Trấn Ngục vệ đột nhiên cảm nhận được thân thể của mình có chút yếu đuối, hơn nữa còn có chút rét lạnh, ngoài ra còn có hai cỗ lực lượng đang lưu động trong máu của hắn.
Trấn Ngục vệ này quả thật là quá mức cường đại, sau khi hắn biết được mình bị dính độc thì lập tức dùng một thân lực lượng cường đại của chính mình đi áp chế kỳ độc thái cổ.
"Đây rốt cuộc là có bao nhiêu loại kỳ độc thái cổ?" Sắc mặt Trấn Ngục vệ càng trở nên khó coi hơn khi hắn cảm nhận được có mấy cỗ độc lực hơn nữa đều là kỳ độc thái cổ có cấp bậc lợi hại.
"Không nhiều chỉ năm loại mà thôi." Thẩm Tường cười ha ha mà nói: "Thế nào, ngươi sợ sao, không phải ngươi vô địch rồi sao? Ta đây lại muốn xem xem ngươi làm thế nào có thể thoát khỏi năm loại kỳ độc này, trước khi ngươi chết có thể được hưởng thụ nhiều kỳ độc thái cổ như vậy thì có lẽ ngươi là người đầu tiên từ trước tới nay a, vận khí ngươi vẫn là không tệ."
Trước đó Thẩm Tường đã giấu những kỳ độc thái cổ được dung hợp kia vào bên trong mồm vào lúc nôn ra máu, phun một viên độc đan ra ngoài.
Trấn Ngục vệ tức giận gầm thấp lên một tiếng, hắn không dám kêu to vì lo lắng dẫn phát độc.
"Ngươi đừng cao hứng quá sớm, nói thật cho ngươi biết chúng ta là một tiểu đội tới, chúng ta có tổng cộng bốn người ngoài ta ra bây giờ còn có ba người đồng bạn đang trên đường tới, kỳ độc thái cổ tuy rằng lợi hại nhưng ta còn có thể chống đỡ tới khi đồng bạn của ta đưa ta trở về Địa Ngục thì ta sẽ có biện phát trừ độc." Trấn Ngục vệ ngồi trên mặt đất nhắm mắt lại áp chế những kỳ độc thái cổ kia.
Thẩm Tường cười lạnh: "Mới vừa rồi ngươi còn định độc chiếm bốn cái Thần Cách mà bây giờ lại gọi bọn họ là đồng bạn ngươi vừa rồi thế nhưng là không có nghĩ tới những người đồng bạn này."
"Ngươi bây giờ bị thương nặng như vậy, ngươi vẫn là thành thành thật thật nằm ở nơi đó chờ chết đi a." Trấn Ngục vệ mở trợn to mắt lên nhìn vào Thẩm Tường, toàn thân hắn lúc này đều là mồ hôi bởi vì những kỳ độc thái cổ kia thật sự là quá mạnh.
Thẩm Tường cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Ma Hủ Tử Khí, Túy Thần tán, Ma Chú Huyết Lan, Huyền Hàn Tà Độc và Địa Cửu Trường Thiên năm loại kỳ độc thái cổ trộn lẫn vào với nhau hơn nữa còn là lượng lớn như vậy mà Trấn Ngục vệ này vậy mà còn có thể chống đỡ được, nếu như là Thánh Tôn khác thì bây giờ nói không chừng đã sớm chết rất khó coi rồi.
"Còn có ba tên Trấn Ngục vệ tới đây xem ra ta bây giờ phải tiến vào khu vực Hắc Ám kia." Thẩm Tường đã cảm ứng được khí tức của ba cái Trấn Ngục vệ khác.
"Đồng bạn của ta đã đi tới, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết." Trấn Ngục vệ thở dài một hơi, hắn bây giờ không dám sử dụng lực lượng một cách tùy tiền, hắn bây giờ cũng là sống hay chết đang cận kề trước mặt không qua loa được.
Vừa mới nói xong Trấn Ngục vệ đột nhiên cảm thấy thân thể của mình đang di động.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Trấn Ngục vệ nhìn xung quanh phát hiện mảnh đất nơi hắn và Thẩm Tường đang nhanh chóng di chuyển hướng về phía khu vực Hắc Ám ở đằng trước.
"Đương nhiên là đi vào bên trong, nghe nói bên trong rất đáng sợ dù sao ta và ngươi bây giờ cũng sắp chết rồi không bằng chết ở bên trong a."
Thẩm Tường cười thầm, hắn tuy rằng nằm ở nơi đó không nhúc nhích nhưng thần hồn của hắn không bị tổn thương gì, thần lực mênh mông có thể sử dụng lực lượng không gian thi triển một loại pháp thuật không gian cùng loại với Súc Địa thuật di động trên mặt đất.
"Khốn kiếp, ngươi mau dừng lại, ngươi không biết ở bên trong đó đáng sợ cỡ nào sao?" Vẻ mặt của Trấn Ngục vệ kia trở nên vô cùng khó coi vì khoảng cách tới khu vực Hắc Ám kia càng ngày càng gần, có thể trông thấy sương mù màu đen đang nhẹ nhàng trôi nổi kia một cách rõ ràng, chỉ cần đi qua sương mù màu đen đó là tiến vào khu vực Hắc Ám.
"Ta thật không biết ở bên trong đáng sợ cỡ nào, dù sao hai ta đều sắp chết rồi, còn không bằng kéo theo ngươi làm cái đệm lưng." Thẩm Tường cười đến rất nhẹ nhõm.
"Ngươi ..." Cũng không biết Trấn Ngục vệ là tức đến nói không nên lời hay là bị dọa đến sợ nói không nên lời.
Trong chớp mắt Thẩm Tường và Trấn Ngục vệ đã xuyên qua làn sương mù đen đi vào trong một khu vực đen nhánh.
Nhưng đen nhánh không duy trì được bao lâu thì bọn họ đã nhìn thấy một chút ánh sáng, sau đó bọn họ cảm thấy chính mình như đang bị rơi xuống dưới.
"Không gian đang biến động." Thẩm Tường nhướng mày vốn là bọn họ đang tiến lên nhưng bây giờ lại đột nhiên ngã xuống hơn nữa còn ngã trái ngã phải.
"Có thể quay lại không?" Long Tuyết Di hỏi.
"Còn chưa biết, không gian nơi này biến động rất kỳ quái, coi như ta có Không Gian pháp tắc thì cũng rất khó mà thăm dò rõ ràng." Thẩm Tường nói ra: "Có vẻ như lực lượng cô lập nơi này ngoài lực lượng không gian còn có một loại lực lượng pháp tắc khác, hai lực lượng này dung hợp lại với nhau tiến hành các loại đảo lộn trộn lẫn với nhau cho nên rất khó mò thấy."
"Một loại lực lượng pháp tắc khác là lực lượng gì?" Liễu Mộng Nhi tò mò hỏi, ngoại trừ Long Tuyết Di ra, những nữ nhân khác đều không biết tình cảnh bi thảm của Thẩm Tường vào lúc này.
"Có lẽ là Thời Gian pháp tắc, lực lượng thời gian vẫn luôn rất thần bí, nói chung ta không rõ ràng lắm, không gian hỗn loạn cộng thêm thời gian hỗn loạn cho nên hình thành một bức bình chướng rất mạnh, sau khi tiến vào muốn ra ngoài sẽ rất khó." Thẩm Tường nói.
Sau một thời gian, Thẩm Tường và Trấn Ngục vệ đều không di chuyển nữa, hai người bọn hắn đều nằm ở một chỗ mà có mùi bùn đất, họ đã đi tới một nơi tương đối bình thường, chỉ có điều nơi này là một mảnh hôn ám.
"Cửu Tai Thần Phạt chín ngôi sao có màu máu, xong vậy là xong rồi..." Trấn Ngục vệ kia nhìn vào chín ngôi sao màu đỏ như máu tỏa ra ánh sáng lập lòe hình thành một đường thẳng tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu bao phủ cả vùng đất.
Không trung chỉ có chín ngôi sao màu đỏ như máu, cả đại địa được chiếu sáng bởi chín ngôi sao này, ánh sáng mờ mịt màu đỏ như máu trông rất quỷ dị rất đáng sợ, mà xung quanh hoàn toàn hoang vắng, trong màn ánh sáng đỏ mờ mịt hiển hiện ra có thể trông thấy từng ngọn núi chết khô làm cho bầu không khí nơi này lại tăng thêm mấy phần quỷ dị.
"Cửu Tai Thần Phạt là cái gì?" Thẩm Tường hỏi.
"Hừ bị ngươi hại chết rồi, ta và ngươi không đủ thực lực thì đều không cách nào rời khỏi nơi này." Trấn Ngục vệ kia căm tức nhìn vào Thẩm Tường: "Ngươi bây giờ tốt nhất cho ta chết một cách thống khoái để cho linh hồn ta nhanh chóng xuống địa ngục ... tuy nhiên trong dáng vẻ này của ngươi cũng không có năng lực đi giết ta."
Toàn thân xương cốt Thẩm Tường đều vỡ nát, tuy nhiên hắn vẫn có thể di chuyển, hắn có thể để cho thần lực của mình thẩm thấu tới tứ chi rồi mới dùng thần lực thay thế xương cốt khiến cho mình có thể hành động linh hoạt.
"Trước đó không phải ngươi rất sợ chết sao, hiện tại thế nào lại muốn chết đi nhanh như vậy." Thẩm Tường rất không hiểu.
"Nếu như ngươi không chết đi nhanh một chút thì chỉ cần tới lúc chín ngôi sao (cửu tinh) vận chuyển thì tới lúc đó ngươi muốn chết cũng không chết được, ngươi sẽ bị tra tấn tới khi chín ngôi sao lại xếp thành một đường thẳng một lần nữa." Trấn Ngục vệ một mặt sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía chín ngôi sao đang tỏa ra ánh sáng đỏ như máu ở trên bầu trời kia: "Đó là lực lượng của thần phạt, chuyên môn trừng phạt Thần Minh ở trên Thần Minh giới, chịu phải trừng phạt cao nhất thì sẽ bị ném vào đây, bị tra tấn liên tục chín lần mỗi lần có chín cái tai họa tổng cộng là chín chín tám mươi mốt lần thì mới có thể được thả ra."
Thẩm Tường sợ hãi than nói: "Như vậy nói nơi này chẳng phải là có Thần Minh khác."
"Nơi này là nơi mà các Thần Minh làm nơi trừng phạt những kẻ có tội từ xa xưa, tuy đã bị lãng quên rất lâu nhưng lực lượng vận chuyển vẫn như trước, cho nên sẽ bị phong ấn ở trong này, Kẻ có tội nào ở chỗ này chịu bị tra tấn tới chín chín tám mươi mốt lần thì đều có thể rời đi, nhưng đây là ở dưới tình huống trước kia khi Thần Minh còn sử dụng nơi này, bây giờ không còn sử dụng nữa, coi như chịu đựng bị tra tấn tám mươi mốt lần thì cũng sẽ không có Thần Minh nào mang ngươi đi."
Mặt mũi Trấn Ngục vệ tràn đầy vẻ tuyệt vọng: "Mà ở khi tai họa buông xuống ngươi sẽ không chết bởi vì nơi này muốn để cho ngươi mỗi thời mỗi khắc phải tiếp nhận thống khổ vô cùng vô tận."
P/S: Ta thích nào ... chương 1.