Thẩm Tường rất không hiểu: "Hỗn Độn cảnh này không phải vừa mới xuất hiện sao? Làm sao mà bị phá hủy nhanh như vậy?"
"Theo Đế Thiên không ngừng phát triển, cần hấp thu rất nhiều năng lượng của những thế giới như này tới cường tráng, không lâu sau đó ngay cả những Thiên Vực Vô Tận kia cũng sẽ bị thôn phệ, chớ nói chi là cái tiểu thế giới thời kỳ viễn cổ này!" Phùng Vũ Khiết giống như hiểu rất rõ đối với những chuyện như thế này.
"Nếu như Hỗn Độn cảnh bị hủy diệt, đã nói lên Hỗn Độn cảnh là bởi vì Đế Thiên cường đại lên mà không còn cách nào có thể tồn tại tiếp, một vài năm tiếp theo, những Thiên Vực khác cũng sẽ có kết quả giống như Hỗn Độn cảnh này, bị Đế Thiên hút sạch năng lượng, đồng thời chiếm đoạt!"
Tề Thí hỏi: "Ở bên trong không phải vừa mới xuất hiện bảo vật sao? Làm sao lại sắp bị phá diệt rồi?"
"Cái này còn không phải bởi vì năng lượng bên trong Hỗn Độn cảnh không ổn định sao, đồ vật vốn bị phong cấm thì bây giờ cũng xuất hiện, tuy nhiên vô cùng nguy hiểm, nếu như nắm giữ thời gian không tốt thì sẽ bị diệt vong theo Hỗn Độn cảnh." Phùng Vũ Khiết nói ra: "Các ngươi vẫn là chớ có đi vào, rất nguy hiểm."
Thẩm Tường nhìn vào lối vào như một chiếc màn màu đen kia, hít sâu một hơi nói: "Xem ra ta vô duyên với Hỗn Độn cảnh này rồi!"
"Như vậy ngươi còn ở nơi này làm gì? Là đang chờ chúng ta sao?" Hoàng Cẩm Thiên hỏi.
"Vậy thì không phải, ta chỉ là ở chỗ này chờ đợi thời điểm Hỗn Độn cảnh bị phá hủy!" Phùng Vũ Khiết vừa mới nói xong, bên trong lại đột nhiên có mấy chục đạo thân ảnh bay ra, như là mấy chục luồng ánh sáng từ bên trong bắn ra, trong nháy mắt đã biến mất ở bầu trời xa.
"Là đám người của Thập đại thánh quốc, bọn họ đều chạy ra ngoài, xem ra bọn họ cũng biết tình huống ở bên trong đang có chuyển biến xấu." Phùng Vũ Khiết nói.
Thẩm Tường nhìn vào đám Đế Hoàng các Thánh quốc kia, hừ lạnh nói: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Ta còn chưa có ý định muốn giết các ngươi!"
Lúc này cánh cửa đi vào Hỗn Độn cảnh kia bắt đầu co vào, dần dần trở nên nhỏ đi, hơn nữa bên trong còn không ngừng truyền ra từng đợt năng lượng cuồng bạo, cùng với tiếng ầm ầm cuồn cuộn.
"Bắt đầu!" Phùng Vũ Khiết nói ra: "Hỗn Độn cảnh này một khi hủy diệt thì mang ý nghĩa chuyện không may sắp xảy ra."
"Chuyện không may gì?" Hoàng Cẩm Thiên vội vàng hỏi, Phùng Vũ Khiết thần bí này cái gì cũng biết, hiện tại tất cả mọi người nhìn ra được, Phùng Vũ Khiết chắc chắn biết rất nhiều chuyện.
"Hỗn Độn cảnh chính là một thế giới nguyên thủy có từ khi thế giới Cửu Thiên còn chưa xuất hiện, vốn nên gọi là Hỗn Độn giới, nhưng bây giờ càng ngày càng nhỏ, về phần nguyên nhân vì sao thì các ngươi có lẽ đều biết đi." Phùng Vũ Khiết nhìn thấy năng lương cuồng bạo dâng trào không ngừng từ cửa vào kia nói.
Tề Thí nói ra: "Đây là bởi vì thế giới Cửu Thiên càng ngày càng mạnh, đặc biệt là Đế Thiên, đã vượt xa rất nhiều Thiên Vực."
"Không sai, Hỗn Độn cảnh bị hủy diệt thì tương đương với việc bị chiếm đoạt hoàn toàn, tiếp theo sẽ tới lượt những Thiên Vực Vô Tận kia, các ngươi cho rằng Thần Minh ở trên Thần Minh giới sẽ ngồi yên mà không để ý tới sao? Hiện tại bọn họ có lẽ đã bắt đầu thương nghị xử lý thế giới Cửu Thiên này như thế nào." Phùng Vũ Khiết nói.
"Chẳng lẽ nói Thần Minh giới sắp nhúng tay, khống chế sự trưởng thành của thế giới Cửu Thiên?" Khương Thánh nói ra: "Bọn họ sẽ dùng phương thức gì? Hủy diệt thế giới Cửu Thiên sao?"
Phùng Vũ Khiết lắc đầu nói: "Đã chậm, bởi vì thế giới Cửu Thiên đã nối liền với Thần Minh giới, một khi phá hủy thế giới Cửu Thiên thì Thần Minh giới sẽ trở nên rất không ổn định, mà ngay cả Địa Ngục chỉ sợ cũng khó mà may mắn thoát khỏi, tới lúc đó sẽ trở nên hỗn loạn không chịu nổi, đám Thần Minh kia đang sống ở trên đó thật tốt, tuyệt không bằng lòng nhìn thấy loại chuyện này xảy ra."
"Làm sao ngươi biết thế giới Cửu Thiên nối liền với Thần Minh giới?" Hoàng Cẩm Thiên truy vấn, đây chính là chuyện mà ai cũng không nghĩ tới.
Lối vào Hỗn Độn cảnh đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có khí tức năng lượng cuồng bạo còn đang trôi nổi ở xung quanh.
Phùng Vũ Khiết thở dài nói: "Đang tiến hành từng chút một! Hỗn Độn cảnh diệt vong, Thiên Vực Vô Tận chẳng mấy cũng cũng sẽ bị thâu tóm! Cũng không sợ nói cho các ngươi biết, đám Thần Minh năm đó thành lập thế giới Cửu Thiên chính là vì thủ tiêu Thần Minh giới hiện tại, sau đó thì bị ngăn cản."
"Cho nên mới có sự tồn tại của Cửu Thiên ma điện?" Thẩm Tường lấy ra một cái Hỗn Độn Hỏa lệnh, đây là thứ triệu hoán Cửu Thiên ma điện.
Phùng Vũ Khiết lập tức nhìn về phía Hỗn Độn Hỏa lệnh trong tay Thẩm Tường, khẽ gật đầu: "Chúng thần ở phía trên Thần Minh giới cho rằng đám Thần Minh Cửu Thiên chết đi, thế giới Cửu Thiên không thành ra cái hồn gì, huống chi Đế Thiên nơi quan trọng nhất của thế giới Cửu Thiên đã bị phá hủy."
"Nhưng mà ai ngờ, năm đó lúc đám Thần Minh Cửu Thiên sáng tạo ra thế giới Cửu Thiên đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, thậm chí dung nhập tất cả của chính mình vào bên trong thế giới Cửu Thiên này, cho nên thế giới Cửu Thiên một mực vận chuyển yên lặng, tích tụ dần dần, ngay vào đoạn thời gian trước đột nhiên tăng cường, đồng thời có hơn phân nửa không gian đã dung hợp lại với Thần Minh giới."
Hoàng Cẩm Thiên vội vàng lấy cổ thư tổ truyền của bọn họ ra, ghi chép những tin tức quan trọng này vào.
"Nói như vậy, một khi thế giới Cửu Thiên bị hủy diệt, Thần Minh giới cũng xuất hiện một mảng lỗ hổng?" Tề Thí cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng trong chuyện này.
Bởi vì nhiều năm qua, Địa Ngục Ma Đế không thể sử dụng quá nhiều lực lượng ở thế giới Cửu Thiên, đều được Chúng Thần điện ở Thần Minh giới hạn chế, nếu như Chúng Thần điện giải trừ hạn chế thì nơi này muốn lật trời.
Trông thấy sắc mặt của mấy người Thẩm Tường trở nên nghiêm túc, Phùng Vũ Khiết khẽ cười vài tiếng, nói ra: "Không có đáng sợ như trong suy nghĩ của các ngươi, Chúng Thần điện sẽ không ngu xuẩn đến nỗi để cho Địa Ngục Ma Đế thích làm gì thì làm ở chỗ này, đối với đông đảo Thiên Thần ở bên trong Chúng Thần điện mà nói, thế giới Cửu Thiên này là một nơi tốt, bọn họ chỉ cần không ngốc đều hiểu tới đây chiếm được một khối địa bàn mà không phải để cho Địa Ngục Ma Đế tới đây tiến hành hủy diệt."
Long Tuyết Di nói ra: "Chẳng lẽ lực ảnh hưởng của Thần Minh giới muốn kéo tới nơi này sao?"
Phùng Vũ Khiết gật đầu nói: "Rất có thể, tuy nhiên bọn họ còn là một đám gia hỏa tương đối có quy tắc, có lẽ sẽ không làm nhiễu loạn trật tự vốn có của nơi này, chỉ là can thiệp vào một chút, để trong này nằm trong sự khống chế của bọn họ, sau khi thế giới Cửu Thiên cường đại lên, trong tương lai không lâu cũng sẽ có Thần Minh xuất sắc sinh ra, đối với Thần điện ở Thần Minh giới mà nói đây đều là nguồn tài nguyên rất không tệ."
"Làm sao ngươi biết nhiều như vậy?" Thẩm Tường đột nhiên hỏi.
"Ta biết đấy, ngươi quản được sao?" Phùng Vũ Khiết lè lưỡi với Thẩm Tường, dung mạo lúc này của nàng ta đã được che giấu đi bởi khuôn mặt bình thường chuyên dùng để che giấu.
Long Tuyết Di thấp giọng nói với Thẩm Tường: "Ta đi Bách Hoa cung tìm Mộng Nhi các nàng, tạm thời không đi cùng với ngươi!"
Long Tuyết Di đây là vì để cho Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết có không gian riêng để nói chuyện với nhau, chỉ có như vậy, Phùng Vũ Khiết mới có thể nói nhiều hơn một chút.
Đám người Tề Thí cũng ý thức được gì đó, vội vàng nói có việc rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, nơi này chỉ còn lại Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết.
"Là lúc thực hiện lời hứa của ngươi." Thẩm Tường cười thầm.
"Ngươi ... ngươi thật muốn làm như vậy đối với người ta sao?" Phùng Vũ Khiết khẽ cắn môi dưới, một mặt u oán, giọng dịu dàng khẽ nói, nàng ta vậy mà cũng nũng nịu.
"Cái này sao ... chỉ có thể trách chính ngươi dụ hoặc ta như vậy, hiện tại ta nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh ngươi đang múa trên người thì ướt đẫm, đôi chân kia, bộ ngực đó, bờ mông to ngạo nghễ vểnh lên, cứ luôn hiện lên ở trong đầu của ta vung đi không được." Thẩm Tường cười tới càng xấu xa hơn.
Phùng Vũ Khiết cảm thấy hơi xấu hổ trong lòng, nàng ta mị hoặc Thẩm Tường như thế nào thì chính nàng rõ ràng nhất, hơn nữa nàng ta cũng hiểu rõ lực lượng mị hoặc của chính mình rất lợi hại, Thẩm Tường không muốn nàng là chuyện không thể nào.
Thẩm Tường cười nói: "Chúng ta nếu như đã ký kết khế ước, vậy thì mãi mãi có hiệu lực! Nhớ kỹ ngươi vì không để cho ta đổi ý cho nên làm ra khế ước kia còn rất hà khắc, coi như bên thắng từ bỏ cũng không được."
"Không sai, nhưng ngươi chỉ cần nhốt ta ở bên trong mật thất một canh giờ, không làm cái gì mà nói thì cũng có thể qua, hoặc là tùy tiện sờ ta một chút cũng được, ngươi có thể không cần phải làm như thế với ta a." Phùng Vũ Khiết dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn vào Thẩm Tường: "Người ta biết sai rồi, bỏ qua cho người ta đi!"
"Nếu như bỏ qua cho ngươi thì ta phải làm sao bây giờ? Ngươi hạ độc đối với ta sâu cỡ nào, chính ngươi có lẽ hiểu rõ nhất, trừ khi ngươi có thể giúp ta thoát khỏi loại lực lượng mị hoặc đó của ngươi, bằng không khổ chỉ có ta." Thẩm Tường cũng làm ra một bộ vẻ mặt đáng thương.
Phùng Vũ Khiết cắn môi đỏ, nàng ta lúc ấy vì để cho chính mình chiến thắng, quả thực làm tới choáng váng đầu óc, sử dụng lực lượng mị hoặc rất cường đại đối với Thẩm Tường, đã in dấu thật sâu vào nơi sâu nhất trong thần hồn của Thẩm Tường, có thể nói cứ cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ phát tác lặp đi lặp lại, tới lúc dó Thẩm Tường sẽ bị loại tà dục kia tra tấn, về lâu về dài sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với Thẩm Tường.
Cởi chuông thì cần người buộc chuông, cho nên Thẩm Tường chắc chắn phải ăn Phùng Vũ Khiết nàng ta cũng không phải không có lý!
"Có thể cho ta một chút thời gian hay không, ta nghĩ biện pháp giải giúp ngươi! Tới lúc đó coi như ngươi không làm chuyện đó với ta cũng có thể giải quyết! Nếu không ta để Mị Dao cùng với ngươi, như vậy lúc ngươi khó chịu, liền..." Tiếp theo Phùng Vũ Khiết cũng không nói nổi nữa.
"Được, ta cho ngươi một chút thời gian, ta vốn chính là một người thông tình đạt lý." Thẩm Tường cười nói: "Tuy nhiên ngươi phải nhanh một chút, ngươi có lẽ hiểu rõ, loại độc tinh thần này tuyệt không phải Mị Dao tỷ là có thể làm dịu giúp ta, như vậy ta liền cố gắng chịu đựng một thời gian ngắn nữa!"
Phùng Vũ Khiết nghe được Thẩm Tường nói như vậy thì lập tức vui mừng, vội vàng nở ra nụ cười dịu dàng nói: "Ngươi thật là một nam nhân tốt, cũng không có xấu tới như Mị Dao nói như vậy, chờ qua một đoạn thời gian ngắn, tỷ tỷ ta chắc chắn có thể giúp ngươi loại trừ đi những thứ đó."
Sau khi nói xong lời này, Phùng Vũ Khiết cảm thấy có chút không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thật sẽ có ý tốt như vậy, cứ bỏ qua cho ta như vậy sao? Ta luôn cảm thấy ngươi làm như vậy rất ngu a, con vịt tới bên cạnh miệng rồi mà cứ thả đi như vậy!"
Phùng Vũ Khiết đối với mình đây chính là rất có lòng tin, hơn nữa nàng ta từng mị hoặc Thẩm Tường, tới bây giờ Thẩm Tường còn đang phải chịu đựng sự tra tấn từ loại lực lượng mị hoặc của nàng ta, coi như Thẩm Tường muốn làm chuyện đó với nàng ta thì nàng ta cũng không thể nói cái gì chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.
"Ta sớm đã nói ta không phải loại người như vậy!" Thẩm Tường bĩu môi nói: "Nếu như ngươi muốn, như vậy chúng ta cũng nhanh một chút tìm một chỗ làm chuyện này đi, dù sao ta là không sao cả."
Lai lịch của Phùng Vũ Khiết rất thần bí, Thẩm Tường có ý định trước tiên phải hiểu rõ nội tình của nàng đã rồi tính, chứ đừng nói nếu như vấn đề này mà để Tô Mị Dao và Bạch U U biết được thì hắn sau này chắc chắn sẽ rất rắc rối, bởi vì các nàng đã coi Phùng Vũ Khiết như chính mẹ ruột của mình.
"Vậy thì tốt, tỷ tỷ ta đáp ứng ngươi, chỉ cần trong một năm, ta không cách nào giúp ngươi khu trừ lực lượng mị hoặc bên trong thần hồn của ngươi, tới lúc đó ta sẽ chúng chính ta tới giải quyết giúp ngươi." Phùng Vũ Khiết là bởi vì trông thấy Thẩm Tường dễ nói chuyện như vậy, vậy mà cho nàng ta cơ hội, trong lòng cũng rất cảm kích, cho nên nàng khoe khoang khoác lác, ưng thuận một cái hứa hẹn thơm tới như vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.