Sau khi Thẩm Tường giải quyết dấu vết còn sót lại của Ma Hủ Tử Khí thì cùng Lữ Kỳ Liên và Tiểu Lệ Chi nhanh chóng rời đi, đối với chuyện Ma Hủ Tử Khí, Thẩm Tường vẫn luôn rất cẩn thận, bằng không sau này hắn sẽ càng phiền phức hơn, tuy nói đáy lòng của hắn cũng không e ngại như vậy.
Bọn họ đi tới một vùng núi lớn, tìm được một cái hang động do thiên nhiên hình thành, tiến vào bên trong tiến hành cải tạo một chút, mới an tâm tiến hành chữa thương.
"Ngươi lấy được Ma Hủ Tử Khí như thế nào? Loại độc này cũng không dễ kiếm, ngươi thật giống như có rất nhiều!" Lữ Kỳ Liên hỏi, nàng ta cũng là một cao thủ dùng độc, chỉ có điều rất ít khi dùng, bởi vì thực lực của bản thân nàng đã rất mạnh.
"Lấy được lúc ở Đế Thiên, cái chỗ đó có chút liên quan tới cha của ngươi." Thẩm Tường nói, nơi mà hắn đạt được Ma Hủ Tử Khí, chính là nơi mà Trấn Ma Thiên Tôn trấn áp Độc Thú Ma Thần.
"Xem ra trên người ngươi còn giấu đi không ít bí mật ... bộ áo giáp kia của ngươi, ta không nhìn sai có lẽ là Huyền Vũ Kim Cương giáp một trong Tứ Tượng thần binh." Lữ Kỳ Liên lại nói, trong lòng càng ghen tỵ hơn, bản thân Thẩm Tường đã có Thanh Long Đồ Ma đao cái thanh Thần đao này rồi, bây giờ lại còn có cả Thần giáp, công kích và phòng ngự đều đầy đủ, tương lai nhất định sẽ là một nhân vật rất mạnh.
Tiểu Lệ Chi nói ra: "Tứ Tượng thần binh có hai kiện ở trên người ngươi, nghe nói trên người Liễu Mộng Nhi có Chu Tước thần binh, hiện tại còn lại một cái Bạch Hổ thần binh còn không biết ở nơi nào."
Bạch Hổ thần binh rất đặc thù, tuy nhiên đã ở trong tay Thẩm Tường.
"Các ngươi đừng có đi nói lung tung khắp nơi, chuyện này truyền ra ngoài không tốt." Thẩm Tường nói ra: "Đặc biệt là chuyện về Ma Hủ Tử Khí và Túy Thần tán."
"Biết, loại chuyện này chúng ta làm sao có thể nói lung tung khắp nơi?" Lữ Kỳ Liên lấy ra một đóa Túy Thần hoa, lẩm bẩm nói: "Thật muốn cho mẹ ta một đóa, nàng ta trước kia cũng từng đi tìm kiếm, nha đầu Thẩm Liên kia cũng rất muốn có được."
Thẩm Tường cười thầm: "Ta đã cho muội muội của ngươi không ít, không chỉ là Túy Thần hoa mà còn có Ma Hủ Tử Khí kia, ta đều cho nàng ta một chút tới phòng thân, tuy nhiên nàng ta có lẽ sẽ không dùng tới."
Nghe được lời này của Thẩm Tường, Lữ Kỳ Liên lập tức cảnh giác nhìn vào Thẩm Tường: "Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ mà cho nàng đi, ngươi đã làm gì đối với nàng? Có phải ngươi đã giở trò xấu gì đối với nàng rồi hay không?"
Thẩm Tường một mặt vô tội, tức giận nói ra: "Ta chỉ trao đổi với nàng một vài thứ, nàng ta cho ta hai viên Thánh Liên tử, hơn nữa ta còn là bạn tốt của nàng, ta luôn xưng hô nàng là tỷ tỷ đây, chúng ta giúp đỡ nhau rất nhiêu lần! Chẳng lẽ nhìn ta rất giống như loại người đó sao?"
"Hừ, trông ngươi như thế nào cũng không thấy ngươi là thứ gì tốt." Lữ Kỳ Liên không tin Thẩm Tường, Thẩm Tường ngay cả nàng cũng dám đánh chủ ý chứ đừng nói Lữ Thấm Liên, tuy rằng Lữ Thấm Liên và nàng không có quan hệ máu mủ, nhưng trong đáy lòng nàng ta thì xem như là muội muội ruột của mình.
Thẩm Tường nhếch miệng, lẩm bẩm nói: "Nếu như ta không phải thứ gì tốt, hai người các ngươi sớm đã là người của ta!"
Vừa mới nói xong, Tiểu Lệ Chi và Lữ Kỳ Liên lập tức nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt mang theo một loại sát ý nhàn nhạt.
Thẩm Tường lập tức cười khan nói: "Tiểu Lệ Chi, ta đã cứu ngươi rất nhiều lần, chẳng lẽ ngươi không có một chút bày tỏ gì sao?"
Lữ Kỳ Liên lo lắng Tiểu Lệ Chị bị Thẩm Tường phá hoại, vội vàng nói: "Ngươi cứu Tiểu Lệ Chi, ta sẽ báo đáp ngươi thay nàng ta, điểm ấy ngươi không cần lo lắng."
"Ngươi muốn lấy thân báo đáp thay nàng ta sao?" Thẩm Tường cười ha hả, nhưng khi nhìn thấy loại ánh mắt lạnh như băng kia của Lữ Kỳ Liên thì liền thu liễm lại.
Lữ Kỳ Liên nhìn chằm chằm vào hắn: "Tốt nhất đừng để ta tìm được cơ hội tới đánh ngươi, cái tên hỗn đản nhà ngươ thật rất thích ăn đòn!"
"Thật đáng sợ, khó trách ngươi cô độc nhiều năm như vậy, Tiểu Lệ Chi vẫn còn tốt hơn, dáng dấp xinh xắn lanh lợi đáng yêu, tuy rằng có chút tinh nghịch, nhưng ta vẫn là rất thích." Thẩm Tường đi tới bên cạnh Tiểu Lệ Chi, mặt dạn mày dày mà nói.
"Lấy thi thể của Cuồng Sư hoàng kia để vào bên trong thứ này." Lữ Kỳ Liên ném cho Thẩm Tường một cái rương lớn hình vuông, có lẽ là một cái trữ vật tiên khí bên trong có không gian rất lớn.
Thẩm Tường dùng thần thức dò xét một chút, kinh ngạc nói: "Thật nhiều tiên tinh a, còn khối lớn như vậy!"
"Ngươi cũng đừng cầm loạn!" Lữ Kỳ Liên nói.
Thẩm Tường chuyển dời thi thể của Cuồng Sư hoàng tới bên trong chiếc rương lớn này, không gian ở bên trong quả thực rất lớn, chứa đựng trăm con Cuồng Sư hoàng cũng không thành vấn đề, phải biết, bản thể Cuồng Sư hoàng giống như ngọn núi lớn vậy.
"Loại rương này ngươi còn nữa không? Bán ở chỗ nào?" Thẩm Tường trả cái rương này cho Lữ Kỳ Liên rồi hỏi.
"Để thê tử ngươi luyện chế đi, chỉ cần có vật liệu, nàng ta có lẽ là có thể luyện ra." Lữ Kỳ Liên nói.
Thẩm Tường thấp giọng nói: "Ngươi thật nhỏ mọn, không thể đưa một cái cho ta được sao?"
Lữ Kỳ Liên khẽ nói: "Thần đỉnh kia của ngươi chứa đựng đồ vật còn nhiều hơn, ngươi còn muốn của ta, thật tham."
Hiện tại thương thế nặng nhất chính là Thẩm Tường, nhưng nói nhiều nhất lại chính là hắn.
"Ngồi xuống và cởi y phục ra!" Lữ Kỳ Liên không quen nhìn vết thương trên toàn thân hắn, còn cười đùa tí từng với các nàng, nói với giọng nói mang theo mệnh lệnh.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Thẩm Tường một mặt dáng vẻ hoảng sợ: "Ngươi muốn rửa người giúp ta sao?"
"Thật dài dòng!" Hai cái lông mày của Lữ Kỳ Liên ngang ra, bàn tay ngọc vươn tới, nắm lấy áo Thẩm Tường, dùng lực lớn kéo một cái, kéo tới rách nát ra, để lộ ra thân thể cường tráng của Thẩm Tường.
Thẩm Tường giật mình kêu lên: "Ngươi muốn làm cái gì? Đừng có cưỡng bức ta, ta không có..."
"Giúp ngươi chữa thương, đừng nói nhảm!" Thẩm Tường nói chưa hết lời đã bị Lữ Kỳ Liên chặn họng lại.
Tay ngọc Lữ Kỳ Liên đã đặt ở trên bụng Thẩm Tường, vận chuyển một cỗ lực lượng ấm áp thoải mái vào trong cơ thể Thẩm Tường, để Thẩm Tường phát ra một tiếng kêu rên...
"Tiểu Lệ Chi, tới gần một chút, ta cũng chữa thương giúp ngươi." Lữ Kỳ Liên mỉm cười đối với nàng.
Tiểu Lệ Chi ở ngay bên cạnh Thẩm Tường, nàng ta tới gần một chút, nhấc y phục lên, lộ ra cái eo nhỏ hơi có một chút cơ bụng.
Bàn tay của Lữ Kỳ Liên đặt ở trên phần bùng của Tiểu Lệ Chi, vận chuyển một loại năng lượng kỳ dị tiến vào trong cơ thể Tiểu Lệ Chi, chữa trị thương thế cho nàng.
"Cung chủ, ngươi không chữa thương cho ngươi sao? Chữa thương giúp chúng ta sẽ kéo chậm tốc độ khôi phục của ngươi." Tiểu Lệ Chi nhẹ giọng mà hỏi, dùng một loại ánh mắt rất ân cần nhìn vào Lữ Kỳ Liên, nhìn ra được quan hệ của các nàng quá tốt rồi, tình như tỷ muội vậy.
"Không có việc gì, ta bây giờ khôi phục rất nhanh, coi như ta không chữa thương, khoảng hai ngày là có thể khôi phục hoàn toàn như cũ." Lữ Kỳ Liên nói xong, liếc mắt nhìn vào Thẩm Tường.
Thẩm Tường cười nói: "Đây cũng là bởi vì công lao ta hôn ngươi, hay là chúng ta lại hôn một lần nữa, nói không chừng ngươi lập tức khỏi hẳn."
Lữ Kỳ Liên nhìn vào Tiểu Lệ Chi, mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, Tiểu Lệ Chi cũng là như thế, các nàng cũng không phải loại người có thể nói đùa tùy tiện, cho nên hiện tại chỉ có thể lờ Thẩm Tường đi, bằng không các nàng sẽ bị Thẩm Tường chọc cho tức điên.
Ba ngày sau tổn thương của ba người đã hoàn toàn tốt, Lữ Kỳ Liên dùng pháp môn bên trong Sinh Sát thuật chữa thương giúp bọn hắn, hiệu quả rõ ràng, để Thẩm Tường không ngừng hâm mộ, càng muốn lấy được Sinh Sát thuật hơn.
"Chúng ta phải trở về, ngươi thì sao? Có dự định gì không? Hay là cùng trở về với chúng ta?" Lữ Kỳ Liên hỏi.
Thẩm Tường nhìn vào dạ quang châu ở trên trần gian nhà đá một chút, suy tư một lát, nói ra: "Ta còn phải ở chỗ này một đoạn thời gian, đây là Thiên Vực, có rất nhiều bảo vật và dược liệu trân quý a."
"Vậy ngươi phải cẩn thận nhiều hơn!" Lữ Kỳ Liên dùng lực véo má của hắn một cái, giọng nói mang theo một chút dịu dàng.
Tiểu Lệ Chi trừng mắt đối với hắn một cái, cười một tiếng nghịch ngợm nói: "Ngươi cũng đừng chết mất, Cửu Thiên mà thiếu đi loại tiểu ác ma như ngươi thì không khí sẽ trở nên trầm lặng."
"Vì để còn có thể nhìn thấy Tiểu Lệ Chi và cung chủ đại nhân của ngươi, ta nhất định sẽ còn sống." Thẩm Tường cười hì hì nói: "Các ngươi ở trên đường trở về cũng phải cẩn thận!"
Lữ Kỳ Liên và Tiểu Lệ Chi đã rời đi, các nàng đã ý thức được sự kinh khủng của cái Thiên Vực này, thực lực của các nàng ở chỗ này, căn bản là không có cách sinh tồn.
P/S: Ta thích nào ... chương 5