Lôi Kiên và Trịnh Dung nhìn nhau cười lên như điên.
"Trả thù? Chúng ta làm sao có thể để cho chuyện này xảy ra? Chẳng lẽ ngươi không biết một loại đồ vật gọi là khế ước chủ phó sao? Ngươi giao đồ vật ra nhanh lên, bằng không ta sẽ cởi sạch quần áo của nha đầu này, rồi mới để cho phu quân ta ở trước mặt các ngươi ... ha ha." Trình Dung cười gằn mà nói.
Bảo Lữ Kỳ Liên giao toàn bộ tất cả bảo vật ra, rồi lại dùng khế ước chủ phó khống chế Lữ Kỳ Liên, như vậy thì có thể khống chế toàn bộ Bách Hoa cung, còn được nữ nô trung thành xinh đẹp như Lữ Kỳ Liên này, Lôi Kiên kia nghĩ tới thôi mà cũng đã rất kích động.
Thẩm Tường ngây ngẩn cả người, hắn vốn cho rằng hai vợ chồng này trước tiên sẽ đối phó hắn, không nghĩ tới vậy mà đối phó Tiểu Lệ Chi và Lữ Kỳ Liên trước tiên.
Long người hiểm ác, Lữ Kỳ Liên bây giờ hiểu thêm được bốn chữ này, trước đó nàng ta hợp tác với Thần Lôi tiên quốc rất nhiều lần, không nghĩ tới bây giờ vậy mà lại bị hung hăng cắn ngược lại.
Vẻ mặt Tiểu Lệ Chi lạnh lùng, đôi mắt mang theo một loại kiên định nhìn vào Lữ Kỳ Liên, giống như đã làm ra quyết định gì đó.
Lữ Kỳ Liên đã nhìn ra, Tiểu Lệ Chi muốn tự sát, trong nội tâm nàng tuyệt vọng tới cực điểm, trạng thái của Lôi Đạo Song Tôn sau khi trọng thương chạy thoát tới bây giờ đã khôi phục tới đỉnh phong, nàng ta và Thẩm Tường coi như liều mình cũng vô dụng, hiện tại bọn họ đều có thương tích trong người, đối phương chỉ dùng một tay cũng có thể nghiền ép bọn họ, mà những Túy Thần tán kia họ đã sớm dùng hết.
Trịnh Dung cảm ứng được phần bụng của Tiểu Lệ Chi đang phát nhiệt, nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Muốn tự sát? Không có cửa đâu, ta sẽ để cho ngươi còn sống, nhìn xem Hoa Đế bị chúng ta nô dịch như thế nào, ha ha..."
Ngay vào lúc Trịnh Dung cười lớn muốn ngăn cản Tiểu Lệ Chi bạo Thiên đan, ngón tay Thẩm Tường búng ra một cái, búng ra một đám khói trong suốt, bắn vào trong miệng của Trịnh Dung kia, một tay khác cũng phóng xuất ra đám sương mù nhìn không thấy, trong nháy mắt bao phủ trên người Lôi Kiên kia.
"Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết a!" Lôi Kiên cảm nhận được Thẩm Tường đang công kích hắn, lập tức giận dữ, bay lên, đánh một chưởng vào trên người Thẩm Tường, đánh bay hắn.
Mà vào lúc này, Trịnh Dung bỗng nhiên kêu to lên: "A ... Ta trúng độc, độc rất lợi hại ... là Ma Hủ Tử Khí!"
Nàng ta giờ không để ý được tới Tiểu Lệ Chi, lập tức thả Tiểu Lệ Chi ra, ngay tại chỗ vận công điều động lực lượng cường đại trong cơ thể chống lại những Ma Hủ Tử Khí kia.
Vừa rồi Thẩm Tường bắn đưa rất nhiều Ma Hủ Tử Khí vào trong miệng của nàng, là trải qua áp súc, tiến vào trong cơ thể nàng, nổ tung ở bên trong, độc tố khuếch tán tới rất nhanh, lập tức phân bố toàn thân.
Mà Lôi Kiên cũng bị Thẩm Tường bắn tới một đám sương mù, bởi vì đám sương mù này là không mùi không vị, không có bất kỳ năng lượng ba động nào, cho nên trên người Lôi Kiên không xuất hiện lồng khí bảo vệ, khiến cho Ma Hủ Tử Khí bám vào trên người của hắn, từ làn da thẩm thấu vào bên trong thân thể của hắn, lúc này đã lan tràn ra.
"Ma Hủ Tử Khí, tiểu súc sinh trời đánh này, ta muốn ..."
Lôi Kiến chưa kịp nói hết lời, vẻ mặt đột biến, bởi vì hắn cũng cảm nhận được chính mình trúng độc, hắn đã đi tới bên cạnh Thẩm Tường, vung một cái đại đao lên.
Thẩm Tường nằm trên mặt đất, thân thể còn chưa khôi phục lại như cũ, lại rơi vào trọng thương, đã không còn lực lượng gì.
"Ai cũng không cứu được ngươi!" Lôi Kiên rống giận, hắn trúng độc không sâu, cho nên hắn còn có thể sử dụng một chút lực lượng đi công kích Thẩm Tường.
Đai đao bổ xuống, mắt thấy sắp chém xuống trên người Thẩm Tường, Lữ Kỳ Liên bỗng nhiên bay xẹt tới, nằm sấp trên người Thẩm Tường!
Đối với Thẩm Tường có thể nói nàng ta mắc nợ hắn nhiều lắm, Thẩm Tường nhiều lần cứu Tiểu Lệ Chi, nàng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn Thẩm Tường bị giết chết?
"Đi ra!" Thẩm Tường cắn răng hô một tiếng, một cước đá văng Lữ Kỳ Liên ra ngoài, đại đao đã hạ xuống.
Trông thấy đại đao của Lôi Kiên đã chém xuống ở trên người Thẩm Tường, hốc mắt Lữ Kỳ Liên đã ướt, nước mắt đã trượt xuống, nàng ta lần đầu tiên rơi lệ vì một nam nhân, vào lúc này, tâm tình của nàng phức tạp tới cực điểm, bi thương tới cực điểm, nàng ta không hy vọng Thẩm Tường chết đi, ở sâu trong nội tâm của nàng, giống như cảm thấy một người quan trọng nhất của mình sắp rời xa nàng.
Đại đao rơi vào trên người Thẩm Tường, thân thể Thẩm Tường bỗng nhiên lóe ra một trận ánh sáng vàng, vậy mà xuất hiện một bộ áo giáp tỏa ra ánh vàng kim lóng lánh, chặn lại một đao cuồng mãnh mà phẫn nộ này!
Đại đao của Lôi Kiên chém vào trên Huyền Vũ Kim Cương giáp của Thẩm Tường, bị một cỗ lực lượng đánh văng ra, mà Thẩm Tường cũng cảm nhận được một cỗ chấn động vào, để hắn không thể không phun ra một ngụm máu lớn, nhưng cuối cũng vẫn giữ được tính mạng.
"Đây là ... " Sau khi Lôi Kiên bị văng ra, hắn đã không kịp tới để bổ thêm một đao, bởi vì độc tố trong cơ thể hắn đang khuếch tán, lực lượng đang yếu dần đi, hắn lập tức vận chuyển lực lượng trong cơ thể để trừ độc.
Huyền Vũ Kim Cương giáp trên người Thẩm Tường lại thu vào, hắn ở mắt đất quằn qoại kêu gào vài tiếng rồi mới bò lên, trông thấy trên mặt Lữ Kỳ Liên có nước mắt, hắn cười nói: "Không nghĩ tới ngươi cũng bởi vì ta mà rơi lệ."
"Có ý tốt không được báo đáp tốt, ta tới cứu ngươi, ngươi còn đá ta ra!" Lữ Kỳ Liên tức giận mà nói, nói tránh sang chuyện khác, váy trắng trên người nàng còn có dấu chân của Thẩm Tường.
Tiểu Lệ Chi đã chạy tới, vừa rồi nàng ta cũng cuống lên mà khóc, tưởng rằng Thẩm Tường sẽ bị giết chết, tuy rằng Thẩm Tường có chút đáng ghét, nhưng nàng lại không muốn cái đồ quỷ sứ đáng ghét này chết đi, hơn nữa còn là vì cứu nàng.
"Tiểu súc sinh, ngươi nhất định sẽ bị trời phạt, vậy mà sử dụng Ma Hủ Tử Khí loại kỳ độc này." Lôi Kiên vẻ mặt khó coi, ngồi ở chỗ đó trừ độc.
"Chuyện này sớm muộn sẽ truyền đi, đừng tưởng rằng ngươi có thể giấu diếm được." Trịnh Dung ở cách đó không xa, sắc mặt của nàng càng khó coi hơn, bởi vì nàng ta trúng độc sâu nhất.
Thẩm Tường có được Túy Thần độc thì đã để cho Lữ Kỳ Liên và Tiểu Lệ Chi cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới Thẩm Tường còn có loại kỳ độc Ma Hủ Tử Khí còn khủng bố hơn này, cũng không biết hắn cất chứa như thế nào, hơn nữa số lượng còn nhiều tới như vậy, nếu không thì không có cách nào để Lôi Đạo Song Tôn cường đại này trúng độc.
"Các ngươi sắp chết tới nơi rồi còn mạnh miệng như vậy!" Thẩm Tường liếm vết máu khóe miệng, nhận lấy đan dược chữa thương mà Lữ Kỳ Liên đưa tới rồi ăn vào, sau đó đi về phía Lôi Kiên kia.
Đi tới bên cạnh Lôi Kiên, một tay Thẩm Tường dán vào trên đầu Lôi Kiên, thi triển Nhiếp Hồn ma chú!
"Hỗn đản, súc sinh, tạp chủng ... ngươi lại còn biết cả Nhiếp Hồn ma chú ..." Khuôn mặt của Lôi Kiên đã vặn vẹo biến hình, bên trong miệng điên cuồng mắng lấy Thẩm Tường.
"Mắng chửi đi mắng chửi đi, dù sao thì ngươi cũng phải chết, ha ha!" Thẩm Tường cười to nói, sau đó vận chuyển Thôn Phệ ma công, rút Lôi Hồn trong thân thể hắn ra, để vào trong một hạt châu.
Lôi Hồn vừa mới được rút ra, Lôi Kiên này đã hóa thành một vũng máu tím đen!
Trông thấy cảnh tượng này, Trịnh Dung run rẩy trong lòng, Thẩm Tường lập tức chạy tới, trực tiếp thi triển Thôn Phệ ma công, cũng rút Lôi Hồn trong cơ thể nàng ra, quá trình rút ra rất thống khổ, khiến cho Trịnh Dung phát ra từng tiếng kêu thảm, sau đó cả người nổ tung, hóa thành vũng nước màu tím đen.
Tiểu Lệ Chi nắm chặt tay Lữ Kỳ Liên, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, bởi vì Thẩm Tường ở trong mắt của nàng thật sự là đáng sợ, thủ đoạn làm cho người giận sôi!
Lữ Kỳ Liên cũng nắm chặt tay Tiểu Lệ Chi, trong nội tâm nàng cũng có suy nghĩ giống vậy, vốn nàng ta cho rằng Túy Thần hoa chính là chỗ dựa lớn nhất của Thẩm Tường, có thể trợ giúp Thẩm Tường cạo chết rất nhiều cường giả mạnh mẽ hơn hắn, nhưng bây giờ nàng ta lại sai, bởi vì Thẩm Tường còn có thứ càng đáng sợ hơn.
Trịnh Dung và Lôi Kiên không đáng để thông cảm, cho nên Lữ Kỳ Liên và Tiểu Lệ Chi không có chút lòng thương hại nào đối với bọn họ, lúc này Thẩm Tường cũng đã lấy lại được đồ vật của mình, trước đó đôi vợ chồng này đã cướp đi Lôi Hồn quả của hắn, nhưng bây giờ bởi vì chuyện đó mà phải bỏ ra cả tính mạng!
P/S: Ta thích nào ... chương 4... ta dịch truyện này mà không thấy nhàm, chắc các vị đọc tới chương này cũng cảm thấy vậy, thế nên những ai chưa đề cử truyện thì cho xin một cái đề cử nào....90-100 điểm pr truyện của ta với, đông người đọc cùng lúc ta mới có tinh thần dịch nhiều hơn.