Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 155 - Chương 155 - Tranh Chấp Đòi Nợ

Chương 155 - Tranh chấp đòi nợ
Chương 155 - Tranh chấp đòi nợ

Thẩm Tường vừa ra thành thì thả Chu Tước Hỏa Dực ra nhanh chóng phi hành, trong chớp mắt thì đã rời xa Thái Vũ môn, đi tới trên một mảnh núi rừng xum xuê rậm rạp xanh biếc.

Vừa nãy lúc Thẩm Tường đi tìm đám người Vân Tiểu Đao, biết được giải thưởng đầu của hắn lại tăng, dĩ nhiên là 50 vạn tinh thạch, hơn nữa Chân Vũ môn cũng đồng thời treo giải thưởng hắn, lý do là lúc hắn tỷ thí phế bỏ một đệ tử Chân Võ cảnh của Chân Vũ môn.

"Đám người kia, sẽ có một ngày ta sẽ cho các ngươi biết làm như vậy là ngu xuẩn cỡ nào!"

Trong lòng Thẩm Tường hung ác nói, đột nhiên, hắn cảm nhận được không khí đằng sau rung động, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng hắn có thể dùng thần thức mạnh mẽ cảm ứng được, chỉ thấy hắn đột nhiên lao xuống, từ trời cao hạ thấp.

Ngay lúc hắn vừa hạ xuống mặt đất, trên không truyền đến một trận nổ vang, cỗ rung động kia, làm mặt đất chấn động đến mức run rẩy, một mảnh sơn mạch lớn bị hủy diệt.

Là đánh lén!

Thẩm Tường nhìn cỗ chân khí bạo ngược phiêu tán trên trời cao, trong lòng kinh hãi không thôi, nếu như vừa nãy hắn chậm một chút, nhất định sẽ bị biến thành bột phấn, hắn không nghĩ tới lại có người cường hãn như vậy phát động đánh lén hắn, hơn nữa còn là hai người, bởi vì hai cỗ chân khí mênh mông kia là từ hai phương hướng bỗng nhiên bay tới.

"Phía bắc, cẩn thận một chút!" Long Tuyết Di nhắc nhở hắn.

Thẩm Tường lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, theo Thanh Long chân khí của Thẩm Tường càng ngày càng cường hãn, Thanh Long Đồ Ma đao cũng càng ngày càng nặng, bây giờ đã nặng ba mươi vạn cân, nhưng ở trong tay hắn lại như không có trọng lượng gì, chỉ tới lúc hắn công kích, rót Thanh Long chân khí vào trong Thanh Long Đồ Ma đao, Thanh Long Đồ Ma đao mới có thể đột nhiên biến nặng hơn rất nhiều lần, làm cho đối phương không kịp ứng phó.

"Chân Võ Cảnh nhị đoạn! Ta phát hiện rồi!"

Thẩm Tường ngưng mắt nhìn gò đất đằng xa kia, trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn cũng không nghĩ tới vừa rời khỏi Thái Vũ môn thì đã bị công kích, hơn nữa thủ đoạn ẩn nấp của đối phương rất cao minh, Thẩm Tường suy đoán trên người bọn họ là có một loại linh phù lợi hại, tuy nhiên theo vừa công kích mà bọn họ phát động vừa rồi, linh phù đã mất đi hiệu lực.

Bỗng nhiên, một đạo hàn quang hiện ra, một cỗ khí tức nguy hiểm áp sát, Thẩm Tường lập tức vung đao đón đỡ, chỉ nghe “Choang“ một tiếng, chân của Thẩm Tường lập tức lún vào trong bùn đất.

Thẩm Tường cũng đã thấy người công kích hắn, đó là một đại hán cả người mặc quần áo giáp sắt, đầu đội mũ sắt, chân khí vô cùng quỷ dị, mang theo một cảm giác biến ảo khôn lường, nhưng cũng rất cường đại.

Người kia cũng sững sờ, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường mới vào Chân Võ cảnh thế mà có thể ngăn cản một đao toàn lực này của hắn!

Thẩm Tường nhìn đao đối phương, mặt trên đã có thêm một lỗ hổng, cây đao này cũng là một Linh khí thất đoạn không tệ, lúc này coi như là bị hỏng, người kia tức giận đến cả người run rẩy.

Thẩm Tường vung đao mà lên, nhưng hắn đột nhiên cảm ứng được một người khác công kích đến từ đằng sau hắn, đó là một thanh cự phủ (cái rìu), cự phủ sắc bén mang theo lực lượng cuồng mãnh, xé rách không khí, giống như lôi đình bổ về phía Thẩm Tường.

Lực lượng của thanh cự phủ này rất cường hãn, dùng tới toàn bộ sức mạnh, thì giống như thành đao mà vừa nãy Thẩm Tường đỡ được, hơn nữa rất nhanh chóng!

Nếu như là một ngọn núi lớn, nhất định sẽ bị bổ thành hai nửa, lúc bổ về phía Thẩm Tường, chỉ thấy thân thể Thẩm Tường đột nhiên vỡ tan tành, hóa thành hơi nước chấn động, hai người kia cả kinh, cảm thấy có chút bất ngờ, bọn họ nguyên bản không có ý định giết Thẩm Tường thành ra tan tành như thế này, bằng không sẽ không có cách nào đi lĩnh tiền thưởng.

Thẩm Tường thi triển Thủy Kính công lần thứ hai, ở lúc này dùng sương mù biến ảo ra một hư thể giống hắn như đúc, sau đó mình dùng tốc độ siêu nhanh rời khỏi.

Thẩm Tường ở trên không, cười lạnh nhìn hai người ở phía dưới kia, mặc dù hắn là Chân Võ cảnh nhất đoạn, nhưng Ngũ hành chân khí trong cơ thể hắn dung nhập chung một chỗ, phối hợp thanh Thanh Long Đồ Ma đao này, Chân Võ cảnh nhị đoạn căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Lượng lớn Thanh Long chân khí rót vào trong Thanh Long Đồ Ma đao, ở trong nháy mắt, Thanh Long Đồ Ma đao đột nhiên biến thành mấy chục vạn cân, Thẩm Tường từ trời cao lao xuống, giống như sao băng rơi rụng, vừa nhanh lại mạnh, lực lượng vô cùng mạnh mẽ kèm theo Thanh Long Đồ Ma đao chém xuống, trực tiếp chém nam tử mang mũ sắt kia thành hai nửa, mà ở dưới đất cũng bị bổ ra thành một cái khe rất sâu.

Một đao kia của Thẩm Tường không lưu thủ chút nào! Đối phương là hai Chân Võ cảnh nhị đoạn, nếu như liên hợp lại, đối với hắn sẽ tạo thành uy hiếp nhất định!

Loại thủ đoạn lôi đình này của Thẩm Tường làm một tên sát thủ khác sợ đến hãi hùng khiếp vía, bọn họ không nghĩ tới Thẩm Tường mới vào Chân Võ cảnh vậy àm đã lợi hại như vậy, dựa theo lẽ thường, Chân Võ cảnh nhất đoạn và nhị đoạn cách biệt rất nhiều, rất khó đánh bại nhị đoạn, trừ khi là người có linh mạch thượng thừa, bởi vì nếu muốn bước vào đệ nhị đoạn, cần áp súc chân khí nhiều vô cùng, nhát đoạn còn kém rất xa!

Sau khi Thẩm Tường giết chết một tên, lại biến mất tiêu, nếu như không phải thần thức đặc biệt cường đại, là rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn. Trong lòng sát thủ kia giật mình, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên, nguy hiểm kéo tới, tuy rằng hắn có thể cảm ứng được, nhưng lại không kịp chống lại, cũng không biết Thẩm Tường công kích từ nơi nào, nhưng hắn vẫn vung đại đao trong tay lên theo kiểu vung lung tung.

"A. . ." Sát thủ kia kêu thảm một tiếng, một cánh tay của hắn bị Thẩm Tường chém xuống

Sát thủ kia nhìn cánh tay cụt của mình nắm lấy một thanh đao nằm dưới mặt đất kia, trong lòng sợ hãi, hắn mạnh mẽ bình tĩnh lại, nhưng lúc đó hắn chỉ nhìn thấy một ánh sáng màu xanh lướt qua, lồng ngực hắn đau xót, cảm giác tất cả mọi thứ đều nát tan như thế, lồng ngực của hắn bị Thẩm Tường dùng thân đao nặng đến mấy trăm ngàn cân kia đập trúng, cỗ lực lượng mãnh liệt này trực tiếp làm hắn trọng thương, đánh hắn bay vào một ngọn núi nhỏ ở đằng xa.

Lúc Thẩm Tường chạy tới, sát thủ kia đã hôn mê bất tỉnh, chỉ là trọng thương, cũng chưa chết đi, một tay hắn đặt trên đầu sát thủ kia, rót vào một cỗ thần thức, sau đó hỏi:

"Là ai phái các ngươi tới?"

"Lữ trưởng lão!" Giọng nói của tên sát thủ kia suy yếu và không có một chút tình cảm nào.

"Nói như vậy ngươi là đệ tử Thái Vũ môn?" Thẩm Tường lại hỏi, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.

"Không phải, chúng ta là người Lữ gia!"

Thẩm Tường không hỏi nhiều hơn nữa, đập xuống một chưởng, nhanh chóng giết chết hắn!

"Lữ trưởng lão! Được lắm Lữ gia của Dược Vương sơn, vậy mà muốn giết ta, như vậy cũng không cần trả nợ nữa.

Thẩm Tường cười lạnh nói, Lữ trưởng lão cũng là người ở bên trong Trưởng Lão viện, tuy nhiên chỉ là một trưởng lão xử lý tạp vụ ở ngoại viện, thực lực ở Chân Võ cảnh cửu đoạn, là người của Lữ gia!

Sau khi Thẩm Tường thắng Lữ Chính Nam, vẫn không có thu được tiền đặt cược kia. Ba viên Trúc Cơ đan và một trái Cửu Dương Liệt Diễm quả đều rất đắt đỏ, bọn họ không nỡ bỏ những vật trân quý này giao cho Thẩm Tường, nếu như giết Thẩm Tường, sẽ không có người hướng về phía bọn họ đòi hỏi nữa rồi!

Từ lúc trước đó Thẩm Tường đã nghĩ đến rất có thể Lữ gia sẽ làm như vậy, hắn quyết định chờ hắn từ Huyền Vũ sơn trở về, sẽ tới tìm Lữ Chính Nam tính sổ, đối phương có tâm giết hắn, hơn nữa còn suýt chút nữa thành công, mặc dù Thẩm Tường không được ba viên Trúc Cơ đan và Cửu Dương Liệt Diễm quả thì hắn cũng phải trút cơn giận!

"Lữ trưởng lão, chờ đó cho ta!" Giọng nói của Thẩm Tường tràn ngập sự tàn nhẫn.

P/S: Ta thích nào... chương 11.

Bình Luận (0)
Comment