Thế giới Cửu Thiên được Thiên Vực Vô Tận bao quanh, Thánh Thủy Thiên Vực chẳng qua là một Thiên Vực trong đó, nhưng không có ý nghĩ gì đối với thế giới Cửu Thiên, không giống năm Đại Đế ở bên trong năm cái Thiên Vực kia đều đã bán linh hồn cho Địa Ngục Ma Đế.
"Ngươi chỉ dựa vào cái này mà đã có thể đánh giá ra Chu Tước Thú Tôn ở bên trong?" Thẩm Tường cảm thấy có chút không đáng tin cậy: "Chẳng lẽ chúng ta phải đi vào Thánh Thủy Thiên Vực?"
"Ta đi vào là được rồi, ngươi chỉ cần giúp ta đi vào một cách thuận lợi, tiến vào bên trong ta sẽ chăm sóc tốt chính mình, ta tu luyện Chu Tước huyết mạch xuất hiện một chút vấn đề, chỉ có Chu Tước mới có thể giải quyết giúp ta." Đông Phương Hinh Nguyệt nói ra: "Nếu như là ta tự mình đi tới, muốn từ đầu nguồn con sông này tiến vào Thánh Thủy Thiên Vực, sẽ không dễ dàng như vậy."
Thẩm Tường nói ra: "Như vậy sao đi? Ngươi đi một mình quá nguy hiểm, ta đưa ngươi đi!"
Đông Phương Hinh Nguyệt lắc đầu: "Không được, ngươi bồi Mộng Nhi các nàng đi, biết ta bắt cóc ngươi, các nàng sẽ nói ta."
"Không được, ta làm sao có thể để một mình ngươi đi mạo hiểm ở loại địa phương kia? Ngươi còn chưa đi qua những Thiên Vực kia đi, bên trong có rất nhiều Thánh Thú." Thẩm Tường rất kiên quyết: "Nếu không chúng ta bây giờ trở về, chào hỏi với các nàng, các nàng chắc chắn sẽ đồng ý."
"Không cần, ta chẳng mấy chốc sẽ trở về, yên tâm đi!" Đông Phương Hinh Nguyệt đột nhiên cong môi lên tới: "Chủ nhân, van cầu ngươi a, để cho ta đi một mình thôi, van ngươi a!"
Đông Phương Hinh Nguyệt ôm lấy cánh tay Thẩm Tường mà làm nũng, trông thấy loại dáng vẻ này của nàng ta, Thẩm Tường hít một tiếng, cúi đầu ngậm chặt miệng thơm của nàng, ôm chặt nàng ta vào trong ngực...
Trông thấy Thẩm Tường chủ động hôn nàng, khắp khuôn mặt Đông Phương Hinh Nguyệt hiện lên vẻ cao hứng, cũng chủ động hôn lại Thẩm Tường, nàng ta giống như đã đợi khoảnh khắc này thật lâu, nàng ta không lưu loát có vẻ hơi thô bạo...
Bão cát ngừng lại, hai người tách môi ra, đôi mắt đẹp của Đông Phương Hinh Nguyệt tràn ngập nhu tình và vẻ quyến rũ, cười khanh khách mà nói: "Chủ nhân, chờ ta trở về ta sẽ phục thị ngươi cho thật tốt ... cùng một chỗ với Hương Nguyệt."
Trong lòng Thẩm Tường thầm mừng, hai nữ nô quyến rũ tuyệt sắc nói đối với hắn lúc này quá tốt rồi, để hắn có chút chịu không được.
"Ngươi cầm lấy những thứ này, đi tới đó nhất định phải cẩn thận!" Thẩm Tường lấy ra một bình ngọc: "Đây là một bình Bích Nguyên đan, đây là một đóa Ngọc Long hoa, còn có khối ngọc bài này, bên trong có một sợi thần hồn của ta, gặp phải nguy hiểm thì có phải nhanh chóng thông báo với ta, tới lúc đó ta sẽ nhanh chóng tới cứu ngươi."
Hai gò má của Đông Phương Hinh Nguyệt đỏ ửng lên, có chút kích động, nàng ta không nghĩ tới Thẩm TƯờng cho nàng nhiều thứ tốt như vậy.
"Ta không dùng tới, ta trở về sẽ trả lại cho ngươi." Đông Phương Hinh Nguyệt rất vui vẻ mà nhận lấy những thứ này, nàng ta có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc của Thẩm Tường dành cho nàng ta.
"Hôn lại một chút, chờ một chút nữa phải xuất phát." Đông Phương Hinh Nguyệt nhắm mắt lại, ngửa cổ lên, để Thẩm Tường muốn ngừng mà không được, vội vàng đưa miệng tới chạm lên...
Hai người rời khỏi hang động, đi về phía ngọn núi cát to lớn kia.
"Ngươi định đi vào như thế nào?" Thẩm Tường hỏi: "Có kế hoạch gì không?"
Đông Phương Hinh Nguyệt nói ra: "Trực tiếp tiến vào núi cát sẽ dẫn tới phiền phức không nhỏ, chúng ta hãy đi vào từ bên trong sông lớn."
"Đi!"
Thẩm Tường kéo Đông Phương Hinh Nguyệt, đạp vào Súc Địa bộ, đồng thời sử dụng các bước không gian, mấy cái đã tới một con sông lớn có dòng chảy rất nhanh, và những con sông lớn này đang ầm ầm tuôn về phía trước, muốn ngược dòng mà tiến vào đầu nguồn cũng không dễ dàng.
"Dùng nước rất nhanh a!" Đông Phương Hinh Nguyệt nhìn về phía ngọn núi cát to lớn ở bên trong đang có dòng nước chảy ra gào thét không ngừng, sợ hãi than một tiếng.
"Không cần sợ, giao cho ta!" Thẩm Tường cười hắc hắc, ôm lấy Đông Phương Hinh Nguyệt nhảy vào trong nước, sau khi xuống nước, hắn cũng không bị nước sông cuốn đi, đây là bởi vì hắn sử dụng lực lượng không gian, sinh ra một lớp bảo hộ không gian, tiến hành sử dụng lực lượng không gian ngăn cách, khiến cho hắn không nhận sự ảnh hưởng từ dòng nước.
Phía dưới một màu đen kịt, Đông Phương Hinh Nguyệt một tay ôm eo Thẩm Tường, một tay lấy ra một viên Dạ Quang châu, nhìn xung quanh.
"Trong vùng nước này lực lượng sinh mệnh ẩn chứa ở bên trong không phải rất nhiều, chẳng lẽ đều được Chu Tước hấp thu?" Đông Phương Hinh Nguyệt cau mày nói: "Tạo ra một cái sa mạc mà xung quanh là một mảnh âm u đầy tử khí, nói không chừng ở bên trong đầu nguồn có một cỗ hấp lực rất mạnh đang thôn phệ lực lượng sinh mệnh."
Thẩm Tường cũng phát hiện điểm này, đây là nước vừa mới từ Thánh Thủy Thiên Vực xuất hiện, khí tức sinh mệnh rất yếu, ngay cả một chút thánh linh khí cũng không có, giống như bị loại bỏ đi vậy.
"Chúng ta bây giờ đi vào." Thẩm Tường ôm lấy Đông Phương Hinh Nguyệt, bước đi ở trong nước mấy bước, chẳng mấy chốc đã tiến vào bên trong núi cát, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Thẩm Tường dùng thần lực cảm ứng được, ở phía trước có một lỗ đen sâu không thấy đáy, cũng không phải là loại sâu vào trong lòng đất, mà ở chỗ đó có một cái miệng không gian lớn, nước chính là từ nơi đó tuôn ra.
Giống như những gì Đông Phương Hinh Nguyệt đoán, nước của con sông lớn này là tới từ một không gian khác, nhiều năm qua đều như thế, phần lớn nước của Đế Thiên đều là tới từ nơi này.
"Để chính ta đi vào!" Đông Phương Hinh Nguyệt muốn thoát khỏi Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường lại ôm chặt nàng ta lại nói: "Ta mang ngươi đi vào, rồi ta mới trở lại."
Trước đó nói là để cho Đông Phương Hinh Nguyệt tự đi vào, nhưng khi tới đây, trông thấy cửa vào hung hiểm như thế, Thẩm Tường cũng không dám để Đông Phương Hinh Nguyệt đi vào một mình.
Thẩm Tường có thể điều khiển lực lượng không gian, tiến vào những những Thiên Vược này là an toàn nhất thuận tiện nhất, hắn nhảy vào cái cửa vào kia, sau khi tiến hành xuyên qua không gian mấy lần thì đến giữa một vùng nước, nơi này cách rất gần với mặt nước, ánh sáng có thể chiếu xạ tới nơi này.
"Đây chính là Thánh Thủy Thiên Vực sao? Ngươi nhìn chỗ đó!" Đông Phương Hinh Nguyệt và Thẩm Tường ở bên trong một cái lồng khí, ngăn cách nước ở bên ngoài.
Thẩm Tường nhìn về phía Đông Phương Hinh Nguyệt chỉ, ở nơi đó có một cái lỗ đen rất lớn, lượng lớn nước đang không ngừng trào đi lên.
"Cách xa nơi này lại nói!" Thẩm Tường cảm nhận được một cỗ hấp lực yếu ớt, nếu như không phải hắn ngăn cách không gian, nói không chừng bọn họ sớm đã bị hút tới.
Xuyên qua không gian mấy lần, Thẩm Tường và Đông Phương Hinh Nguyệt cuối cùng đã đi tới trên bờ, nơi này chỉ là một hòn đảo nhỏ, xung quanh đều là nước mênh mông vô bờ.
"Đúng như những gì ta tưởng tượng khắp nơi đều là nước, không nghĩ tới còn sẽ có một hòn đảo." Thẩm Tường ngồi ở bên bờ, ném một cục đá ra xa.
"Cô cô, ngươi thế nhưng là tu luyện lửa, ở loại chỗ này ngươi thật rất nguy hiểm." Thẩm Tường nói.
"Ngươi nhanh trở về đi thôi, ta có thể đối phó được, ta đang nghĩ biện pháp tìm kiếm Chu Tước, ta thử nhìn một chút có thể dùng Chu Tước huyết mạch trên người ta đi cảm ứng xem có sự tồn tại của nàng hay không." Đông Phương Hinh Nguyệt ngồi ở trên một tảng đá, nhắm mắt lại.
Thẩm Tường đi qua, hôn vào miệng của nàng một cái, nói ra: "Vậy ngươi cẩn thận một chút!"
"Biết rồi!" Đông Phương Hinh Nguyệt mở to mắt, gắt giọng đối với Thẩm Tường.
Thẩm Tường hít thở dài, trực tiếp xuyên qua không gian trở về Băng Long sơn trang, chỉ cần hắn đi qua một cái Thiên Vực, trong tiềm thức đều sẽ có cảm ứng kỳ diệu đối với không gian đó, lần sau cũng không cần phải ghi chép vị trí, thông qua cảm ứng là có thể đi qua đi lại.
Sau khi trở về thì trời đã sáng, mấy nữ tử đều đã tỉnh lại, ở trong sảnh nhìn xem tin tức mà Thẩm Tường và Đông Phương Hinh Nguyệt để lại cho các nàng.
P/S: Ta thích nào ... chương 8