Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1636 - Chương 1636 - Đòi Kiếm

Chương 1636 - Đòi kiếm
Chương 1636 - Đòi kiếm

Ưng Hoàng xuất hiện làm cho lòng người bàng hoàng, Hồng Hà và Cơ Linh Nhi lúc này mới phản ứng lại, truyền âm cho Thẩm Tường, để Thẩm Tường nhanh chóng rời khỏi.

"Các ngươi đi trước, hiện tại còn kịp, ta ở chỗ này còn có chút việc!" Ngược lại là Thẩm Tường thúc giục các nàng nhanh rời đi.

Hồng Hà và Cơ Linh Nhi do dự một chút, trông thấy dáng vẻ Thẩm Tường không giống như nói đùa thì vội vàng chạy về phía khu vực truyền tống, lấy thực lực của Thẩm Tường bây giờ không cần các nàng lo lắng cái gì, coi như đánh không lại Ưng Hoàng thì cũng có thể bảo mệnh.

Một trận cuồng phong kèm theo đó là một cỗ uy áp rất mạnh, từ không trung trùng trùng điệp điệp bao phủ xuống, coi như Thẩm Tường cũng có áp lực không nhỏ.

Lúc cuồng phong xuất hiện, hỏa diễm thiêu đốt lên ở chỗ này đã được thổi tắt,chỉ thấy một nam tử trên người mặc áo choàng màu đen từ trên cao từ từ hạ xuống, cỗ uy áp cường hãn kia chiunhs là phát ra từ trên người hắn.

Đôi mắt của nam tử này rất sắc bén, như là một đầu Liệp Ưng, lúc được hắn nhìn đã cảm thấy chính mình giống như là con mồi vậy, có một loại cảm giác rất dễ bị làm thịt.

"Không sai, chính là gia hỏa này, hắn là ưng lông xanh, hiện tại thế nào mà mặc áo choàng màu đen? Chẳng lẽ tên gia hỏa này nhuộm chính mình thành màu đen rồi?" Long Tuyết Di đã xác định, chim lớn năm đó mượn Thiên Long kiếm của nàng ta chính là Ưng Hoàng trước mắt này.

Ưng Hoàng nhìn xung quanh lại nhìn về phía người đang thống khổ nằm trên mặt đất, trông thấy Thẩm Tường đứng ở đó không có vẻ sợ hãi nào, hắn đã biết là ai động thủ ở chỗ này, để trong lòng của hắn tương đối kinh ngạc chính là, những người nằm dưới mặt đất kia đều bị lấy Thiên đan đi, nhưng trên người lại không có một chút vết thương nào.

"Chẳng lẽ ngươi không biết quy củ của nơi này sao?" Ưng Hoàng nhìn vào Thẩm Tường, giọng nói lạnh lùng mang theo một cỗ sát khí rất rõ ràng, nhìn ra được hắn lúc này rất tức giận, bởi vì lại có người không để sự uy nghiêm của hắn vào mắt.

Thẩm Tường nói ra: "Ta cũng là bị ép mới buộc phải như vậy, là bọn họ động thủ với ta trước, ngươi không tin hỏi bọn hắn, gặp phải chuyện này chẳng nhẽ ta không được phản kháng? Đến cùng vẫn là vấn đề của ngươi, ngươi làm chủ nhân của cái cây này, ta tới đây không chiếm được cam đoan an toàn, chuyện này không thể trách ta!"

Thái Thánh môn những người kia vốn là trông thấy Ưng Hoàng tức giận như vậy thì mừng thầm trong lòng, cho rằng Thẩm Tường phải xui xẻo, ai ngờ lá gan của Thẩm Tường lớn đến vượt qua sự tưởng tượng của bọn hắn, vậy mà nói ra loại lời càn rỡ này, những người đang rời khỏi nơi này cũng bị Thẩm Tường làm cho kinh hãi mà dừng lại, hoài nghi mình nghe lầm!

Ưng Hoàng nhíu mày lại, bởi vì Thẩm Tường nói không phải là không có lý, nếu như là hắn, hắn cũng nhất định sẽ phản kháng, loại tình huống này, ai thèm để ý tới phép tắc gì, bảo toàn tính mạng của mình mới là vương đạo, mà có người dám động thủ ở chỗ này thì đúng là trách nhiệm của hắn, đây là hắn không quản lý được.

"Các ngươi chỉ cần trả lời ta, có phải các ngươi uy hiếp hắn trước tiên hay không?" Ưng Hoàng khẽ quát, nhìn về phía đám người Thái Thánh môn kia, đôi mắt sắc bén kia để đám người này nhìn thấy mà ngay cả thống khổ cũng đều quên.

"Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc ..." Một người vừa mới trả lời, áo choàng màu đen khoác trên người Ưng Hoàng kia đột nhiên bắn ra một cây lông vũ màu đen bay về phía người vừa mới trả lời, chỉ thấy người này sau khi bị lông vũ màu đen đánh trúng thì trong nháy mắt hóa thành một đống bột phấn màu đen.

Trông thấy cảnh tượng này, những người còn lại tới từ Thái Thánh môn kia đều tuyệt vọng tới đáy cốc, lập tức khắp cả người phát lạnh, sợ hãi lan tràn tới toàn thân, cái loại cảm giác này đối với bọn hắn mà nói sống còn khó chịu hơn là chết.

Thẩm Tường cười lạnh nói: "Bọn họ là người của Thái Thánh môn, bọn họ đúng là phụng mệnh làm việc, chẳng qua chỉ là tiểu lâu la, ngươi đường đường là một tên Ưng Hoàng, giết loại tiểu lâu la này thì có ý nghĩa gì? Bọn chúng đám nháo sự ở địa bàn của ngươi chính là bởi vì bọn chúng cho rằng Thái Thánh môn mạnh mẽ hơn ngươi rất nhiều!"

Lời nói của Thẩm Tường nói rõ chính là đang kéo cừu hận cho Thánh Thánh môn, chỉ cần không điếc thì đều có thể nghe được, tuy nhiên hắn nói cũng chính là lời nói thật, Ưng Hoàng có loại thân phận này đối phó những tiểu lâu la này thì chỉ làm giảm giá trị bản thân, có lẽ là nên đi Thái Thánh môn đòi một lời giải thích mới đúng.

"Ngươi chỉ là một nhân loại, nhiều lắm thì cũng chỉ là mạnh một chút, ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi nắm mũi dẫn đi sao?" Ưng Hoàng có chút tức giận, những lời nói của Thẩm Tường, giống như là đang hướng dẫn hắn vậy.

Thẩm Tường cười nói: "Ta không cần ngươi phải dựa theo lời ta nói mà đi làm, tuy nhiên ngươi làm chủ nhân nơi này, người khác tới gây chuyện chỗ của ngươi, ngươi chỉ diệt trừ mấy tiểu lâu la cũng không thẻ để cho người trong này yên tâm, mà Thái Thánh môn cũng bởi vậy mà xem thường ngươi."

Ưng Hoàng cười lạnh: "Loại chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết, tuy rằng ngươi là bị ép xuất thủ, nhưng phép tắc mà ta định ra là ai cũng không được động thủ ở trên địa bàn của ta, ngươi không chỉ động thủ mà còn phóng hỏa, cho nên ngươi vẫn là phải bị phạt."

Vốn Ưng Hoàng cho rằng Thẩm Tường sẽ sợ, ai ngờ Thẩm Tường lại đột nhiên cười lên ha hả.

"Ở trước khi ta bị phạt, ta phải đòi lại một kiên đồ vật!" Thẩm Tường đột nhiên trở nên nghiêm túc, Long Tuyết Di đã xác nhận, năm đó Thiên Long kiếm chính là cho con Ưng Hoàng này mượn.

"Đừng dài dòng, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn chịu phạt, như thế ta sẽ giữ lại một cái mạng cho ngươi." Sắc mặt Ưng Hoàng trở nên lãnh đạm.

"Thiên Long kiếm còn ở chỗ ngươi hay không đó? Ta là thay một người bạn tới đòi!" Thẩm Tường cũng không dài dòng, trực tiếp đồi Thiên Long kiếm.

Quả nhiên, Ưng Hoàng nghe được ba chữ Thiên Long kiếm này thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.

"Người bạn kia của ngươi còn sống?" Sắc mặt Ưng Hoàng trở nên nghiêm túc, đồng thời cũng rất khiếp sợ, hắn vẫn cho rằng Long Tuyết Di đã chết đi.

"Không sai, nàng ta còn sống, cho ngươi mượn Thiên Long kiếm lâu như vậy, hiện tại ngươi có lẽ là phải trả lại đi." Thẩm Tường nói.

Ưng Hoàng cười lạnh nói: "Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi, trừ khi bản thân nàng xuất hiện!"

Vừa mới nói xong, bên cạnh Thẩm Tường lóe ra một trận ánh sáng trắng, xuất hiện một nữ tử áo trắng thân thể như ngọc, trông thấy dung nhan tiếu mỹ vô song trên mặt nữ tử này, sắc mặt Ưng Hoàng trở nên hết sức khó coi, tuy rằng cách xa nhau rất nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhận ra được Long Tuyết Di.

"Ta xuất hiện, nhanh đưa Thiên Long kiếm trả lại cho ta." Long Tuyết Di vươn tay ra, hơi quệt mồm, hiển nhiên có chút bất mãn, bởi vì Thiên Long kiếm trong tay Ưng Hoàng lâu như vậy, nàng ta hiển nhiên là thua lỗ rất nhiều.

Ưng Hoàng đánh gải cẩn thận Long Tuyết Di một chút, đôi mắt ưng kia tỏa ra một loại ánh sáng màu xanh, trông thây đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh này, vẻ mặt Long Tuyết Di phát lạnh.

"Có phải ngươi đang nhìn thực lực của ta không, nếu như ta không phải quá mạnh thì không có ý định trả?" Long Tuyết Di lạnh giọng nói.

Ưng Hoàng mỉm cười: "Thần Cách ngươi quả thật không có ở đây, thật xin lỗi, hôm nay ta còn có việc, hôm nào bàn lại chuyện này đi!"

Nói xong, Ưng Hoàng này hóa thành một cơn gió biến mất, chọc tới Long Tuyết Di vô cùng tức giận, hét lớn đối với Ưng Hoàng: "Con ưng lông xanh chết tiệt kia, ngươi vậy mà chơi xấu! Ngươi chờ đó cho ta, ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như không trả Thiên Long kiếm cho ta, ta sẽ chặt đứt cái cây bỏ đi này!"

"Nếu như ngươi có thể chặt đứt vậy mời chặt đi, nếu như ngươi thật sự có thể chặt đứt, ta sẽ không cần phải trả Thiên Long kiếm lại cho ngươi."

Ưng Hoàng khiến Long Tuyết Di tức đến khó thở, nàng ta thi triển Thần Du Cửu Thiên đi tìm tung tích của Ưng Hoàng!

P/S: Ta thích nào ... chương 7

Bình Luận (0)
Comment