Tình huống lúc này của Thẩm Tường cũng không có nghiêm trọng như những gì Phùng Vũ Khiết nghĩ, chỉ cần phong ấn ông phát công đối với Thẩm Tường, Thẩm Tường sử dụng Định Thần thuật ở bên trong Thiên Luyện thuật là có thể dễ dàng ổn định lại tâm trí, sẽ không bị loại lực lượng mê hoặc như ẩn như hiện kia ảnh hưởng tới.
Chỉ có điều Phùng Vũ Khiết không biết Thẩm Tường có loại Định Thần thuật lợi hại này, cho nên mới nghĩ nhầm tình huống của Thẩm Tường bây giờ rất tồi tệ, lúc này nàng ta nghĩ lại cũng cảm thấy chính mình có chút quá đáng, trong lòng rất là áy náy.
"Phùng đại nương, ngươi thật giống như rất hiểu rõ đối với những chuyện ở trên Thần Minh giới kia, có phải trước kia ngươi cũng đã từng sống ở trên đó rồi hay không?" Thẩm Tường sớm đã có loại hoài nghi này, lúc này làm hắn càng hoài nghi hơn là, Phùng Vũ Khiết có lẽ là một cường giả sớm đã có thể tiến vào Thần Minh giới, nhưng bây giờ còn ì ở chỗ này không đi, hiển nhiên là có nguyên nhân nào đó khác.
"Không nói cho ngươi." Phùng Vũ Khiết cười hì hì nói, trông thấy nàng ta lánh đi vấn đề này, Thẩm Tường chắc chắn rằng, Phùng Vũ Khiết này là từ trên Thần Minh giới xuống, hơn nữa còn là đã xuống từ rất lâu trước đó rồi.
Thẩm Tường bĩu môi nói: "Thật nhỏ mọn."
Phùng Vũ Khiết đột nhiên kéo lấy Thẩm Tường, kéo hắn bay về một cái phương hướng, bên đó có một khu rừng cổ rộng lớn, vừa nhìn đã biết là nơi có rất ít người đi vào.
Trên đường đi Thẩm Tường hỏi mấy câu, nhưng Phùng Vũ Khiết đều không trả lời, cứ như vậy kéo theo Thẩm Tường mà phi hành, không nhanh cũng không chậm phi hành ở bên trong khu rừng.
Bọn họ phi hành liên tục hơn một canh giờ mới dừng lại, vị trí lúc này đã ở phía dưới một ngọn núi sâu trong khu rừng này.
"Ngươi dẫn ta tới đây làm cái gì?" Thẩm Tường nhìn vào những ngọn núi cao vút trong mây ở xung quanh, núi nơi này đều là Hỗn Độn sơn, năm đó hắn cũng đã đi tới khu rừng núi này, Túy Thần kỳ độc chính là lấy được ở chỗ này.
"Không phải ngươi muốn biết một số chuyện của ta sao, ta đưa ngươi tới nơi này, sau đó nói cho ngươi." Phùng Vũ Khiết nói.
"Trực tiếp truyền âm cho ta không được sao?" Thẩm Tường cười nói: "Không cần thiết phải đi tới chỗ này, chúng ta là cô nam quả nữ..."
Phùng Vũ Khiết bĩu môi lên hừ một tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên: "Đó là bởi vì ta có thứ muốn cho ngươi xem, như vậy thì sẽ không thể để cho những người khác trông thấy."
Chỉ thấy nàng ta duỗi bàn tay ngọc ra, ở trên có một hạt châu trong suốt, cũng không phải giống như là thứ thần bí gì.
"Đây là thứ gì, không có điểm đặc biệt nào cả a." Thẩm Tường vừa mới nói xong, hạt châu trong suốt kia lập tức phát sáng lên, ở bên trong có ánh sáng màu trắng bạc, ở vị trí chính giữa hạt châu còn có một đốm hỏa diễm màu bạc đang bay múa.
"Có phải cảm thấy có chút quen thuộc hay không?" Phùng Vũ Khiết khẽ nói: "Hiện tại ngươi biết đây là thứ gì rồi chứ?"
Hạt châu phát ra ánh sáng bạc kia càng ngày càng sáng, mà Thẩm Tường vào lúc này cũng cảm nhận được một loại nóng bỏng rất quỷ dị, loại nóng bỏng này cũng không phải là bởi vì thân thể của hắn bị đốt cháy, mà là Thần hồn của hắn.
Chỉ là loại ánh sáng màu trắng bạc này chiếu xạ tới, sẽ cảm thấy thần hồn như đang bị thiêu đốt vậy.
"Đây là Sáng Tạo chi hỏa." Thẩm Tường cũng mở bàn tay ra, thả ra một đám hỏa diễm màu bạc nhỏ, nhìn giống bên trong hạt châu kia như đúc.
Chỉ có điều hỏa diễm mà Thẩm Tường thả ra run rẩy mấy lần thì lập tức bị dập tắt.
"Không sai, cũng có thể gọi là Hỗn Độn chi hỏa, năm đó phần lớn sinh mệnh cùng các loại năng lượng ở thế giới Cửu Thiên và Thiên Vực Vô Tận đều được hỏa diễm này đốt luyện ra, mà của ta đây là Hỗn Độn Hỏa Hồn, cũng là Hỏa Hồn bản mệnh của ta." Phùng Vũ Khiết thu hồi hạt châu đó lại, lại thấp giọng nói: "Hạt châu vừa rồi đó chính là Thần Cách bản mệnh của ta."
"Cái gì?" Thẩm Tường kinh ngạc nói, Phùng Vũ Khiết vậy mà có thể tùy tiện lấy Thần Cách của chính mình ra.
"Ta lừa ngươi làm gì, hiện tại đã biết ta lợi hại cỡ nào rồi chứ?" Phùng Vũ Khiết trông thấy vẻ mặt kinh ngạc kia của Thẩm Tường thì cười khanh khách mà nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ ức hiếp ta."
Thẩm Tường tức giận nói ra: "Ta một mực bị ngươi khi dễ còn chưa nói gì, hơn nữa ta còn luôn nhường ngươi, còn có, hiện tại ngươi còn không nói cho ta, lai lịch của ngươi đến cùng là như thế nào?"
Phùng Vũ Khiết khẽ gõ vào đầu Thẩm Tường một cái, cười nói: "Ngươi tên ngu ngốc này, đến bây giờ còn chưa đoán được thân phận của ta sao, đã rất rõ ràng rồi a."
Thẩm Tường suy nghĩ một chút, lắc đầu, hắn quả thực không nghĩ ra lai lịch của Phùng Vũ Khiết là gì.
"Ta có Hỗn Độn Hỏa Hồn, đã nói lên ta rất am hiểu việc khống chế hỏa diễm này." Phùng Vũ Khiết khẽ cười nói: "Ta bây giờ đã nhắc nhở cho ngươi một chút rồi, ngươi có lẽ có thể đoán được a."
Có chút nhắc nhửo đó, Thẩm Tường hơi suy nghĩ một chút thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc nhìn vào Phùng Vũ Khiết đang cười duyên liên tục.
"Một trong những người sáng tạo thế giới Cửu Thiên." Thẩm Tường sửng sốt nửa ngày, mới kinh ngạc kêu lên, đây là chuyện trước đó hắn cũng không nghĩ tới, nếu thật là như vậy thì Mị Đế lại có thân phận gì.
Phùng Vũ Khiết thè lưỡi, cười duyên nói: "Có phải bị dọa tới phát hoảng rồi hay không? Thật ra thì ta cũng không tính là một trong những người sáng tạo, chỉ có điều lúc ấy chỉ là một nha đầu ở bên trong Cửu Thiên thần điện mà thôi."
Thẩm Tường nói ra: "Như vậy Mị Đế thì sao đây, không phải ngươi đã nói, nàng ta và ngươi xuống dưới thế giới này cùng một thời điểm sao?"
"Không sai, chúng ta đều không phải là ra đời thông qua phương thức bình thường, trước kia ta đã nói với ngươi, ta và Mị Đế đều được ra đời ở bên trong một cái thủy tinh cầu, chỉ có điều nàng ta là thủy tinh màu đen, mà sáng tạo chúng ta chính là đám Thần Minh Cửu Thiên kia."
Phùng Vũ Khiết khẽ thở dài: "Ta và Mị Đế đều không phải là thành công, chúng ta chỉ là tồn tại đi ra từ một loại thí nghiệm, tuy nhiên đám Thần Minh kia rất tốt đối với chúng ta, coi chúng ta giống như là đồ đệ tới đối đãi, bồi dưỡng chúng ta, chờ sau khi chúng ta có được lực lượng không tệ thì bọn họ mang theo chúng ta tới sáng tạo thế giới này, khi đó ta đã nắm giữ Sáng Tạo chi hỏa, cũng giúp không ít việc."
"Mà Mị Đế nàng ta bị mê hoặc (dụ dỗ), chuyên môn tới phá hỏng kế hoạch của chúng ta, chúng ta chính là ở cuối cùng mới phát hiện ra được, khi đó chính là ta đánh nàng ta thành trọng thương, dẫn đến nàng ta ngủ say trong thời gian rất lâu, có điều sau khi nàng ta tỉnh lại thì gặp phải sự kiện kia của Thập Thiên đại đế, khi đó bởi vì ta có một số chuyện, cho nên không thể ngăn cản mới dẫn tới Đế Thiên bị hủy diệt, khi đó kế hoạch trước đó của mấy người sư phụ ta bị thất bại, không nghĩ tới Đế Thiên sẽ trùng sinh, hơn nữa còn hoàn mỹ như vậy."
Nhớ lại chuyện cũ, Phùng Vũ Khiết hiện ra vẻ mặt phức tạp, có cao hứng, có bi thương, có tưởng nhớ, có cô độc, những tâm tình này đột nhiên dâng lên trong đầu.
Thẩm Tường vẫn chưa tin, lắc đầu: "Năm đó đám Thần Minh kia không phải đều đã chết ở bên trong Cửu Thiên ma điện sao?"
"Không sai." Phùng Vũ Khiết than thở nói: "Chỉ có ta còn sống tiếp, ta đến nay đều nghĩ mãi mà không hiểu, ở trước khi bọn họ chết, tại sao phải dùng tất cả lực lượng đưa ta ra khỏi Cửu Thiên ma điện."
"Bọn họ hao hết lực lượng cuối cùng của họ để đưa ta ra khỏi đó, nhưng lúc đó ta cũng rơi vào một căn bệnh tiềm ẩn, hiện tại đã tốt lên rất nhiều."
Thẩm Tường nhìn chằm chằm vào Phùng Vũ Khiết, nếu như Phùng Vũ Khiết nói là sự thật, như vậy Phùng Vũ Khiết thế nhưng là một nữ thần cường đại hàng thật giá thật, hơn nữa còn là cái đám rất cổ lâu đời kia.
"Không thể tin được a, nói như vậy, Mị Đế chẳng phải là rất lợi hại sao?" Thẩm Tường đột nhiên lo lắng, có một nữ nhân lợi hại như vậy đang làm loạn ở thế giới Cửu Thiên thì đây chính là một thảm họa.
P/S: Ta thích nào ... chương 2