Trưởng lão Thú Vũ môn trên đầu nhất thời đầy mồ hôi, hắn có thể cảm nhận được sự tức giận của Đan trưởng lão và Vũ Khai Minh, tuy nhiên trưởng lão này vẫn tính là lão gia hoả, lập tức trầm giọng nói: "Chẳng trách Ngưu Hạo tràn đầy tự tin, nguyên lai hắn đã tiến vào Chân Võ cảnh, này tuy rằng là việc tốt, nhưng hắn che giấu chúng ta, trở về chúng ta nhất định sẽ phạt nặng hắn!
Trưởng lão Thú Vũ môn nói như thế, liền không có liên quan gì với hắn, tất cả đều là Ngưu Hạo sai, nhưng Đan trưởng lão và Vũ Khai Minh tin sao.
"Có muốn tạm dừng luận võ hay không?" Liêu Thiếu Vân kia lại hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
"Không cần, nhìn dáng vẻ Thẩm Tường, cũng là che giấu chuyện tiến vào Chân Võ cảnh, ta nghĩ hắn ở trong mấy ngày này đã đột phá!" Vũ Khai Minh chỉ là cười nhạt, bởi vì hắn nhìn ra được Thẩm Tường là cố ý để Ngưu Hạo kia lộ ra sơ hở, hắn và Đan trưởng lão đều rất hiếu kỳ, tại sao Thẩm Tường có thể nhìn thấu thực lực của Ngưu Hạo.
Trưởng lão Thú Vũ môn run lẩy bẩy cả linh hồn, sắc mặt thay đổi, một mặt ngưng trọng mà nhìn về phía luận võ đài, nếu như Thẩm Tường cũng tiến vào Chân Võ cảnh, như vậy kết quả trận luận võ này là khó có thể dự liệu, hơn nữa đây là trận chiến sinh tử!
"Chút tài mọn, đi chết đi cho ta!" Ngưu Hạo bị Thẩm Tường làm cho tức giận, hắn quát lớn lên, trên cánh tay thô to kia lập tức hiện ra một cái đầu trâu to lớn màu vàng kim, cương khí ngưng tụ thành đầu trâu trông rất sống động, phía trên có một đôi sừng lớn sắc nhọn.
Mặc dù Ngưu Hạo rất to con, nhưng tốc độ của hắn lại không hề chậm chút nào, hắn mạnh mẽ huy động cánh tay lớn kia, nhắm Thẩm Tường đánh ra một quyền cuồng mãnh, mắt thấy đôi sừng trâu này sắp xuyên thủng thân thể Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường lại đột nhiên không thấy!
Tuy nhiên mọi người có thể thấy trên đài truyền đến từng trận khí tức của Thẩm Tường, Thẩm Tường dùng một loại tốc độ cực nhanh lao nhanh trên đài, hơn nữa lại không phát một chút tiếng vang nào.
Thẩm Tường dùng tốc độ cao di động né tránh một quyền của Ngưu Hạo, đồng thời ẩn dấu hành tung, Ngưu Hạo có thể thông qua khí tức của Thẩm Tường phân biệt ra phương hướng của Thẩm Tường, chỉ có điều tốc độ di động của Thẩm Tường quá nhanh, lúc trái lúc phải, làm cho hắn khó có thể xác định Thẩm Tường sẽ công kích từ nơi nào.
Loại tốc độ này nhanh đến mức làm cho Ngưu Hạo bắt đầu khủng hoảng, hiện tại hắn hoài nghi Thẩm Tường cũng là Chân Võ cảnh!
Nếu là chiến sinh tử, hơn nữa đối phương muốn giết hắn như thế, Thẩm Tường đương nhiên sẽ không lưu thủ!
Mọi người đều lẳng lặng nhìn luận võ đài, chờ đợi Thẩm Tường xuất kích, lúc này bầu không khí vô cùng kiềm chế, bởi vì không ai biết Thẩm Tường sẽ từ công kích từ phương hướng nào.
Đột nhiên, Thẩm Tường xuất hiện, mà Ngưu Hạo cũng nắm bắt được phương hướng Thẩm Tường bay đến, vội vàng xoay người đánh ra một quyền, nhưng Thẩm Tường đã nhẹ nhàng tránh né một quyền này.
Tay của Thẩm Tường như dùi nhọn, phía trên đó có một đoàn chân khí nhàn nhạt lượn lờ, nhưng khí tức lại vô cùng bá đạo, hắn ở lúc tránh đi một quyền kia của Ngưu Hạo đồng thời, đã đâm vào trái tim của Ngưu Hạo!
Huyền Cương chỉ! Một số người có nhãn lực tốt thì có thể nhận ra, đây là võ công lợi hại có thể làm cho tay mình giống như thần binh lợi khí! Lần trước Thẩm Tường dùng Huyền Cương chỉ này bẻ gãy một thanh Linh khí.
Tay Thẩm Tường xuyên qua thân thể Ngưu Hạo, sau đó lại đột nhiên rút ra, tay trái đang vận sức chờ phát động đột nhiên đánh ra, đánh vào đan điền Ngưu Hạo.
Một tiếng nổ vang ầm ầm, toàn bộ luận võ đài lập tức sụp đổ, đá vụn bay lên tứ tung!
Này dĩ nhiên là Chấn Thiên chưởng, một chưởng này Thẩm Tường dùng không ít lực lượng, hơn nữa còn đánh vào trên đan điền của Ngưu Hạo kia, lúc hắn đánh tới, có thể bắt được đan điền Ngưu Hạo nứt toác ra mà dâng trào ra lượng lớn chân khí.
Bụi mù được Thẩm Tường thả ra một trận gió thổi tan, luận võ đài đã loạn thành một đống đá vụn tán loạn, trong miệng Ngưu Hạo không ngừng phun ra máu tươi, người cũng đã mất đi ý thức.
Thẩm Tường khẽ quát một tiếng, một cước đá vào bên hông Ngưu Hạo, một cỗ kình khí từ trên chân hắn tuôn ra, đá bay về phía Liêu Thiếu Vân!
Lúc này cả người trưởng lão Thú Vũ môn run rẩy, hắn đang kiểm tra thương thế của Ngưu Hạo, tuy Thẩm Tường không có giết chết Ngưu Hạo, nhưng cũng đã phế bỏ Ngưu Hạo, hơn nữa bên trong cơ thể Ngưu Hạo từ trên xuống dưới đều không có một nơi nào còn tốt.
"Ta thắng đệ tử Thú Vũ môn, kế tiếp nên là Chân Vũ môn đi!" Thẩm Tường nhìn nam tử thanh tú đứng ở bên cạnh Liêu Thiếu Vân kia, lớn tiếng nói.
Lúc này Đan trưởng lão và Vũ Khai Minh cũng đã khẳng định Thẩm Tường bước vào Phàm Võ cảnh, Liêu Thiếu Vân và trưởng lão Thú Vũ môn cũng không nghĩ tới Thẩm Tường dĩ nhiên ở trong vòng năm ngày ngắn ngủi này mà đột phá, nhưng hiện tại Thẩm Tường vẫn chưa có nói toạc là bọn họ để võ giả Chân Võ cảnh giả mạo Phàm Võ cảnh.
Nếu Thẩm Tường còn muốn đánh, Liêu Thiếu Vân kia cũng tiếp đến cùng, nói vài câu với nam tử thanh tú bên cạnh hắn, chỉ thấy trong tay nam tử thanh tú kia xuất hiện một cái nỏ màu đen, đây chính là ngày đó Thẩm Tường giết chết người của Bách Độc môn đạt được… Đoạt Mạng Ma Nỏ!
Chuyện này ai cũng biết, là Liêu Thiếu Vân đoạt đi chiến lợi phẩm của Thẩm Tường!
"Chiến sinh tử!" Nam tử thanh tú kia nhẹ nhàng đi tới trước mặt Thẩm Tường, giọng nói không có chút cảm tỉnh gì.
"Được!" Thẩm Tường chỉ là nhìn thấy Đoạt Mạng Ma Nỏ, đây là đồ vật của hắn, ngày hôm nay hắn nhất định phải đoạt lại nó.
Vũ Khai Minh nhàn nhạt nói: "Liêu Thiếu Vân, Đoạt Mạng Ma Nỏ này là Thẩm Tường đạt được, ngày đó tại sao ngươi phải cướp của hắn? Chờ bọn hắn so đấu xong, ngươi phải cho ta một giải thích thoả mãn, ngày đó ngươi làm ra những chuyện kia đối với Thẩm Tường, ta cũng sẽ truy cứu đến cùng!
Cơ thể Liêu Thiếu Vân hơi chấn động, ngày đó hắn chỉ cho rằng Thẩm Tường là một Phàm Võ cảnh giun dế, giết thì giết, Thái Vũ môn sẽ không quản cái gì, nhưng hiện tại Thẩm Tường bước vào Chân Võ cảnh, còn là một tên Luyện đan sư tứ đoạn, chỉ bằng thiên phú của hắn như vậy, đi đến đại môn phái nào, cũng đều sẽ đạt được coi trọng.
"Người trẻ tuổi, đừng quá càn rỡ! Ngươi vẫn quá non!"
Đan trưởng lão nói một cách lạnh lùng, Thẩm Tường là Tiểu sư thúc của nàng, nàng đương nhiên phải giúp Thẩm Tường, cho dù nàng và Thẩm Tường cũng có mâu thuẫn.
Nam tử thanh tú tay cầm Đoạt Mạng Ma Nỏ kia tên là Triệu Thừa, là mới vào Chân Võ cảnh, mới vừa rồi còn đả thương mấy đệ tử Thái Vũ môn, tuy nhiên bây giờ hắn lại cầm Linh khí luận võ, điều này làm cho rất nhiều người âm thầm khinh bỉ hắn.
Đệ tử Thái Vũ môn còn không biết Thú Vũ môn và Chân Vũ môn phái đệ tử đến là Chân Võ cảnh giả mạo, bằng không bọn họ sớm đã bị chìm ngập trong ngững tiếng mắng chửi rồi.
"Cầm một cái Đoạt Mạng Ma Nỏ lại ra vẻ như vậy, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?" Thẩm Tường cười khẩy nói, tuy bên trong luận võ không có nói không cho phép sử dụng linh khí, nhưng rất nhiều người ở lúc luận võ, cũng sẽ không sử dụng, bởi vì lúc này mới có thể hiển hiện sức mạnh thực sự của mình.
Liêu Thiếu Vân chỉ cho rằng Ngưu Hạo kia là Thẩm Tường đánh bậy đánh bạ mà thiêu hủy linh phù che giấu tu vi mới bị vạch trần, cho nên hắn còn không quá lo lắng, chỉ cần Triệu Thừa không bị phát hiện, chuyện đó đều không có liên quan gì tới hắn.
"Bắt đầu đi!" Lại là Liêu Thiếu Vân hô.
Vừa dứt tiếng, Đoạt Mạng Ma Nỏ trong tay Triệu Thừa lập tức có một mũi tên màu đen bay vụt ra, ai cũng có thể thấy được mũi tên đó bắn vào thân thể Thẩm Tường, làm rất nhiều người run lên, đều cho rằng Thẩm Tường xong đời rồi!
P/S: Ta thích nào...chương 2