tiểu bại hoại, những năm gần đây ngươi vẫn luôn để cho người ta phải lo lắng đề phòng, cũng chỉ có tiểu nha đầu Tiên Tiên kia mới có lòng tin tuyệt đối đối với ngươi."

Thẩm Tường cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi đỏ thắm của nàng một cái, Liễu Mộng Nhi dịu dàng như nước nhìn vào Thẩm Tường, rồi mới nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, bắt đầu trao môi hôn với Thẩm Tường.

"Ừm..." Trong lúc hôn nhau, Liễu Mộng Nhi đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay đang luồn vào bên trong váy của mình, không thể không khẽ mắng một tiếng: "Bại hoại, nghĩa muội mới của ngươi còn ở bên ngoài đây!"

Thẩm Tường rất không nỡ mà thu hồi bàn tay lại, rồi mới ôm lấy eo nhỏ của Liễu Mộng Nhi, tham lam mút lưỡi thơm tho của nàng vào, hai người chẳng mấy chốc đã rơi vào trạng thái quên cả trời đất.

Một lúc sau "Đủ rồi, ra ngoài chắc chắn sẽ làm trò cười cho nghĩa muội của ngươi!" Liễu Mộng Nhi gắt giọng, hai gò má hơi đỏ lên, càng làm mê người hơn, để Thẩm Tường không nhịn được hôn lên khuôn mặt mịn màng như mỹ ngọc của nàng ta.

Liễu Mộng Nhi chỉnh lại váy của mình một chút rồi mới ra khỏi phòng, sau khi mở cửa phòng thì trông thấy Mục Thiến Hương dùng một đôi mắt đầy vẻ hiếu kỳ mà nhìn vào bọn họ, rất muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

"Chúng ta chỉ là nói chuyện riêng ... " Thẩm Tường che giấu nói.

"Vậy ta còn lâu mới tin." Mục Thiến Hương lè lưỡi nói: "Lão ca ngươi hóa ra cũng là hoa tâm cây củ cải lớn a."

"Được a, đúng như ngươi nghĩ, ngươi tuyệt đối đừng đi khắp nơi nói lung tung chuyện này!" Thẩm Tường dắt Liễu Mộng Nhi có chút thẹn thùng tới ngồi ở bàn bên cạnh.

"Tiểu Hương, ta và hắn ở cùng một chỗ từ rất sớm trước đó rồi, Tiên Tiên cũng biết, ngươi đừng đi khắp nơi nói lung tung, sẽ để cho tiểu bại hoại này càng thêm phiền phức hơn." Liễu Mộng Nhi mỉm cười, khiến Mục Thiến Hương nhìn có chút ngẩn người.

"Hiểu Mộng Nhi tỷ, loại chuyện này ta hiểu, có thể nói cho ta biết tiểu bại hoại ca ca này còn có loại quan hệ đó với bao nhiêu nữ nhân nữa hay không?" Mục Thiến Hương đột nhiên trở nên tò mò, cười khanh khách mà hỏi.

Liễu Mộng Nhi liếc mắt nhìn Thẩm Tường, rồi mới khẽ cười nói: "Lát nữa sẽ nói cho ngươi biết, trước tiên nói một chút về chuyện Kiếm Hồn kia, người chặt đứt cánh tay người kia có lẽ là tiểu bại hoại làm đi!"

P/S: Ta thích nào ... chương 7

Bình Luận (0)
Comment