Thẩm Tường bảo Thái Cường làm phụ trách tìm kiếm mục tiêu tốt để hắn săn giết, hắn chỉ cần lấy được đủ Thần Cách thì có thể yên tâm đi Tai Tinh số hai tu luyện, sau khi tu luyện ra Đế hồn thì hắn lập tức rời khỏi nơi này.
Hắn còn đưa Thái Cường một trăm thần tiền, sau đó chính hắn tiến về Phong Nhãn thành.
Phong Nhãn thành là một cái thành thị rất lớn, tốt đẹp hơn mấy lần so với chỗ ở Phong Thần tiền trang kia, tiền trang nơi này là Diệu Thần tiền trang đứng đầu trong tứ đại tiền trang, chủ nhân tiền trang này mạnh hơn nhiều so với Phong Thần.
Mà bây giờ người mà Thẩm Tường muốn săn giết là đệ tử của một người được phái xuống quản lý tiền trang, có lẽ có thực lực giống với Vu Phiền, có thực lực tiếp cận Thần Minh khi ở trong này.
Nhưng Thẩm Tường cũng không e ngại đối phương, bởi vì Vu Phiền từng nói, loại Thần Minh giống hắn được phái xuống, hơn nữa thực lực tương đối cường đại, ở lúc tiến vào trong này, lực lượng đều sẽ được Hình Phạt Thiên Thần phong cấm một bộ phận, chỉ có ở lúc nguy cấp mới có thể gọi Hình Phạt Thiên Thần tới.
Cho nên coi như Thẩm Tường muốn giết sư phụ của Dương Ngạn kia thì hắn cũng không có cái gan đó, bởi vì sẽ dẫn Hình Phạt Thiên Thần tới, làm không cẩn thận sẽ lập tức bị đánh vào Địa Ngục.
"Dương Ngạn này và sư phụ hắn nếu như giống Vu Phiền, nhiều năm qua ở chỗ này săn bắt Thần Cách thì có lẽ có không ít Thần Cách, ta chỉ cần lấy được Thần Cách ở trên người bọn họ là được rồi." Thẩm Tường đột nhiên thay đổi kế hoạch, tạm thời không giết Dương Ngạn kia, mà trước tiên tiếp cận đối phương.
Nếu như không phải bị Địa Ngục Ma Đế truy sát, kế hoạch Thẩm Tường vạch ra sẽ rất thuận lợi, hiện tại hắn chỉ có thể thử trước một chút.
Hắn sử dụng Thanh Long phi phong, chẳng mấy chốc đã đi tới Phong Nhãn thành, tòa thành thị này rất kỳ lạ, ở trung tâm thành thị này có một cái hố rất lớn, cái hố này mỗi thời mỗi khắc đều đang tỏa ra từng cơn gió nhẹ, cho nên tòa thành thị này bởi vì vậy mới được đặt tên như vậy.
Theo lời đồn thì cái hố kia là bởi vì trong quá trình đào Hắc Thánh thiết mà đào ra.
Thẩm Tường đi tới quán rượu mà Dương Ngạn mở, cái quán rượu này rất sang trọng, cao tới mười tầng, mỗi một tầng đều rất rộng rãi, có thể để cho rất nhiều người dừng chân lại ăn cơm ở bên trong.
Sau khi Thẩm Tường dịch dung thì đi vào bên trong quán rượu này, vừa vào thì lập tức phóng thần lực ra dò xét, muốn tìm xem Dương Ngạn có ở chỗ này hay không, nhưng không thành công, quán rượu này rất không đơn giản, thần lực khó mà xuyên thấu qua tầng lầu.
"Chưởng quỹ, ta muốn gặp lão bản của các ngươi, cso thể truyền lời giúp ta hay không." Thẩm Tường đi tới quầy hàng dò hỏi.
"Mỗi ngày người muốn gặp lão bản của chúng ta thì có nhiều, nếu như lão bản của chúng ta ngày nào cũng gặp vậy còn không mệt chết hắn sao?" Chưởng quỹ kia cười nói.
Thẩm Tường vì tỏ ra thành ý của mình, lấy ra một viên Thiên Thần đan.
Tiên đan cửu phẩm ở chỗ này cũng rất trân quý, hắn cười nói: "Chưởng quỹ, đây là một chút lễ vật nhỏ ta tặng cho ngươi, làm phiền ngươi!"
Chưởng quỹ kia tuy rằng chưa từng thấy Thiên Thần đan, nhưng đã từng nghe nói qua, tuy rằng chính hắn có thể mua được, nhưng làm lễ vật đưa cho hắn thì hắn vẫn là rất vui lòng tiếp nhận.
Chưởng quỹ cười cười một tiếng: "Như vậy thì xin ngài chờ một chút, ta đi truyền lời với hắn, có gặp hay không thì chính là chuyện lão bản của ta."
Thẩm Tường biết có truyền lời hay không đều phải xem vào tên chưởng quỹ này, chỉ cần giải quyết được hắn là được rồi.
"Lão bản ta đồng ý gặp ngươi, mời ngươi lên tầng lầu thứ mười." Sau khi chưởng quỹ trở về thì cười híp mắt nói với Thẩm Tường.
Sau khi Thẩm Tường leo lên tầng lầu thứ mười thì đến một cái đại đường, lão bản kia đã chờ sẵn hắn ở chỗ này.
"Vị huynh đài này cho Dư chưởng quỹ lễ vật không tệ, ta nghĩ ngươi là thật tâm có việc muốn gặp ta." Người nói chuyện chính là Dương Ngạn, là một nam tử thanh niên có thể hình cường tráng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: "Mời ngồi đi!"
Thẩm Tường ngồi xuống xong thì nhìn xung quanh: "Dương lão bản, nơi này không tiện lắm, chuyện ta muốn nói với ngươi rất quan trọng."
Từ tướng mạo tới xem, Thẩm Tường cảm thấy Dương Ngạn này cũng không tệ lắm, không giống loại người không chuyện ác nào không làm, trước đó Vu Phiền đã nói với hắn, gia hỏa để cho hắn giết đều là người làm nhiều việc ác, ví dụ như loại người Bành Nhân Nghĩa.
Trong đại đường này cũng có những người khác, những người này đều là khách quý của Dương Ngạn, Thẩm Tường nói như vậy khiến Dương Ngạn có chút không muốn.
"Chuyện này có quan hệ với Vu Phiền!" Thẩm Tường truyền âm cho Dương Ngạn.
Quả nhiên, nghe thấy có quan hệ với Vu Phiền, lông mày Dương Ngạn lập tức nhíu lại một cái, lập tức đứng dậy: "Đi theo ta."
Dương Ngạn lên tiếng chào hỏi với đám khách nhân liền mang theo Thẩm Tường đi tới một gian mật thất.
"Vu Phiền chỉ là vừa mới tới đây được mấy chục năm, nhưng hắn từ trước tới nay có thù với chúng ta, tuy nhiên chuyện này những người khác không biết, làm sao ngươi lại biết được? Ngươi thế nhưng là một tù nhân!" Dương Ngạn hỏi.
"Bởi vì hắn bảo ta tới giết ngươi!" Thẩm Tường nói ra: "Tuy rằng ngươi cho rằng ta rất yếu, nhưng ta thật có thể giết ngươi!"
Sau khi Thẩm Tường nói như thế thì Dương Ngạn vậy mà mỉm cười, cũng không có lập tức phòng bị.
"Ngươi không tin ta sẽ giết ngươi?" Thẩm Tường cũng cười.
"Nếu như ngươi muốn giết ta thì chắc chắn sẽ không tới tìm ta nói về chuyện của Vu Phiền, càng sẽ không nói cho ta Vu Phiền bảo ngươi tới giết ta." Dương Ngạn cười nói: "Ngươi tới tìm ta quả nhiên là có chuyện rất quan trọng."
"Nói một chút, Vu Phiền tại sao muốn bảo ngươi tới giết ta? Ngươi phải biết, nếu như ngươi giết chết một người giống ta loại từ Thần Minh giới xuống này thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?" Dương Ngạn hỏi.
"Ta không biết có hậu quả nghiêm trọng gì, cũng không muốn biết, bởi vì tình cảnh của ta bây giờ đã rất không tốt, bằng không cũng sẽ không bị Vu Phiền nắm mũi dẫn đi." Thẩm Tường vẻ mặt thành thật nói ra: "Vu Phiền bảo ta tới giết ngươi, đồng thời lấy Thần Cách của ngươi ra cho hắn!"
"Thế nhưng, ta biết chỉ cần người không phải tù phạm thì Thần Cách đều có lạc ấn, Vu Phiền cũng nói cho ta biết, chứ đừng nói Vu Phiền bản thân còn là người của Tà Thần điện, cho nên ta xác định hắn bảo ta tới giết ngươi là bởi vì thù riêng."
Dương Ngạn khẽ gật đầu: "Ngươi rất thông minh, không giết ta! Ta hiện tại rất hiếu kỳ, tại sao ngươi phải nhấc lên nguy hiểm xuống Địa Ngục tới giết ta?"
Trước đó Thẩm Tường đã cảm thấy chuyện này có bí mật ở bên trong, Vu Phiền kia quả nhiên nghi ngờ đối với hắn, hắn tuy nói giết Dương Ngạn này không có việc gì, nhưng hiện tại xem ra, nếu như giết chết Dương Ngạn này thì hắn sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
Vì hợp tác với Dương Ngạn, Thẩm Tường khôi phục dung mạo của mình, trông thấy gương mặt này của hắn, Dương Ngạn chỉ hơi suy nghĩ một chút thì hiểu ra rất nhiều chuyện.
"Vu Phiền đã không cần ngươi, cho nên hắn bảo ngươi tới giết ta, rồi sau đó chính ngươi cũng xong đời theo! Trước đó hắn từng bảo ngươi săn giết Thần Cách giúp hắn đi, hắn đồng thời cũng là đang giết ngươi diệt khẩu." Dương Ngạn cười lạnh liên tục: "Tuy nhiên ngươi tốt xấu gì cũng là người được Địa Ngục Ma Đế treo thưởng mấy cái Thần Cách, hắn vẫn là quá coi thường ngươi, ngươi quả nhiên rất thông minh."
Thẩm Tường đàng hoàng nói ra: "Trước đó ta giúp hắn lấy được một cái Thần Cách, mục tiêu hắn cho ta là hai mươi cái!"
"Hai mươi cái? Khẩu vị của tên gia hỏa này cũng quá lớn đi! Một cái Thần Cách, chỉ cần vận chuyển thật tốt thì có thể lên tới bốn năm ngàn vạn thần tiền, đối với hắn loại gia hỏa này mà nói thì đây đã là một khoản có con số rất lớn rồi, tuy nhiên hắn coi như thỏa mãn, cũng biết ngươi khó đối phó, cho nên muốn diệt khẩu ngươi nhanh hơn."
Dương Ngạn cười lạnh nói: "Khả năng ngươi không biết đi, Địa Ngục Ma Đế đã tiến thêm một bước hành động, cũng không biết hắn trả ra một cái giá lớn cỡ nào, vậy mà phái ra hai tên Chiến Thần đến, tuy nhiên còn chưa có tới đây."
"Chiến Thần?" Thẩm Tường không biết Chiến Thần mang ý nghĩa gì, Thanh Long cũng không nói với hắn.
"Ngươi khả năng không hiểu rõ chuyện ở Thần Minh giới, như vậy thì ngươi ở chỗ này có lẽ phải biết được Phong Thần và Diệu Thần đi." Dương Ngạn nói ra: "Bọn họ đều là tứ đại đồ đệ của Tài Thần, cũng là Thần Minh có thực lực rất mạnh."
"Mà Chiến Thần thì có được loại địa vị như bọn họ, còn như thực lực thì ta nghĩ ngươi có lẽ có khái niệm rồi đi."
Thẩm Tường khẽ gật đầu: "Chính là nói thực lực của Chiến Thần đều ở phía dưới Tài Thần bọn họ."
"Không sai, coi như mười người trăm người như sư phụ ta thì cũng không đánh lại hắn, chỉ cần bọn họ vừa tới, tình cảnh của ngươi sẽ càng hung hiểm hơn, mà Vu Phiền lo lắng ngươi sẽ nói ra chuyện của hắn ở trước khi chết."
Vậy mà có hai tên Chiến Thần tới, Thẩm Tường cảm thấy khỗ não không thôi, tuy nhiên hắn biết Thanh Long nhất định sẽ rất vui vẻ.
"Như vậy thì chẳng phải ta chết chắc sao?" Thẩm Tường thở dài một hơi: "May mắn ta không giết ngươi, bằng không ta chắc chắn sẽ không biết được tin tức này."
"Xem ra ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu như ngươi xuống tay với ta, ta cảm thấy ta chắc chắn sẽ bị ngươi giết chết, mặc dù trông ngươi rất yếu, nhưng đây là cảm nhận của ta." Dương Ngạn cười cười: "Tuy nhiên nếu ngươi giết ta thì rất có khả năng sẽ phải xuống Địa Ngục, có thể bị Địa Ngục Ma Đế bắt được càng nhanh hơn."
"Ngoài ra, ngươi còn để cho ta nắm được nhược điểm của Vu Phiền."
Trong lòng Thẩm Tường thầm hận, hắn cũng không muốn làm lợi cho Vu Phiền, tuy nhiên hắn ra tay với Vu Phiền thì Hình Phạt Thiên Thần chắc chắn sẽ ra tay.
"Ta không cam tâm, ta giúp Vu Phiền lấy được một cái Thần Cách, nhưng ta cái gì cũng không lấy được." Thẩm Tường nắm chặt nắm đấm, thật ra thì hắn cũng nhận được một cái Thần Cách.
"Ngươi muốn báo thù?" Dương Ngạn hỏi.
"Đương nhiên muốn, Vu Phiền này thế nhưng là muốn giết chết ta." Thẩm Tường giọng căm hận mà nói.
"Nhưng lúc Vu Phiền gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, Hình Phạt Thiên Thần sẽ ra tay, tới lúc đó sẽ trực tiếp đẩy ngươi vào Địa Ngục." Dương Ngạn nói ra: "Tuy nhiên ta có một cái biện pháp, chính là nghĩ biện pháp bắt lấy hắn, chỉ cần không giết hắn, không để cho hắn gặp phải nguy hiểm là được rồi."
Não hải Thẩm Tường lóe lên linh quang, chỉ cần bắt Vu Phiền lại, rồi sau đó mang Vu Phiền ra khỏi Thần lao này, tới lúc đó hắn có thể giết chết Vu Phiền.
"Thật ra thì ngươi bây giờ muốn rời khỏi nơi này chỉ cần một hai vạn thần tiền là đủ, ta có thể cho ngươi những Thần tiền này, không vì cái gì khác, ta chỉ muốn giao thiệp người bằng hữu như ngươi." Dương Ngạn quả nhiên lấy ra một cái túi trữ vật, Thẩm Tường dùng thần lực quét qua, đã nhìn thấy có một đống thần tiền ở bên trong.
Hắn không nghĩ tới Dương Ngạn này lại là một người như vậy, tuy rằng không biết hắn có tính toán gì, nhưng tính thế nào cũng không thấy giống như sẽ hạ độc thủ đối với hắn, so Vu Phiền ngoài trong không giống nhau kia còn tốt hơn nhiều.
"Ta còn chưa từ bỏ, ta không có ý định rời khỏi nơi này nhanh như vậy." Thẩm Tường cười cười: "Tuy nhiên ngươi yên tâm, tuy rằng ta không lấy thần tiền này của ngươi, nhưng ta sẽ làm bằng hữu với ngươi."
Điều này làm cho Dương Ngạn giật nảy cả mình: "Trước đó ta đã nói với ngươi về chuyện hai tên Chiến Thần kia, thực lực của bọn hắn đều không yếu, nếu như ngươi cầm những thần tiền này rời đi là có thể tránh khỏi sự truy sát của bọn họ."
"Nói thật, ta trước đó đã từng muốn tới bắt ngươi đi, rồi nghĩ biện pháp từ trên người ngươi và sư phụ ngươi kiếm một chút Thần Cách, tuy nhiên đây chẳng qua chỉ là nghĩ mà thôi." Thẩm Tường cười cười một tiếng: "Ta tự có biện pháp đối phó hai tên Chiến Thần kia."
Dương Ngạn lắc đầu thở dài: "Khó trách Địa Ngục Ma Đế phải bỏ ra cái giá lớn như vậy tới bắt ngươi, hắn để hai tên Chiến Thần xuống đây, mỗi tên ít nhất cần một trăm ức thần tiền trở lên, bằng không sẽ không xuống được, cái này tương đương với bao nhiêu cái Thần Cách đây."
"Ta sẽ để cho thần tiền của hắn đổ xuống sông xuống biển!" Thẩm Tường cười ha ha một tiếng: "Cáo từ trước, những Chiến Thần kia sắp tới, ta phải làm chút chuẩn bị."
Dương Ngạn chắp tay đối với Thẩm Tường: "Chỉ mong sau này có thể uống một chén rượu ngon với ngươi ở trên Thần Minh giới, mặc dù chúng ta là bằng hữu, nhưng không thể uống vài chén, thật sự là tiếc nuối!"
P/S: Ta thích nào ... chương 1.