Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1655 - Chương 1655 - Chuyện Cũ Của Khương Thánh

Chương 1655 - Chuyện cũ của Khương Thánh
Chương 1655 - Chuyện cũ của Khương Thánh

Thẩm Tường đến Thánh Vực là vì trở thành Đan Thánh, bây giờ bị Địa Ngục Ma Đế truy nã, hắn căn bản là không có cách nào để mà yên tâm luyện đan, hơn nữa loại cuộc sống này không biết tới lúc nào mới kết thúc.

"Nguyền rủa đương nhiên có thể phá giải, cái này bình thường phải cần lực lượng nguyền rủa biến mất mới được, ví dụ như Đoạn gia bị hạ nguyền rủa, nhưng một lúc sau, lực lượng nguyền rủa bị hao hết sạch thì không sao." Long Tuyết Di nói ra: "Nếu như chúng ta có thể biết lực lượng nguyên rủa trên người ngươi có bao nhiêu, lại nghĩ biện pháp để nhanh chóng tiêu hao đi là được rồi."

Thẩm Tường nói ra: "Chỉ cần ta di động một cái, vì xác định vị trí của ta, nguyền rủa bắt đầu vận chuyển, như vậy thì tiêu hao lực lượng nguyền rủa, chỉ là không biết lực lượng nguyền rủa này nhiều cỡ nào, Địa Ngục Ma Đế trả giá rất lớn để hạ nguyền rủa đối với ta thì chắc chắn không đơn giản như vậy."

Long Tuyết Di cười nói: "Đây là đương nhiên, luôn sẽ có biện pháp, ít ra bây giờ đã có một cái nhìn không phải sao? Dù sao ngươi biết xuyên qua không gian lại thêm ngươi cần tìm kiếm những hòn đảo này, đều phải di động tứ xứ! Cửu Linh Thiên Hải này lớn tới như vậy, bốn vùng biển này ngươi cứ chạy tới chạy lui coi như không tiêu hao hết lực lượng nguyên rủa thì những tên Thánh Tôn kia truy sát ngươi cũng phải tức tới thổ huyết."

Thẩm Tường suy nghĩ một chút cười lên ha hả: "Bọn họ vượt qua một vùng biển, mắt thấy lúc sắp tới gần ta, ta lại đột nhiên biến mất, không bao lâu sau bọn họ lại biết được ta ở một vùng biển khác, chắc chắn sẽ bị tức điên lên, ha ha!"

"Dù sao ta còn trẻ, nhìn xem ai có thể bỏ ra thời gian lâu tới vậy, thật sự cho rằng đạt được một cái Thần Cách mà dễ dàng như vậy sao? Thần cách mà Địa Ngục Ma Đế mang ra dùng để treo thưởng ta cũng không phải bởi vì vận khí của ta tốt!"

Thẩm Tường không có bất kỳ biện pháp nào khác, hiện tại chỉ có thể sử dụng cái biện pháp bất đắc dĩ này, hắn hiện tại chỉ là muốn tìm hòn đảo có được tiên dược, cũng không bắt đầu luyện đan, bị đuổi giết cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn, nhiều lắm thì chính là để hắn cảm thấy rất phiền mà thôi.

Tìm kiếm hòn đảo có được tiên dược, Thẩm Tường có một chút kinh nghiệm, chỉ cần tìm được hòn đảo không người, có Thánh Thú xuất hiện, ở trên hơn phân nửa đều có Tiên dược.

Tại trong tháng này bị truy sát hắn liền thông qua các loại phương thức này tìm kiếm được tiên dược nhất nhị phẩm, tác dụng đối với hắn không lớn lắm, hơn nữa những Thánh Thú kia đều yếu kém, hai ba lần đã có thể giết chết, rồi ném cho Long Tuyết Di ăn hết.

Thẩm Tường vừa ăn xong thịt thú vật nướng ở bên trong một hòn đảo nhỏ thì cảm ứng được một cỗ khí tức mãnh liệt tới gần, hắn xoa xoa dầu mỡ khóe miệng, cười nói: "Đám gia hỏa này theo đuổi hơn một tháng, vẫn chưa có ý định từ bỏ, ta xem bọn hắn có thể kiên nhẫn tới lúc nào."

Nói xong, không gian bên cạnh hắn rung động lên, thân thể dung nhập vào trong không gian rung động đó rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn vừa đi không bao lâu thì ở trên hòn đảo nhỏ này đã xuất hiện một tiếng động to lớn, trông thấy hỏa diễm bị dập tắt kia cùng với mùi thịt nướng tràn ngập không trung, Lôi Đế nổi giận gầm lên một tiếng, phất tay thả ra một tia chớp đánh vào trên đào nhỏ lập tức bộc phát ra một tiếng vang vọng long trời lở đất, biển cả tuôn trào, trong gió lớn nổi lên, một hòn đảo nhỏ cứ như vậy bị phá hủy.

Thánh Tôn xuất hiện sau đó, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lôi Đế thì biết Thẩm Tường lại chạy mất trong lòng mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn tương đối vui vẻ, bởi vì Thẩm Tường còn chưa bị Lôi Đế bắt được, bằng không thì Thần Cách không có phần của bọn hắn.

Lôi Đế cũng không phải lần nào cũng tới đầu tiên, bởi vì có đôi khi nơi mà Thẩm Tường xuất hiện có khoảng cách gần hơn với Thánh Tôn khác, những Thánh Tôn này sẽ chạy tới trước hắn, nhưng đều chưa từng gặp được cái bóng của Thẩm Tường, ngược lại thường xuyên trông thấy một đống xương ăn thừa dưới mặt đất.

"Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, đã hơn một tháng rồi, chỉ có Giang Thập Kiếm từng giao thủ với Thẩm Tường, hơn phân nửa là Thẩm Tường cảm thấy hắn dễ đối phó, hơn nữa lúc ấy không có những người khác truy kích ở gần, cho nên mới không chạy trốn mà xử lý Giang Thập Kiếm." Một lão giả tóc hoa râm nói.

"Hắn vẫn luôn có thể biết được ta tới, nhưng chúng ta đều ẩn nấp rất khá! Xem ra chúng ta phải tìm được phương pháp ẩn nấp cao minh hơn, bằng không khó mà đuổi kịp hắn." Một người trung niên nói.

Nói xong đều riêng phần mình rời đi, xem ra bọn họ dự định ngừng lại việc truy kích Thẩm Tường một đoạn thời gian, trước tiên tìm biện pháp che giấu khí tức rồi tính.

...

"Lão Khương, ngươi ở nơi này có người quen nào không?" Tề Thí ngồi ở trên một cái phi bàn hình tròn, điều khiển phi bàn chính là Khương Thánh, hai người bọn họ đã đi tới Thánh Vực.

Khương Thánh lắc đầu nói: "Không có, cho dù có thì bọn họ khả năng cũng không nhớ rõ ta, ngươi thì sao?"

Tề Thí cười nói: "Kẻ thù ngược lại thì có mấy tên, tiểu tử Thẩm Tường kia lần này thế nhưng là gặp phải phiền toái lớn, gia hỏa mấy Thiên Vực lớn đều tới đây săn giết hắn, không biết hắn bây giờ đang có cảm tưởng gì."

Khương Thánh cười cười một tiếng: "Hắn vẫn tốt hơn so với ngươi năm đó, năm đó lúc ngươi bị Địa Ngục Ma Đế chỉnh, cũng không có loại quy mô như hắn."

"Thực lực tiểu tử Thẩm Tường này còn chưa đủ, hơn nữa còn được hạ nguyền rủa truy tung, hắn chạy là chạy, nhưng không bao lâu nữa lại bị đuổi kịp, khẳng định sẽ phiền chết hắn, ta ngẫm thôi mà cũng cảm thấy đau đầu rồi." Tề Thí cười nói: "Địa Ngục Ma Đế bây giờ lại trở nên thông minh, nhân dịp Thẩm Tường còn chưa trưởng thành thì đã muốn xử lý hắn, bằng không sau này hắn sẽ càng đau đầu hơn."

Khương Thánh hỏi: "Chúng ta muốn giúp hắn như thế nào? Nguyền rủa truy tung này không phải loại trí mạng, nhưng là một cái tiện, lực lượng nguyền rủa khó mà tiêu hao, hơn nữa không có bất kỳ biện pháp nào tiếp xúc tới."

"Gấp cái gì, trước hết để cho hắn chơi một lúc, chúng ta đi chiếu cố người quen biết cũ lại nói, ở Đế Thiên ta không dám đả loạn, sợ phá hỏng chỗ đó, nhưng nơi này thì khác, là địa bàn của người khác, muốn oánh thế nào thì oánh thế đó, ha ha." Tề Thí cười lên ha hả, tiếng cười phóng khoáng này chấn động tới núi rừng xung quanh điên cuồng run rẩy, một số Thánh Thú vốn là rất tức giận, nhưng khi cảm ứng được cỗ khí tức này thì ngay cả cái rắm cũng chẳng dám thả nói chi đi tè.

Khương Thánh cười hắc hắc nói: "Nghe nói Địa Ngục Bát Kỵ đều dùng ở trong Thánh Vực, ta muốn bắt một tên tới chơi chơi a."

"Bát Kỵ của Địa Ngục Ma Sứ sao? Có phải là tám quái vật Hắc Kỵ Cốt Long mặt trắng không? Có lẽ là bọn chúng tung vị trí của Thẩm Tường ra ngoài." Tề Thí nói.

"Không sai, giết chết Thẩm Tường thì có thể đạt được Thần Cách, loại chuyện tốt này, Bát Kỵ này vậy mà không dùng để đi tìm chúng ta, thật thiếu đánh a." Khương Thánh cười nói: "Ngươi đi tìm lão bằng hữu của ngươi đánh nhau một chút, ta thì đi bắt một con Cốt Long Ma Sứ, gặp mặt ở Thái Cổ thánh thành."

Tề Thí đột nhiên nở nụ cười xấu xa nói: "Nữ nhân kia cũng ở Thái Cổ thánh thành, ta nhớ được nàng ta hình như là chưởng môn Thần Vũ môn đi, có phải ngươi muốn đi tìm nàng ta hay không? Nữ nhân này còn lợi hại hơn so với Mị Đế, ngay cả ta cũng có chút sợ nàng!"

Khương Thánh nhếch miệng: "Ta bây giờ đã trong sáng hơn nhiều rồi."

Tề Thí cười ha hả nói: "Lão Khương, năm đó nếu không phải ta, ngươi thiếu chút nữa đã trở thành nô lệ của Mị Đế, ngươi khi đó tới cùng là trúng cái gì tà? Vậy mà lại bị nữ nhân kia mê hoặc!"

"Ta dù sao cũng là nam nhân, lại nói ta không có thua thiệt cái gì, Mị Đế kia tư vị cũng không tệ lắm." Khương Thánh sờ lên cằm, chép miệng một cái, một mặt hướng về.

Tề Thí âm thầm cười một tiếng: "Băng Đế, Hỏa Đế đều từng lên nàng ta, ngươi thật giống như muộn hơn so với bọn hắn, ta nghĩ tới làm sao lại cảm thấy buồn nôn vậy, dường như thì ai bị kẻ đó đều ..."

Tề Thí chưa nói xong thì đã bị Khương Thánh tung một cước đá xuống phi bàn, Khương Thánh ngồi cưỡi phi bàn trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment