Người Thái Thánh môn xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn hướng về phía mấy người Thẩm Tường mà đến, dùng đầu gối để nghĩ thì cũng biết là chuyện tốt mà Thanh Oa vương mặt mũi tràn đầy nụ cười gian xảo vừa rồi kia làm ra.
"Không cần lo lắng, ở trên thánh thụ này bọn họ không dám làm ẩu." Hồng Hà truyền âm cho Thẩm Tường, để Thẩm Tường đừng ra tay.
Hồng Hà và Cơ Linh Nhi đã dịch dung, chỉ có điều Thanh Oa vương đang đứng nhìn ở trên tháp gỗ kia truyền âm cho Thái Thánh môn nhằm vạch ra chuyện Hồng Hà và Cơ Linh Nhi dịch dung.
"Chuyện như vậy xảy ra, Lý lão bản ở tòa tháp gỗ kia cũng không có biểu thị cái gì, thật giống như nằm trong sự dự liệu của hắn vậy, điều này khiến trong lòng Hồng Hà và Cơ Linh Nhi tức giận không thôi."
"Xem ra Lý lão bản kia đã động tâm đối với tiền thưởng phong phú!" Thẩm Tường truyền âm cho hai nữ, đi theo đằng sau các nàng như không có việc gì, ba người bọn họ đều rất bình tĩnh đi về phía khu vực truyền tống kia.
Ý đồ tới của đám người này rất rõ ràng, bọn họ vừa mới nhận được Thanh Oa vương truyền âm, biết hai nữ tử trước mắt này là Hồng Hà và Cơ Linh Nhi, hai ba mươi người vội vàng tiến lên, bao vây quanh mấy người Thẩm Tường lại.
"Các ngươi muốn làm cái gì?" Hồng Hà trầm giọng nói: "Chẳng lẽ các ngươi không sợ đắc tội Ưng Hoàng sao?"
Thanh niên đầu lĩnh Thái Thánh môn kia nở ra nụ cười âm hiểm nói: "Tiểu đả tiểu nháo sẽ không kinh động Ưng Hoàng, chẳng lẽ hai người các ngươi còn có thể nhấc lên sóng gió gì hay sao?"
Cơ Linh Nhi và Hồng Hà rất mạnh, nhưng đám người Thái Thánh mkoon này cho rằng chỉ cần có thể trong nháy mắt bắt được các nàng, không cho náo ra động tĩnh quá lớn thì sẽ không kinh động tới cự đầu của Thánh thụ này.
Thẩm Tường xoa xoa nắm đấm, cười lạnh nói: "Xem ra các ngươi vẫn là rất sợ Ưng Hoàng, đã như vậy, chúng ta liền cá chết lưới rách, gọi Ưng Hoàng kia đi ra!"
Hồng Hà và Cơ Linh Nhi nghe được lời này của Thẩm Tường thì lập tức có một loại dự cảm không tốt!
Những người kia của Thái Thánh môn cảm nhận được trên người Thẩm Tường không ngừng sử dụng uy áp kinh khủng, trong lòng cũng hoảng hốt một trận, bọn họ không nghĩ tới hai nữ tử Hồng Hà và Cơ Linh Nhi này vậy mà có thể nhanh như thế tìm được một cường giả cường đại như thế tới giúp đỡ!
Thần Hải Thẩm Tường cuộn trào không ngừng, từng đợt thần lực theo tâm niệm của hắn hóa thành Hỏa thần lực vô cùng nóng bỏng!
"Nhanh bắt lấy hắn!" Thanh niên đầu lĩnh của đám người Thái Thanh môn kia hoảng sợ hô to.
Thẩm Tường có được Thần Cách, lực lượng thả ra không phải bình thường, những cường giả kia của Thái Thánh môn cũng đều có thực lực không tầm thường, rất hiểu chỗ đáng sợ của loại lực lượng này, nhưng nếu như không ngăn cản Thẩm Tường, dựa vào Hỏa thần lực cồng bạo này của hắn thì chắc chắn sẽ kinh động tới Ưng Hoàng ở trên đỉnh thánh thụ.
Rất nhiều cường giả của Thái Thánh môn thi nhau gọi pháp bảo thánh binh ra, lúc đang định công kích Thẩm Tường, chỉ thấy thân thể Thẩm Tường đột nhiên tuôn ra một đám hỏa diễm, biến mất không thấy.
Lúc mọi người ở đây kinh hãi, cách đó không xa đột nhiên có một khối không khí rất nóng bức vọt tới, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trên tòa tháp bằng gỗ kia hỏa diễm đã hừng hực rồi, Thẩm Tường lại công kích tòa tháp gỗ này trước!
Lý lão bản ở trên tòa tháp gỗ này vốn còn đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lúc này mặt mũi hắn lại tràn đầy vẻ kinh sợ, vội vàng phóng tới tòa tháp bằng gỗ đang bị hỏa diễm thiêu đốt, tòa tháp này thế nhưng là tâm huyết của hắn.
Trên nhánh cây này có khoảng hơn mười vạn người, trông thấy tháp gỗ bởi vì rơi vào công kích mà bốc cháy lên, đều thi nhau hoảng sợ mà chạy trốn, trong đó có một lão giả hô lên: "Ưng Hoàng ghét nhất người khác dùng hỏa ở chỗ này, lần này xong đời, mau chạy đi thôi!"
Người Thái Thánh môn trông thấy tình huống không ổn, cùng vội vàng chạy trốn, lúc bọn chúng vừa mới nhấc chân lên thì một trận uy áp hào hùng đột nhiên bao phủ xuống, khiến cho bọn họ như là đang gánh vác một ngọn núi vạn cân vậy, trong nháy mắt bị ép tới quỳ ngã sấp trên đất.
"Các ngươi đừng hòng rời đi, mới vừa rồi là các ngươi muốn xuất thủ bắt chúng ta, nếu như Ưng Hoàng xuất hiện, dù sao cũng phải có người phụ trách chuyện này." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tường truyền tới, đồng thời một đám hỏa bay thấp xuống.
Đám hỏa kia rơi vào giữa đám người Thái Thánh môn kia, đám hỏa này ở trong đang có một người bị Thánh hỏa thiêu đốt tới giãy giụa tru lên!
Người bị Thánh hỏa đốt cháy chính là Thanh Oa vương kia!
Thẩm Tường sử dụng lực lượng không gian, tới lui chỉ là chuyện trong nháy mắt, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ lạnh lùng mà nhìn vào Thanh Oa vương: "Đừng cho là chúng ta không biết là ngươi gọi những gia hỏa này tới!"
"A ... A... Lý lão bản, nhanh cứu ta ... nhanh cứu ta, ngươi cũng có phần mật báo ... A ..." Thanh Oa vương gào to lên.
Hỏa diễm mà Thẩm Tường thả ra là Thánh hỏa rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã thiêu đốt mất tòa tháp gỗ kia, lúc này khói đặc cuồn cuộn, không ngừng bốc lên trên không trung, nơi xa người ở một số nhanh cây khác trông thấy tình huống ở nơi này thì lập tức vô cùng hoảng sợ, phóng hỏa ở trên Thánh thụ này thì căn bản chính là hàng động tìm chết.
Hồng Hà và Cơ Linh Nhi đã ngây người, một phương diện các là các nàng bị thực lực của Thẩm Tường làm cho giật mình, mặt khác chính là trong lòng các nàng rất sợ hãi, thậm chí quên thúc giục Thẩm Tường nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thẩm Tường đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Lý lão bản ở đằng xa, nắm vào trong hư không một cái, cánh tay xuyên qua không gian, bắt lấy Lý lão bản kia, cách một khoảng cách lớn, bắt tới, sau đó dùng lực ném về phía Thanh Oa vương còn đang quay cuồng trên mặt đất kia, trong miệng phun ra một đám lửa lớn đánh về phía Lý lão bảo.
Lý lão bản cũng bị Thẩm Tường thả ra loại thánh hỏa kinh khủng này đốt cháy, đang lăn lộn thét gào.
"Đây chính là các ngươi muốn chết, không trách ta được!"
Giọng nói của Thẩm Tường tràn ngập sát khí, để những cường giả của Thái Thánh môn kia cảm nhận được cỗ lạnh thấu xương, tuy rằng bọn họ đều là Thánh Tiên, nhưng bây giờ lại bị Thẩm Tường thả ra một cỗ khí áp vô hình đè tới không thể động đậy.
Thẩm Tường đi về phía một người trung niên, cười lạnh nói: "Các ngươi đều là người của Thái Thánh môn a? Yên tâm, ta sẽ không giết chết các ngươi, chri cho các ngươi một chút giáo huấn mà thôi."
Dứt lời, hắn nhanh chóng vung tay lên, chỉ thấy người trung niên kia kêu thảm một cái, vẻ mặt trở nên vô cùng tái nhợt, trong tay Thẩm Tường xuất hiện thêm một viên châu tỏa ra ánh vàng kim chói mắt, đây chính là Thiên đan được ngưng tụ ra ở trong đan điền của trung niên kia, lại bị người lấy đi ra trong nháy mắt!
Trên người trung niên kia không có một chút vết thương nào, Thiên đan của hắn giống như thể bị người cách không thủ vật lấy ra vậy!
Đây chính là Thẩm Tường sử dụng lực lượng không gian, lúc trước hắn dung hợp huyền châu Không Gian pháp tắc sẽ theo thực lực của hắn mà thể hiện ra uy lực chân chính.
Thẩm Tường thu Thiên đan này lại rồi mới nhìn về phía những người khác của Thái Thánh môn, nhìn thấy loại ánh mắt lăng lệ lạnh như băng kia, để đám cường giả của Thái Thánh môn run rẩy toàn thân, đã không còn loại uy phong trước đó, có chỉ là sợ hãi và tuyệt vọng.
Thiên đan bị lấy ra, tương đương với bị phế, trừ khi có thánh đan tốt nhất, bằng không muốn khôi phục mà nói cũng cần rất nhiều tiên đan cấp cao, trải qua tu luyện trong thời gian dài thì mới có thể khôi phục lại!
"Các ngươi trở về Thái Thánh môn, nói cho chưởng môn của các ngươi biết, nếu như không nhanh chóng hủy bỏ treo giải thưởng đối với các nàng, một ngày nào đó ta sẽ diệt toàn bộ Thái Thánh môn."
Hai tay Thẩm Tường đột nhiên múa nhanh, chỉ thấy đám người Thái Thánh môn kia liên tiếp hét thảm lên, hắn ở vừa rồi đã lấy tốc độ cực nhanh, phân biệt móc thiên đan bên trong cơ thể đám người này, đối với những cường giả này mà nói, cái này còn tàn khốc hơn so với chết.
Hồng Hà và Cơ Linh Nhi đã bị thủ đoạn của Thẩm Tường dọa đến đổ mồ hôi nhễ nhại, các nàng giống như cảm thấy thiên đan của mình lúc nào cũng có thể sẽ bị Thẩm Tường lấy ra vậy, tuy nhiên trong lòng các nàng lại có một loại kích động không hiểu, vốn các nàng không có nơi nương tựa, hiện tại không sợ bị người khác khi dễ.
Ngay vào lúc Thẩm Tường muốn động thủ với Thanh Oa vương và Lý lão bản kia thì một tiếng hót rít gào chói tai như là sấm sét mà tới, tiếng rít gào chói tai sắc bén này, làm cho lòng người cảm thấy bị thứ gì đó hung hăng đụng phải vậy, rất khó chịu.
"Quả nhiên là gia hỏa này, đây chính là con chim lớn mượn Thiên Long kiếm của ta!" Long Tuyết Di nũng nịu nhẹ nói: "Hôm nay ta nhất định phải làm cho hắn trả Thiên Long kiếm lại, bằng không sẽ lột sạch lông chim của nó."
Nghe thấy tiếng này thì ai cũng biết Ưng Hoàng xuất hiện, rất nhiều người không kịp tới truyền tống trận rời đi đều có một loại tâm tình tuyệt vọng như ngày tận thế hàng lâm vậy, bọn họ lo lắng Ưng Hoàng nổi giận sẽ giải quyết tất cả.
P/S: Ta thích nào ... chương 6