Ban đầu Lữ Kỳ Liên cho là mình đang âm thầm cho Thẩm Tường một chiêu, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện chính mình sai, nàng ta nhận nhầm người, nhưung thật ra thì nàng ta không nhận nhầm, đó chính là Thẩm Tường, hơn nữa hiện tại Thẩm Tường còn ngược lại âm thầm cho nàng một đao mà ngay cả chính nàng cũng không phát hiện.
"Các ngươi ở lại đây, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải giáo huấn tên gia hỏa kia một cách quang minh chính đại, ta phải đi làm một số chuyện." Lữ Kỳ Liên tâm sự nặng nề mà quay trở về Bách Hoa tiên quốc, tiến về Bách Hoa sơn mạch.
Lữ bà bà biết Lữ Kỳ Liên tới, nhưng là nàng ta không hề đi ra, mặc dù là nữ nhi muốn tốt cho bà ta, không để cho bà ta chạy loạn khắp nơi, nhưng là bà vẫn có chút tức giận, trốn ở trong phòng, không muốn gặp nàng ta.
"Mẹ!" Lữ Kỳ Liên ở bên ngoài cửa khẽ gọi, nàng ta đương nhiên biết Lữ bà bà cố ý không để ý tới nàng ta, nhiều năm qua đều là như vậy.
"Lúc này ngươi có lẽ là ở Trấn Ma tiên cung đi, nói không chừng chẳng mấy chốc ngươi có thể biết được cha ngươi ở đâu." Lữ bà bà khẽ thở dài, nàng ta đã biết Lữ Kỳ Liên an bài tất cả.
"Tiểu tử kia không đi tham gia khảo hạch điện chủ, hắn không có làm theo những gì mà ta tính toán, ngược lại hắn động thủ đối với mấy kẻ thù lớn, một cái trong đó chính là Trấn Ma thần điện." Lữ Kỳ Liên vẫn là lần đầu tiên có loại cảm giác thất bại này, nàng ta chỉ có thể tìm tới Lữ bà bà để thổ lộ.
Lữ bà bà mở cửa, đi ra ngoài, Lữ Kỳ Liên đi tới, ngồi ở trên một cái ghế đá, tuy rằng nơi này đều là độc, nhưng nàng ta lại không sợ.
"Ai ..." Lữ bà bà chậm rãi đi xuống, thở dài một tiếng.
"Ngươi có từng nghĩ tại sao hắn sẽ không đi làm theo như tính toán của ngươi không?" Lữ bà bà hỏi, nàng ta hiển nhiên đã biết nguyên nhân làn gì, lần trước Thẩm Tường tới, nàng ta đã nhìn ra Thẩm Tường không hài lòng đối với cách làm của Lữ Kỳ Liên.
Lữ Kỳ Liên nhíu mày suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không biết, ta không rõ, nếu như ngươi đã nói cho hắn biết, chuyện của ta, hắn có lẽ sẽ đi tới Trấn Ma thần điện, hắn bây giờ rất muốn lấy được Sinh Sát thuật."
Lữ bà bà trìu mến xoa đầu của Lữ Kỳ Liên, thở dài nói: "Hắn không phải một người cam chịu bị khống chế, ngươi đã làm sai ngay từ đầu."
"Ta sai ở chỗ nào?" Lữ Kỳ Liên đến bây giờ còn chưa rõ, bởi vì ở trong mắt nàng, ai cũng giống như vậy, ngay cả mẹ của nàng đều thua bởi nàng ta, chứ đừng nói loại nam nhân như Thẩm Tường.
"Toàn bộ đều sai!" Giọng nói của Lữ bà bà trở nên có chút nghiêm khắc: "Tính tình của ngươi chính là như vậy, ngươi quá kiêu ngạo, hơn nữa ngươi rất xem thường hắn, ngay cả khi hắn rất có ích đối với ngươi, ngay cả khi hắn là một người rất lợi hại."
"Ta không cảm thấy hắn có cái gì khác biệt, tham lam, háo sắc, không thỏa mãn dục vọng, hơn nữa còn thích chơi thông mihn, còn thu mua lòng người, thích kết thù khắp nơi, chiến đấu khắp nơi, hắn bây giờ đang gây thù chuốc oán ở khắp nơi, có lẽ hắn rất cần Sinh Sát thuật, theo lý thuyết, hắn có lẽ là sẽ đi tham gia khảo hạch điện chủ." Lữ Kỳ Liên nói.
Lữ bà bà thở dài lắc đầu nói: "Ngươi từ lúc bắt đầu đã tràn đầy thành kiến đối với hắn, ngươi có từng cẩn thận nghĩ tới ưu điểm của hắn hay không? Nếu như hắn thật giống loại người như ngươi nghĩ vậy, hắn có thể có được loại địa vị như bây giờ sao?"
"Dưới cái nhìn của ta, những người khác rất không tệ, cũng không nói tới không quá tệ như vậy, có lẽ ngươi cần phải chân thành đối với hắn một chút, đừng luôn sử dụng mưu kế tới khống chế hắn, hắn không phải người mà ngươi có thể khống chế được."
Lữ Kỳ Liên hừ nhẹ nói: "Ta đã nói tên của ta ra cho hắn, còn bảo hắn tới tìm ngươi, hiện tại hắn đã biết bí mật lớn nhất của ta, hơn nữa hắn còn tới chỗ nói lung tung cha ta chính là Trấn Ma Thiên Tôn, ta còn chưa đủ chân thành đối với hắn sao?"
"Những chuyện này ngươi trực tiếp nói cho hắn biết không phải sẽ tốt hơn sao? Hắn chân thành muốn hợp tác với ngươi, mà ngươi nhưng thật giống như đánh cờ muốn điều khiển hắn, ngươi cho rằng hắn không nhìn ra sao? Hắn không có chút đầu óc, hắn nhiều địch nhân như vậy thì đã chết từ lâu rồi." Lữ bà bà lắc đầu nói.
"Nhưng hắn cuối cùng nhất định phải nghe ta, chỉ có ta mới có thể giúp hắn đạt được Sinh Sát thuật." Lữ Kỳ Liên nói.
"Ngươi nhìn ngươi xem, chẳng lẽ ngươi không thể nhìn hắn cao hơn một chút sao? Ngươi trước kia chưa từng ngã đau bao giờ nhưng không có nghĩa là sau này ngươi sẽ không, hiện tại tiểu tử này rời khỏi sự khống chế của ngươi, tiếp xuống nói không chừng hắn sẽ muốn phản kích, ôi ôi." Lữ bà bà cười nói: "Ta ngược lại hy vọng hắn có thể thắng ngươi."
"Vậy không có khả năng, hắn có chuyện nhờ ta, sớm muộn gì cũng sẽ cúi đầu với ta." Lữ Kỳ Liên nói.
"Vậy ngươi không có chuyện nhờ hắn? Trong tay hắn thế nhưng là có Trấn Ma thánh ấn, hắn có tiền vốn đánh cờ với ngươi, hắn bây giờ đã không phải là con cờ của ngươi, mà là đối thủ của ngươi, ngươi bây giờ muốn làm không phải là khống chế hắn, mà là phải đối phó với hắn như thế nào trên bàn cờ, hoặc là hòa giải với hắn." Lữ bà bà nói xong, đứng dậy, đi vào trong phòng, không nói thêm gì nữa.
Lữ Kỳ Liên tức giận trong lòng, nàng ta chưa từng cho rằng Thẩm Tường có thực lực có thể từ một quân cờ biến thành đối thủ của nàng, nội tâm cao ngạo của nàng ta chưa bao giờ cho rằng Thẩm Tường có thể làm đối thủ của mình, tuy rằng Thẩm Tường có tiềm lực rất to lớn, nhưng nàng bây giờ đang là Bách Hoa đại đế, thực lực càng ngày càng mạnh.
Nàng ta về tới quán rượu ở Trấn Ma tiên cung kia, vừa mới trở về thì nghe được tin tức hạt giống kia, nàng ta tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ nàng lại không có cách nào tìm được Thẩm Tường, nếu như Thẩm Tường muốn trốn đi thì trong Cửu Thiên này căn bản không có người nào có thể tìm ra được hắn.
"Nói chuyện này ra, rồi sẽ có người tới tìm ta đòi loại hạt kia trở về, cuối cùng người khác sẽ chỉ dồn lực chú ý vào trên người ta, thủ đoạn tốt a!" Lữ Kỳ Liên rất muốn vứt bỏ hạt giống trong tay đi, nhưng nàng là một người có nguyên tắc, hơn nữa sâu trong đáy lòng nàng ta cũng lo lắng sẽ trở mặt với Thẩm Tường.
Để Thẩm Tường có chút ngoài ý muốn chính là, chuyện hạt giống vừa mới lưu truyền ra không bao lâu, bên Tinh Không cổ vực kia đã có lời, hy vọng Hoa Đế có thể trao đổi kịp thời, bởi vì đó là chí bảo của Tinh Không cổ vực.
Cứ như vậy, chuyện vốn chỉ là tin đồn, lúc này đã trở thành thật!
Hoa Đế nắm giữ một hạt giống thần kỳ, hạt giống này trồng ra tới, có thể mở ra một con đường đi về nơi có rất nhiều dược liệu Thánh cấp!
Tinh Không cổ vực sớm đã nghi ngờ Hoa Đế lấy được hạt giống kia, hiện tại tin tức vừa ra tới khiến cho bọn hắn càng thêm tin tưởng.
Lữ Kỳ Liên rất muốn nói cho mọi người biết, hạt giống này là Thẩm Tường đưa cho nàng, nhưng nàng ta cảm thấy sẽ không có ai tin tưởng nàng, bởi vì cái chuyện xấu nào cũng có thể đẩy vào trên đầu Thẩm Tường, tuy nhiên đây chính là một loại lấy cớ rất vô lực.
"Truyền lời tới trong cung điện, để bọn họ nhanh chóng tìm được Thẩm Tường, ta cần nói chuyện với hắn!" Lữ Kỳ Liên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khắc chế sự tức giận trong lòng, nàng ta đã rất không rồi chưa từng tức giận tới như vậy.
"Cung chủ, chuyện loại hạt kia ..." Tiểu Lệ Chi cũng không biết chuyện này.
"Là thật, hiện tại cự đầu cảu từng cái thế lực đều sẽ rất chú ý, cho nên Bách Hoa cung chúng ta có thể sẽ bị người vây quét, tuy nhiên không cần lo lắng, ta có thể tiếp tục chống đỡ, hiện tại việc cấp bách chính là tìm được Thẩm Tường." Lữ Kỳ Liên không nghĩ tới vậy mà lại bị ép chịu thua, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường vậy mà lại có lực phản kháng nàng ta như vậy, hơn nữa còn tạo thành không ít tổn thương cho nàng.
Thẩm Tường ở ngay dưới phòng của nàng ta, đang cười hì hì ăn uống thả cửa.
"Hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, trò hay còn ở sau này, thật sự cho rằng ta là quả hồng mềm, thích nắm lúc nào thì nắm sao? Trước đó ta kính trọng ngươi, có ý tốt muốn hợp tác với ngươi, mà ngươi lại thích chơi ta như thế, rượu mời không uống lại thích đi uống rượu phạt!"
Trong lòng Thẩm Tường vô cùng thống khoái, khảo hách sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai, hiện tại bởi vì chuyện loại hạt kia, chỉ sợ có rất nhiều người sẽ tới nơi này nhìn chằm chằm vào Hoa Đế.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.