Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1637 - Chương 1637 - Ưng Hoàng Sợ Hãi

Chương 1637 - Ưng Hoàng sợ hãi
Chương 1637 - Ưng Hoàng sợ hãi

Ưng Hoàng rất tin tưởng đối với cây Thánh Thụ này, chính hắn muốn chặt đứt cũng rất khó khăn, chứ nói chi là những người khác, hắn không cho rằng có ai có thể chặt đứt Thánh thú này một cách dễ dàng!

Lúc này Long Tuyết Di rất tức giận, Ưng Hoàng này dám chơi xỏ lá một cách trắng trợn, không có ý định trả Thiên Long kiếm lại cho nàng.

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, không trả lại Thiên Long kiếm cho ta thì hậu quả tự chịu!" Long Tuyết Di tức giận hô, cỗ lực lượng thiên long trên người nàng kia, kèm theo sự tức giận của nàng đang không ngừng dâng trào đi ra, thổi tới tán cây lúc này đang điên cuồng run rẩy, mọi người trông thấy nữ tử này đáng sợ như vậy lập tức chạy trốn.

Trong mắt bọn họ thì Ưng Hoàng đã tính là tồn tại hết sức cường đại, nhưng Ưng Hoàng bây giờ cũng không dám một mình đối mặt với Long Tuyết Di cũng phải trốn đi, có thể thấy được nữ tử tiếu mỹ này đáng sợ cỡ nào.

Ưng Hoàng là Thú Hoàng một phương, tương đương với cường giả Đế cấp của nhân loại, hắn tình nguyện đắc tội Long Tuyết Di Thiên Long đại đế này, cũng không nguyện ý trả lại Thiên Long kiếm, bởi vậy có thể thấy được, Thiên Long kiếm ở trong mắt hắn rất quý giá.

"Ngươi có gan thì tới đoạt, thanh kiếm này đi theo ta nhiều năm như vậy, có cảm tình sâu đậm với ta, lúc ta sử dụng có loại cảm giác như chân với tay, đã coi như là của ta, muốn trách thì trách ngươi không chịu trách nhiệm, quá thời hạn cũng không tới lấy đi." Giọng nói của Ưng Hoàng từ trên không trung truyền xuống, Long Tuyết Di nghe được thì càng tức giận hơn.

"Ngươi cái con ưng lông xanh này đã chơi xấu mà còn lý luận?" Sắc mặt Long Tuyết Di đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhìn ra được nàng ta đã bị chọc giận hoàn toàn, nàng ta nhìn về phía Thẩm Tường hô: "Chặt đứt cây này, ta ngược lại muốn xem xem trong mắt hắn Thiên Long kiếm là bảo bối hay là cây này là bảo bối."

Thánh thụ rất thô to, còn muốn lớn hơn so với vài ngọn núi lớn, hơn nữa sinh trưởng nhiều năm như vậy, cứng rắn như sắt, muốn chặt đứt quả thực rất không dễ dàng!

Nhưng Thẩm Tường cảm thấy có thể làm được, hắn gật nhẹ đầu, "Ta cần một chút thời gian, hơn nữa không hy vọng sẽ bị quấy rầy!"

Thần sắc Long Tuyết Di nghiêm nghị, nhìn hằm hằm vào trên không, giọng nói lạnh lùng: "Yên tâm, ta cam đoan hắn sẽ không quấy rầy tới ngươi, hơn nữa ta còn phải đoạt Thiên Long kiếm từ trong tay hắn trở về, ta phải để hắn biết chơi xấu đối với ta sẽ có hậu quả nghiêm trọng tới cỡ nào."

Ưng Hoàng biết Thẩm Tường rất lợi hại, lúc này hắn cũng muốn nhìn xem Thẩm Tường đến cùng sẽ chặt đứt thánh thụ của hắn như thế nào.

Thẩm Tường trực tiếp từ trên nhánh cây nhảy lao xuống dưới, đáp xuống trên mặt đất.

Ở lúc hắn vừa mới hạ xuống, vài tiếng ưng rít gào từ khắp nơi truyền tới, đây là thủ hạ của Ưng Hoàng, bình thường phụ trách trông giữ cây Thánh thụ này, thực lực đều rất cường đại, lúc này được Ưng Hoàng gọi tới để đối phó Thẩm Tường, tuy nói cây này rất khó chặt đứt, nhưng Ưng Hoàng lại không muốn để cho người khác tạo thành tổn thương đối với cây này, phái ra một số tiểu đệ tới ngăn cản Thẩm Tường.

Long Tuyết Di ở phái trên, phân ra một sợi thần hồn tới xem xét tình huống của Thẩm Tường, đồng thời bay về phía tán cây cao nhất trên Thánh thụ.

"Đừng hòng tới gần hắn, Long Võng!"

Thẩm Tường vốn là còn muốn xuất thủ, tuy nhiên nghe được giọng nói này của Long Tuyết Di, hắn biết chính mình không cần quan tâm những chuyện này, Long Tuyết Di sẽ giải quyết giúp hắn.

Hơn mười đầu cự ưng mày đen được Ưng Hoàng phái tới đều là Thánh Thú có thực lực rất mạnh, bọn chúng vốn là từ bốn phương tám hướng bay nhanh tới, ai ngờ bỗng nhiên xuất hiện lưới ánh sáng bao lại, từng tấm lưới ánh sáng đều được long văn nhỏ bé tạo thành, nhìn hết sức lợi hại, phun tra trận trận Long khí, phát ra long ngâm yếu ớt, kéo chặt lấy những Thánh Ưng cường đại màu đen kia.

Thẩm Tường nhìn vòa mấy tấm lưới ánh sáng ở trên bầu trời kia, mỉm cười, lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, rót vào một cỗ Thần lực cường đại, khiến cho Thanh Long Đồ Ma đao nhanh chóng biến lớn, trong quá trình biến lớn, thân đao còn tản mát ra từng đợt ánh sáng xanh chói mắt, tiếng long hống đinh tai nhức óc chấn động tới những nhánh cây thô to của Thánh Thụ này đều điên cuồng run rẩy, đao khí Thanh Long hào hùng bốc lên tới không trung, khiến cho mọi người ở trên đều cảm thấy một cỗ sợ hãi khó mà nói thành lời, thi nhau thông qua truyền tống trận rời khỏi Thánh Thụ.

"Thanh Long Đồ Ma đao, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Ưng Hoàng cả kinh nói, trông thấy Thanh Long Đồ Ma đao càng biến càng lớn, hơn nữa cỗ đao thế kia mang theo sát khí đầy trời, trong lòng càng kinh ngạc là hắn đột nhiên cảm thấy cỗ khí thế này hết sức quen thuộc nhưng cũng cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Thiên Địa Sát Phạt thuật? Đây chính là Thiên Địa sát thế!" Ưng Hoàng không nghĩ tới Thẩm Tường lại khó lường tới như vậy, không chỉ có được Thanh Long Đồ Ma đao một trong Tứ Tượng thần binh mà còn tu luyện Thiên Địa Sát Phạt thuật.

"Mau dừng tay!" Ưng Hoàng đột nhiên quát lên, phát ra một tiếng thét dài bén nhọn, sóng âm hóa thành một cỗ lực kình rất mạnh, bay thẳng xuống mặt đất đánh về phía Thẩm Tường.

"Thiên Long tráo!" Long Tuyết Di vừa cam đoan sẽ không để cho Thẩm Tường bị quấy rầy, trông thấy Ưng Hoàng xuất thủ, nàng ta phóng xuất ra lực lượng Thiên Long, hóa thành một con cự Long trong suốt, bay quanh Thẩm Tường, hình thành một cái vòng bảo hộ.

Cỗ sóng âm kinh khủng mà Ưng Hoàng thả ra kia đánh vào trên bề mặt Thiên Long tráo của Long Tuyết Di, lại bị bắn ngược lại, phương hướng bắt ngược lại bị Long Tuyết Di khống chế, lực lượng sóng âm mà nàng ta điều khiển này có khí thế không yếu đi chút nào, phóng tới tán cây thứ nhất, trong nháy mắt đã xóa đi mấy chục nhánh cây thô to.

Những nhánh cây kia rơi xuống, như là từng dãy núi vậy, ầm ầm rơi xuống mặt đất, chấn động tới cả vùng đất rung chuyển, tiếng rít gào cuồn cuộn như muốn xé rách toạc cả bầu trời vậy.

Lúc này, Ưng Hoàng mới biết được chính mình đánh gái thấp thực lực của Long Tuyết Di và Thẩm Tường, đặc biệt là Long Tuyết Di, không có Thần Cách vậy mà còn cường hãn như vậy, vậy mà có thể tùy tiên ngăn cản một tiếng rít gào kinh khủng kia của mình.

"Ưng lông xanh, ta tìm ra được ngươi!"

Long Tuyết Di nhân lúc Ưng Hoàng công kích Thẩm Tường thì đã khóa chặt vị trí của hắn, sau đó thì vọt lên, trong nháy mắt đi tới tán cây cao nhất của Thánh thụ, đứng ở trên một nhánh cây, đối mặt với Ưng Hoàng.

Mà lúc này Thanh Long Đồ Ma đao của Thẩm Tường đã trở nên rất dài rất dài, đã có thể chém ngang thân cây Thánh thụ thô to này.

"Thánh thụ bảo bối của ngươi sẽ bị chặt đứt, ngươi không cảm thấy đau lòng một chút nào sao?" Long Tuyết Di hỏi, trong tay nàng nắm lấy một thanh trường kiếm điêu khắc Bạch Long, chính là Bạch Long kiếm của nàng.

"Hừ, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không đưa Thiên Long kiếm cho ngươi!" Ưng Hoàng một mặt kiên quyết, giọng nói lạnh lùng nói: "Các ngươi có gan thì chặt Thánh Thụ đi!"

Long Tuyết Di nghiến răng, tức giận nói: "Vậy thì tốt, ta không cần Thiên Long kiếm, ta muốn bắt sống ngươi, tra tấn ngươi hơn ngàn trăm vạn năm, không phải chỉ là một thanh Thiên Long kiếm vô dụng thôi sao? Không cần cũng được!"

Trông thấy dáng vẻ Long Tuyết Di lúc này thì biết nàng ta đã hạ quyết tâm, trong lòng Ưng Hoàng không thể không lo lắng, lập tức tính toán, vì một cái Thiên Long kiếm, thánh thụ không còn làm không tốt bản thân còn bị tóm tới tra tấn, hắn ngẫm lại cũng cảm thấy không đáng.

"Dừng tay, ta trả Thiên Long kiếm lại cho ngươi, nhanh bảo gia hỏa phía dưới dừng tay lại!" Ưng Hoàng mạo hiểm tránh đi một kiếm mạnh mẽ của Long Tuyết Di, hô lớn.

Long Tuyết Di thế nhưng là Thiên Long đại đế, hắn là một con ưng lông xanh tuy rằng xưng bá ở chỗ này, nhưng đối mặt với loại Thiên Long cao cao tại thượng này, vẫn là có áp lực rất lớn, chứ đừng nói thực lực của Long Tuyết Di bây giờ còn muốn lợi hại hơn so với trước kia lúc có được Thần Cách.

"Tên khốn kiếp nhà ngươi, sớm như vậy không phải sao?" Long Tuyết Di hừ một tiếng, vội vàng truyền âm cho Thẩm Tường để hắn ngừng công kích.

P/S: Ta thích nào ... chương 8.

Bình Luận (0)
Comment