Thẩm Tường vừa mới ngồi xuống, lại có một cơn gió thổi tới, có chút hơn hai lần trước, lần này hắn biến thông minh, vội vàng lách mình tránh đi, nếu như lại bị đánh trúng, hắn có thể bị sưng đầu.
Sau khi tránh đi, hắn không buông lỏng cảnh giác, bởi vì cơn gió kia vẫn tiếp tục thổi tới, hắn khống chế phi bàn, nhanh chóng phi hành, hắn biết mình gặp được đại gia hỏa rất cường đại, bây giờ đang chơi đùa với hắn.
Hiện tại muốn rời khỏi nơi này, không có dễ dàng như hắn nghĩ nữa, phi bàn hắn vừa mới bay đi không được bao lâu, một cơn gió mạnh từ trên không trung đè xuống, hắn lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị dồn nét chặt vào một chỗ, cổ họng thấy ngòn ngọt, máu ùa ra, sau đó chính là cơn gió nhẹ kia đánh tới.
Dù cho nội thương nghiêm trọng, nhưng bản thân hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, ở trong giây phút nguy cấp tránh đi một kích đó!
Một kích kinh khủng này là từ không trung đánh tới, sau khi Thẩm Tường tránh đi thì đánh trúng vào phi bàn, đánh phi bàn thành một đám bột phấn.
Trong lòng Thẩm Tường thầm giận không thôi, phi bàn này với hắn mà nói rất quan trọng, bây giờ lại bị hủy đi, mà đáng giận hơn là hắn bây giờ ngay cả thứ tạo ra công kích kia là thứ gì cũng không biết.
Ầm!
Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nổ vang, đầu đột nhiên bị trọng kích đánh vào, lần này không có cơn gió nhẹ như trước đó, một chút khí tức cũng không có, hắn căn bản không cảm nhận được có người đang công kích hắn.
Sau khi bị đánh trúng, hắn lại bị đánh bay!
Lúc hắn cảm nhận được chính mình va vào bên trong một thứ gì đó mềm mềm, lúc này hắn đã trọng thương, một kích vừa rồi mặc dù đánh mạnh vào đầu của hắn, nhưng cỗ lực lượng này lại hết sức xảo diệu chuyển dời vào trong cơ thể của hắn.
Trọng thương lần này, so trước đó bị Trấn Ngục vệ công kích còn nặng hơn nhiều, hắn không hôn mê đã coi như lợi hại rồi.
Hắn biết thân thể mình rơi vào trong một bùn đất, hắn cảm thấy có thể là ở trong một số núi bùn mà không có hóa thạch.
"Xong đời, tên gia hỏa này rất lợi hại!" Long Tuyết Di rất uể oải nói ra: "Vận khí không tệ chính là, tên gia hỏa này không muốn giết ngươi!"
Thẩm Tường đã không thể động, kinh mạch xương cốt toàn thân hắn đều đã rơi vào tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mà ngay cả thần hồn cũng có chút uể oải suy sụp, để hắn lo lắng nhất là, Thần Cách vậy mà xuất hiện vết rách.
Một kích vừa rồi thật sự là quá kinh khủng, không có một chút dấu hiệu nào, nhưng lại thoáng cái đã đánh hắn thành trọng thương như vậy, làm cho hắn cảm thấy tự ti nhất chính là, hắn ngay cả người ta là như thế nào cũng không nhìn thấy.
Hiện tại hắn đã hiểu, tại sao năm tên gia hỏa trước đó không đuổi theo vào, bởi vì bọn hắn biết trong này ẩn giấu một tên gia hỏa rất đáng sợ.
"Hắc hắc, còn chưa chết đi!" Bên ngoài truyền đến một tiếng cười nghịch ngợm, nghje giống như là một tên gia hỏa nghịch ngợm.
Thân thể Thẩm Tường lún sâu vào trong một ngọn núi, đánh ra một cái sơn động, hắn rất muốn trả lời, có điều hắn nói không nên lời.
"Ta giúp ngươi đi ra!" Âm thanh kia vừa cười vừa nói, Thẩm Tường lập tức có dự cảm không tốt, quả nhiên, hắn cảm nhận được đau xót ở phần lưng, hắn lại bị một cỗ lực lượng cách núi đánh ra ngoài.
Phốc! Thẩm Tường phun ra một ngụm máu, hắn phát hiện bản thân mình thật sự là quá yếu đuối, bị người ta tùy tiện đánh mấy cái đã nửa chết nửa sống rồi.
Hắn nằm ở trên một bãi cỏ mềm mại, đôi mắt mở hé, nhìn vào bầu trời xanh thăm thẳm, mấy lần liên tục vừa rồi, để cho hắn cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều trở nên tối tăm, hiện tại hắn tham lam thưởng thức trời xanh mỹ lệ, lo lắng sau này không còn được nhìn thấy nữa.
Ngay vào lúc hắn nhìn tới xuất thần, đột nhiên trông thấy một khuôn mặt đáng sợ, chuẩn xác mà nói là một người đeo mặt nạ màu xanh, mặt nạ màu xanh của người kia làm tới rất xấu xí, hơn nữa khác với mặt nạ bình thường, ở trên không lộ ra đôi mắt, tuy nhiên ở trên vẽ lấy một đôi mắt trông rất khó coi, một lớn một nhỏ, cái mũi cái miệng đều được vẽ, buồn cười chính là còn có hai bộ râu ria không đều.
Trông thế nào cũng giống như tác phẩm của tiểu hài (trẻ nhỏ), nhìn hết sức buồn cười, tuy nhiên Thẩm Tường không cười nổi, bởi vì tên gia hỏa đeo mặt nạ này rất đáng sợ, hai ba nhát đã đánh cho hắn tới gần chết.
"Ngươi là ai?" Thẩm Tường hỏi, nói ra ba chữ này, hắn cảm thấy chính mình phải nhịn đau rất nhiều.
"Không nói cho ngươi, hắc hắc!" Người kia nói, nghe giọng nói giống như là của một lão giả.
"Được a, ta và ngươi không oán không cừu, tại sao ngươi lại muốn động thủ với ta?" Thẩm Tường lại hỏi, nói chuyện khiến hắn đau hơn, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Nhân loại và con kiến cũng không có thù hận, nhưng nhân loại có đôi khi tại sao sẽ thương tổn con kiến?" Người kia nói rất nghiêm túc.
Thẩm Tường suy nghĩ một chút, đó là bởi vì con kiến ở trong mắt nhân loại căn bản không tính là gì, đã giết thì là giết, đây là bởi vì nhân loại cường đại, mà kiến không có cách nào phản kháng, không làm gì được nhân loại.
Hắn hiểu được ý tứ của người này, là nói hắn rất nhỏ yếu, loại thực lực này của hắn bị hành hạ lại có thể thế nào? Ai bảo hắn nhỏ yếu như vậy!
Thẩm Tường đã không lời nào để nói, nhắm mắt lại.
"Cam chịu nhanh như vậy sao?" Người kia cười hắc hắc nói.
"Vậy còn có thể thế nào? Ta bây giờ không động được, thần hồn bị trọng thương." Thẩm Tường vô lực nói.
"Ngươi đừng cho là ta không biết, nhục thân ngươi lúc này đang khôi phục lại một cách nhanh chóng, thần hồn cũng đang ở dưới sự vận chuyển của một loại công phá kỳ quái đang tự lành một cách nhanh chóng."
Người này liếc mắt một cái là thấy ngay khiến Thẩm Tường càng kinh hãi hơn, tốc độ khôi phục của nhục thân hắn quả thực rất nhanh, mà hắn vận chuyển Dưỡng Thần pháp trong Thiên Luyện thuật, có thể để bản thân thần hồn bị thương tự an dưỡng, tốc độ khôi phục cũng không tệ.
"Dựa vào thực lực của ngươi, Thần lao này có lẽ là không khốn được ngươi, ngươi muốn góp đủ một ngàn thần tiền thì căn bản dễ như trở bàn tay." Thẩm Tường nói, hắn cảm thấy thực lực người trước mắt này tuyệt đối vượt qua những tên gia hỏa đuổi theo hắn.
"Một ngàn thần tiền? Ngươi đây sai, ta muốn đi ra ngoài, phải mất một tỷ thần tiền, đời ta chỉ sợ không cách nào góp đủ." Người kia cười nói, hắn nói tới việc này, vậy mà không cảm thấy chán nản.
"Chẳng lẽ ngươi không thể ra ngoài sao?" Thẩm Tường lại hỏi, thương thế của hắn đã ổn định lại, nói chuyện đã bớt đi rất nhiều đau đớn.
"Không dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng Hình Phạt Thiên Thần giống như ngươi sao?" Người kia cười khẩy nói: "Đương nhiên, nếu ta muốn dùng biện pháp khác ra ngoài cũng không phải là không thể, chỉ có điều ta muốn đường đường chính chính ra ngoài, ít nhất phải đi cửa chính, đánh ngã Hình Phạt Thiên Thần, giống như đánh ngươi vừa rồi vậy."
Thẩm Tường nghe được điều này, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể làm gì khác, hiện tại hă sbiết mình gặp được một gia hỏa như thế nào, chính là một tên cường giả bị giam ở chỗ này, hơn nữa còn rất nhàm chán, hắn cảm thấy mình sẽ không bị giết chết, bởi vì người trước mắt này còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của hắn, giải buồn với hắn.
"Ngươi là vừa mới đi vào nơi này sao? Ta có chút không hiểu, gia hỏa giống như ngươi vậy mà cũng có thể trà trộn ở Thần Minh giới, hơn nữa còn bị đánh vào Thần lao." Người kia cũng có chút tò mò đối với Thẩm Tường.
"Đúng, ta bị đuổi giết mới chạy tới nơi này, trời mới biết nơi này lại muốn mạng như vậy." Thẩm Tường rất bất đắc dĩ, nếu như trước đó hắn tìm hiểu nhiều hơn về Tai Tinh số hai này, hắn bây giờ cũng sẽ không biến thành như vậy.
"Ta không phải bị đẩy vào Thần lao, ta là từ nơi khác xông tới." Thẩm Tường thở dài.
"Ồ? Chẳng lẽ nói ngươi là tiến vào từ rừng Sinh Mệnh? Như vậy thì có thể hiểu." Người kia khẽ gật đầu: "Ngươi bị ai truy sát? Vậy mà truy sát tới nơi này!"
"Địa Ngục Ma Đế!" Thẩm Tường nói.
"Thật?" Người kia có chút không tin: "Địa Ngục Ma Đế sẽ truy sát loại gia hỏa như ngươi?"
"Ngươi không tin thì đi Tai Tinh số một nhìn xem, hiện tại người ở nơi đó đang tìm ta khắp nơi đây! Tuy nhiên ta không đáng tiền, Địa Ngục Ma Đế chỉ dùng ba vạn thần tiền treo thưởng ta." Thẩm Tường nói.
"Chỉ trị giá ba vạn a!" Người kia có chút thất vọng, nhưng suy nghĩ một chút lại nói: "Tuy nhiên Địa Ngục Ma Đế sẽ kéo lực lượng tới nơi này để bắt ngươi thì ngươi chắc chắn có giá trị rất cao, ba vạn thần tiền đối với những kẻ đáng thương vì một ngàn thần tiền mà đau khổ giãy giụa kia mà nói xem như đã rất nhiều."
Thẩm Tường nói ra: "Lúc ta không vào nơi này, Địa Ngục Ma Đế dùng bốn cái Thần Cách treo thưởng ta, ta nói không chừng giá trị một mười ức thần tiền, ngươi có thể đi tìm người của Địa Ngục Ma Đế nói chuyện giá cả, nói không chừng Địa Ngục Ma Đế chịu bỏ ra cái giá này!
"Hắc hắc, ta không hứng thú! Ta tương đối chán ghét tên gia hỏa Địa Ngục Ma Đế kia, tuy nhiên ta muốn biết, tại sao Địa Ngục Ma Đế lại coi trọng ngươi như vậy?" Người kia quan sát cẩn thận Thẩm Tường, đột nhiên trầm mặc, giống như phát hiện ra thứ gì khiến hắn rơi vào trầm tư.
Thẩm Tường nói ra: "Dù sao ta cũng đã rơi vào trong tay của ngươi, sinh tử cũng không phải do chính mình định đoạt, ta sẽ nói cho ngươi biết hết! Ta cảm thấy hắn đại khái là bởi vì ta tu luyện Thiên Luyện thuật."
"Quả nhiên!" Người kia vậy mà sớm đã nhìn ra: "Nếu thật là như vậy, vậy thì ta càng không thể giao ngươi cho Địa Ngục Ma Đế, để hắn đạt được Thiên Luyện thuật cũng không phải là chuyện tốt gì."
"Như vậy trực tiếp giết ta, hủy thần hồn của ta đi chẳng phải là xong việc rồi sao?" Thẩm Tường bĩu môi nói.
"Như vậy cũng không được, ta không thể giết ngươi!" Người kia lắc đầu: "Cho dù ta có trăm ngàn loại lý do muốn giết ngươi nhưng ta tuyệt không thể giết ngươi!"
"Tại sao?" Thẩm Tường đột nhiên choáng váng, trong lòng mắng thầm "Tên khốn kiếp vừa rồi ngươi thiếu chút nữa thì giết chết ta a!"
"Ngươi muốn biết?" Người kia nói ra: "Trừ khi ngươi nói cho ta, ba loại thần binh trên người ngươi là có được như thế nào!"
"Chuyện này ... nói rất dài dòng!" Thẩm Tường nói lại chuyện cũ khi đạt được ba cái thần binh này cho người trước mắt này, tuy rằng bị hắn hành hung một trận, nhưng Thẩm Tường không cảm nhận được đối phương có ác ý.
Người kia trầm tư một lát, nói ra: "Xem ra Tứ Tượng thần bihn có duyên với ngươi a! Không biết ngươi có biết Tề Thí hay không!"
Thẩm Tường ngẩn người, người trước mắt này hỏi hắn chuyện đạt được Tứ Tượngt hần binh, hiện tại lại hỏi Tề Thí, nói như vậy hắn đã từng đi qua thế giới Cửu Thiên.
Long Tuyết Di cũng đang tò mò, trong đầu nàng nhanh chóng nhớ lại trong đám cường giả nhận biết năm đó xem có những lão gia hỏa nào nghịch ngợm.
Thẩm Tường đang định trả lợi, Long Tuyết Di đột nhiên chạy ra!
"Lão Thanh Trùng, hóa là ra ngươi tên khốn kiếp này!" Long Tuyết Di đưa tay lên vén mặt nạ người kia, vậy mà rất dễ dàng đắc thủ, nói rõ người này không đề phòng nàng ta.
"Quả nhiên là ngươi!" Long Tuyết Di hừ lạnh một tiếng.
Phía dưới mặt nạ màu xanh kia, là một lão đầu nhi trên mặt có một chút nếp nhăn, cái cằm có một nhúm sợi râu màu xanh nhạt, lông mày có chút dài, hơi rủ xuống, hắn lúc này đang cười tủm tỉm nhìn vào Long Tuyết Di, trên mặt cũng có chút vẻ ngoài ý muốn.
"Nha đầu chết tiệt này .... ha ha, ngươi bây giờ thật kém cỏi, một ngón tay của ta là có thể nghiền chết ngươi, ha ha ...." Lão giả này dùng ngón tay chỉ vào Long Tuyết Di mặt mũi đang tức điên kia mà cười lớn.
Đúng như Thẩm Tường nghĩ, lão nhân trước mắt này là người thời kỳ cùng thời kỳ năm đó với Long Tuyết Di, hơn nữa còn có quan hệ tới rất tốt.
Vừa rồi Long Tuyết Di gọi lão nhân này là Thanh Trùng, Thẩm Tường hơi suy nghĩ một chút thì biết lão nhân này rất có thể chính là Thanh Long năm đó!
P/S: Ta thích nào ... chương 1