Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1512 - Chương 1512 - Thánh Thú Đánh Nhau

Chương 1512 - Thánh Thú đánh nhau
Chương 1512 - Thánh Thú đánh nhau

Sói xám bay nhào tới, Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên phản ứng rất nhanh, đá văng hai con sói ra, lao nhanh qua đàn sói, tiếp tục chạy như điên vào trong rừng rậm.

"Những con sói này khó đối phó, mau ném những viên băng thuốc kia ra đi, bị cuốn lấy sẽ không tốt." Hoàng Cẩm Thiên còn tưởng rằng giết vài đầu, nếm thịt sói một chút xem như thế nào, càng muốn săn giết một hai đầu Thánh Thú.

Nhưng đám sói bây giờ này, muốn so lợi hại hơn nhiều so với đám Lam hổ trước đó nhiều, ở dưới tình huống bọn họ không có cách nào sử dụng chân khí trong cơ thể thì rất khó làm được.

Thẩm Tường lấy ra một viên Hủy Diệt Băng Phong đan rất nhỏ, khẽ hô: "Nhảy cao một chút!"

Hắn ném một viên Hủy Diệt Băng Phong đan ra đằng sau, sau đó cùng Hoàng Cẩm Thiên nhảy vọt tới không trung, mà đám sói xám ở phía dưới kia đã bị đóng băng.

Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên thoát khỏi đám sói này, nhưng không có vì vậy mà thư giãn, bởi vì bọn hắn không biết bên trong vùng rừng rậm này còn có bao nhiêu thú loại này.

"Thiên Vực này thật sự là kỳ quái, qua một con sông thì có cách biệt một trời, đặc biệt là những thú loại kia, đều không thể sử dụng năng lượng nguyên tố, nhưng là nhục thân lại rất đáng sợ, không biết Thánh Thú sẽ mạnh tới mức nào!" Hoàng Cẩm Thiên nói ra: "Nếu như là Thánh Thú, có lẽ cũng dựa vào lực lượng của thân thể đi."

"Nếu như nhục thân có loại lực lượng này, chỉ sợ Túy Thần tán của ta không có tác dụng gì, loại gia hỏa này thật là đáng sợ, tốt nhất đừng gặp phải." Thẩm Tường nghĩ tới thú loại dựa vào nhục thể có được lực lượng Thánh cấp mà lưng không thể không phát lạnh, loại tồn tại này tuyệt đối cường đại hơn nhiều so với loại Thánh thú như Cuồng Sư hoàng trước đó.

Hoàng Cẩm Thiên vừa chạy nhanh vừa nhìn lên bầu trời: "Không biết loại kết giới kỳ quái ở đây có được cho là chặn năng lượng thuộc tính hay không, có thể phong cấm năng lượng thuộc tính, chún ta ở chỗ này, chỉ có thể dựa vào lực lượng của thân thể, mà đây chính là nhược điểm của chúng ta."

"Sư phụ, sẽ không phải ngươi sợ rồi chứ?" Thẩm Tường cười nói.

"Ta còn lâu mới sợ, ta biết nhục thân tiểu tử ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đừng quá đắc ý, ta cũng không yếu." Hoàng Cẩm Thiên hừ một tiếng.

Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên trở nên rất cẩn thận, trên đường đi đều cẩn thận quan sát xung quanh, chỉ cần trông thấy có dấu vết di chuyển của thú loại thì đều sẽ tiến hành phân tích rồi mới tránh khỏi phía có thể gặp phải đàn thú.

Qua vài ngày sau, bọn họ cuối cùng xuyên qua khu rừng rậm rộng lớn này, đi vào trong một ngọn núi lớn.

"Đây có giống như một nơi có Thánh thạch không?"

Thẩm Tường quan sát cẩn thận từng ngọn núi hoang vu ở xung quanh, ở trên đều là những tảng đá bị phong hóa, trong dãy núi dài vài dặm này, không có bất kỳ một sức sống nào, lộ ra không khí trầm lặng, nhưng Thánh linh khi trong này lại tỏa ra rất nồng đậm.

"Cho dù có, cũng không dễ tìm a, xem ra cần phải mất một chút thời gian, ngươi có thủ đoạn gì chuyên môn dùng để tìm kiếm những thiên tài địa bảo này không?" Hoàng Cẩm Thiên hỏi, trông thấy dãy núi mênh mông vô bờ kia, hắn đã cảm thấy nhức đầu.

Thẩm Tường lắc đầu nói: "Không có, ta còn tưởng rằng ngươi có đây, ngươi không phải có Thiên Diễn thuật sao? Dùng cái đó có thể tính ra hay không?"

"Nếu tính được thì ta sớm đã giàu tới chảy mỡ rồi." Hoàng Cẩm Thiên thở dài: "Chẳng lẽ cứ mò mẫm tìm như vậy sao?"

"Nói như vậy, ngươi bây giờ đã giàu tới chảy mỡ rồi?" Thẩm Tường khinh bỉ nhìn vào hắn: "Sư phụ, chẳng lẽ ngươi không có một chút kỹ xảo nào về phương diện này sao?"

"Không nhiều lời với ngươi, cùng đi vào tìm đi." Hoàng Cẩm Thiên lập tức tiến vào bên trong ngọn núi lớn, lúc này sắc trời đã mờ tối, đêm tối chẳng mấy chốc sẽ buông xuống.

Thẩm Tường không có biện pháp nào khác, nhưng hắn lại có một cái phương hướng, nói ra: "Sư phụ, nếu như trong này thật có Thánh thạch, chỗ đó có lẽ có đàn thú."

"Không sai, tuy rằng không có khả năng sử dụng năng lượng thuộc tính, nhưng hấp thu thánh lực bên trong những Thánh thạch kia cũng có thể cường tráng nhục thân của mình, đặc biệt là đối với những Thánh Thú kia mà nói, nói như vậy chúng ta phải đi tìm kiếm thú loại." Hoàng Cẩm Thiên gật nhẹ đầu: "Chỉ có điều việc này lại rất nguy hiểm, nhỡ đâu có vài đầu Thánh Thú, chúng ta nói không chừng sẽ chết."

"Nếu như ngươi sợ chết mà nói, vậy thì nhanh trở về đi!" Thẩm Tường cười hắc hắc, hắn cũng không quá lo lắng, hắn còn lâu mới tin Hoàng Cẩm Thiên sẽ yếu như vậy, hắn dám một mình xông tới, chắc chắn có thứ cậy nhờ vào, chứ đừng nói thực lực của hắn ở trong mắt Thẩm Tường vẫn luôn là một bí ẩn.

Tiến vào sâu vào trong núi đã là buổi tối.

Trong Thiên Vực, cũng đều có mặt trời mặt trăng và những ngôi sao, Thẩm Tường cho rằng Thiên Vực này cũng không thoát khỏi đấu chuyển tinh di giữa thiên địa.

Bầu trời sao của Thiên Vực, vô cùng lộng lấy, giống như thể rất gần những ngôi sao (tinh thần) kia vậy, có ngôi sao còn trông rất lớn, như là một viên minh châu treo giữa bầu trời vậy, và vô số ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời để người nhìn thấy mà hoa mắt, ánh sao chiếu sáng cả vùng núi rộng lớn này.

Thẩm Tường và Hoàng Cẩm Thiên đi lung tung vào sâu trong núi, đồng thời tìm kiếm dấu vết của thú loại.

Ngày mới vừa mới sáng, Hoàng Cẩm Thiên đã có phát hiện, hắn tìm được dấu vết của vài con thú loại để lại, đó là ở vùng đất bằng phía dưới một ngọn núi.

"Nhìn những dấu chân này rất giống như là dê, kích thước không lớn, chẳng lẽ là sơn dương?" Thẩm Tường nói.

"Có lẽ không sai, hơn nữa chỉ có vài con, xem ra giống như là đi ra tuần tra vậy, chúng ta đi theo những dấu chân này, nhìn xem có thể tìm tới được hang ổ của bầy thú này không." Hoàng Cẩm Thiên có chút hưng phấn, lần theo những dấu chân để lại mà truy tung tới.

"Thú Sơn dương ... không biết có lợi hại hay không." Thẩm Tường lẩm bẩm vài câu thì theo sau.

Hoàng Cẩm Thiên đi ở đằng trước, một mực truy tung tới giữa trưa mới dừng lại, bởi vì dấu chân bỗng nhiên biến mất.

"Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ những gia hỏa này biết bay hay sao?" Hoàng Cẩm Thiên cẩn thận tìm xung quanh một lần nữa, không tìm được một chút vết tích nào.

"Khả năng bị chum thú ở trên không trung bắt đi rồi." Thẩm Tường nhặt lên một cái lông vũ, cái lông vũ này màu đen rất dài, hơn nữa rất cứng, có lẽ là một loại tim to lớn hơn nữa còn cường đại.

"Bay ở trên không trung cũng rất nguy hiểm." Hoàng Cẩm Thiên nhận lấy cây lông vũ này, bất đắc dĩ mà thở dài.

Ngay vào lúc bọn hắn bị mất đi dấu vết, đột nhiên nghe thấy một tiếng hót yếu ớt từ xa.

"Những con chim thối kia có lẽ là ở bên kia, đi qua xem một chút." Vẻ mặt của Hoàng Cẩm Thiên lập tức trở nên sáng láng, bước nhanh chạy tới.

Sau tiếng hót kia, lại có một tiếng thú rống.

"A ha, quá tốt rồi, có lẽ là hai con Thánh Thú lợi hại đánh nhau, chúng ta đi xem trò vui là được." Hoàng Cẩm Thiên cao hứng cười nói.

Hoàng Cẩm Thiên rất hưng phấn chạy ở phía trước, Thẩm Tường thì để cho Long Tuyết Di chú ý xung quanh, cẩn thận đi theo sau Hoàng Cẩm Thiên.

Sau khi tới gần, động tĩnh càng lớn, như thể long trời lở đất vậy, ngọn núi lớn bị chấn động tới rung động, núi đá lăn xuống, và một số thậm chí bị nứt từ giữa, tới một nơi gần chiến trường, những ngọn núi lớn kia sớm đã đổ sụp xuống hóa thành từng khối đá to lớn.

Hoàng Cẩm Thiên và Thẩm Tường ở trên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn về phía nơi đang xảy ra kịch chiến bụi mù cuồn cuộn ở phía trước, bọn họ không trông thấy bên trong có chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã xác định, đó có lẽ là hai con Thánh Thú đang vật lộn, bằng không sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy.

"Một con có lẽ là loài chim, một con khác hình như không phải Sơn dương." Hoàng CẩmT hiên vừa mới nói xong, đã trông thấy một vị đại hán toàn thân đẫm máu chạy nhanh ra ngoài, ở đằng sau hắn có một thiếu niên chỉ mặc quần cộc đuổi theo.

Tốc độ chạy của đại hán kia rất nhanh, vù vù đã xuyên qua vài ngọn núi lớn, mà thiếu niên kia vẫn có thể theo sát ở đằng sau, hơn nữa còn bay nhào một cái đẩy đại hán kia ngã bổ nhào vào trên mặt đất, ngồi ở trên lưng đại hán kia, vung lên song quyền điên cuồng nện vào đầu của đại hán kia.

"Đây chính là Thánh Thú đánh nhau? Nhìn dáng vẻ giống như là lưu manh đang đánh nhau vậy." Hoàng Cẩm Thiên cau mày nói.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment