Chỉ cần bước vào mảnh rừng cổ xưa đằng trước thì mang ý nghĩa gặp phải nguy hiểm rất đáng sợ, mà Thẩm Tường lại là người rất thích mạo hiểm.
"Cẩn thận một chút, ngươi dùng lực lượng không gian của ngươi tới bảo vệ ngươi, không nên để bị phát hiện, bằng không sẽ rất khó để có thể thoát khỏi." Nguyệt Nhi dặn dò Thẩm Tường, nàng ta bay trở về ngồi chồm hổm ở trên vai Thẩm Tường.
Thẩm Tường tiến vào rừng rậm, lập tức cảm ứng được một chút năng lượng yếu ớt khác thường đang lưu động trong không khí, hắn suy đoán loại năng lượng này có thể tạo ra cảm giác, một khi có thứ gì đó xuất hiện ở vùng rừng rậm này thì sẽ kinh động tới chủ nhân trong rừng rậm.
"Tiểu Bạch Miêu, gia hỏa bên trong khu rừng này lợi hại cỡ nào?" Thẩm Tường khẽ hỏi, hắn có lĩnh vực không gian, giọng nói cũng sẽ không truyền ra bên ngoài lĩnh vực, không cần phải lo lắng sẽ quấy nhiễu tới thứ đáng sợ kia.
"Rất lợi hại, thật lâu trước đây rất nổi danh ở bên trong nhân loại các ngươi, hình như là gọi cho gia hỏa này một cái tên là Kinh Phong thần thú đi, trước đó ta cũng bởi vì xâm nhập vào nơi này cho nên bị cái tên này đuổi theo một đoạn đường rất dài." Nguyệt Nhi cũng biết lĩnh vực không gian có thể ngăn cách với bên ngoài, nhưng lúc này nàng nói chuyện vẫn là rất nhỏ giọng.
Thẩm Tường và Long Tuyết Di trước đó đã từng gặp Kinh Phong thần thú kia, đám người Diệp Cầm bọn họ cùng với một đám dị Thần Thú là bị Kinh Phong thần thú truy đuổi.
"Hóa ra là gia hỏa có thể biến thành giống như mây, bản thể Kinh Phong thần thú này là như thế nào, ngươi từng nhìn thấy không?"
Thẩm Tường tăng tốc bước chân, tiến thẳng về phía trước, thi thoảng có thể nghe được tiếng gió vù vù, dây leo rủ xuống đung đưa trong rừng phát sáng, như là một dải sáng rung ring vậy, cực kỳ đẹp mắt.
"Từng nhìn thấy, bản thể chính là một khối gì đó, lần trước hắn chỉ là thổi ra một cơn gió đuổi theo ta, nếu như là chính bản thể của hắn xuất thủ thì chỉ sợ ta cũng sẽ gặp nguy hiểm." Trong giọng nói nhỏ bé của Nguyệt Nhi mang theo vẻ hoảng sợ: "Hắn thổi ra một cơn gió tương đương với bản thể của hắn, cũng có lực công kích rất mạnh."
Đêm khuya, Thẩm Tường tiềm hành một cách thận trọng, gió trong khu rừng này giống như càng lúc càng lớn, Thẩm Tường ở trong lĩnh vực không gian thì không cảm nhận được, tuy nhiên lại có thể trông thấy cành lá đại thụ bên ngoài đang lung lay, cỏ dây leo phát sáng ở dưới mặt đất và những bông hoa tỏa ra ánh sáng yếu ớt bị thổi tới cong sang một bên.
"Tên kia di chuyển, Kinh Phong thần thú bình thường đều là yên tĩnh, chỉ cần động thì có thể tạo ra gió, từ mức độ cơn gió này tưới xem, hắn có chút tức giận, có thể là trước đó có mấy tên Thiên Thần bay qua làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp."
Nguyệt Nhi vừa mới nói xong, trên không trung đã truyền tới một tiếng rống.
"Rống."
Tiếng rống đinh tai nhức óc xuyên phá lĩnh vực không gian của Thẩm Tường, thiếu chút nữa thì đánh tan lĩnh vực không gian của hắn, gió lớn ở trong rừng cuốn tới, đất đá bị gió lớn từ chỗ sâu thổi ra ngoài, cuốn đi toàn bộ những bông hoa phát ra ánh sáng kia, cành lá một số đại thụ bị bẻ gãy.
Thẩm Tường củng cố được lĩnh vực không gian cho nên không bị thổi đi, nhưng vẫn là bị giật nảy mình, bởi vì hắn đang ở ngay trong khu rừng này, ở khoảng cách rất gần với Kinh Phong thần thú kia, Kinh Phong thần thú rống lớn phóng thích ra phân thân của mình, lực lượng bạo phát ra lại đáng sợ như vậy.
"Gia hỏa này thật đáng sợ, lĩnh vực không gian của ta thiếu chút thì bị hủy." Thẩm Tường hít sâu một hơi, tiếp tục phóng thích lực lượng không gian tới gia cố lĩnh vực không gian, để tránh Kinh Phong thần thú tiếp tục phát cuồng.
Nguyệt Nhi nói ra: "Xem ra Kinh Phong thần thú lần này là thật sự tức giận, hăn rất ít gầm rú ở khu rừng rậm này, mấy tên Thiên Thần kia có lẽ là tới gần hang ổ của hắn."
Không bao lâu, Kinh Phong thần thú kia lại truyền ra tiếng rống rít gào chấn thiên động địa một lần nữa, Thẩm Tường sớm đã có sự chuẩn bị, cho nên không hề giống lần trước thiếu chút nữa thì lĩnh vực không gian bị đánh tan như vậy nữa.
Thẩm Tường bắt đầu thuấn di, bởi vì Nguyệt Nhi nói cho hắn biết, Kinh Phong thần thú rất có thể đang đánh nhau cùng đám Lam Y đan thần, cho nên hắn phải nhanh chóng tới gần cây Thần thụ kia hái Thần quả xuống.
Đám người Lý Trung Hàn và Diệp Cầm theo tới cũng có ý định nhân lúc này hái Thần quả, nếu như đi chậm, đoán chừng Thần thụ cũng bị mất.
"Thả lỏng, chúng ta chẳng mấy chốc là có thể thành công, Kinh Phong thần thú cũng không chỉ có chính bản thân, đám tiểu quỷ kia đi qua cũng chưa chắc sẽ lập tức đắc thủ, ngươi phải giữ được sự bình tĩnh, không được hoảng, như vậy mới có thể khống chế tốt lực lượng không gian lấy đi những Thần quả kia." Nguyệt Nhi trông thấy Thẩm Tường liều mạng thuấn di về phía trước, dặn dò hắn vài câu.
Thẩm Tường cũng không có hoảng, hắn chỉ là vì muốn bảo đảm hơn, cho nên mới tăng tốc độ chạy về phía cây Thần thụ kia, hắn cũng không muốn đi một chuyến không được gì.
Sau khi tới gần, hắn có thể trông thấy một luồng ánh sáng tím xuất hiện trước mặt hắn ta, và ánh sáng xanh của những dây leo của đại thụ cùng nhau chiếu sáng cả khu rừng, trông càng mỹ lệ hơn.
"Chính ở trước mặt." Thẩm Tường đã trông thấy đại thụ tỏa ra ánh sáng tím kia, giống như Vương giả đứng sừng sững trong khu rừng vậy.
Giống như những gì Nguyệt Nhi nói, nơi này chỉ có mấy trái Thần quả, cây Thần thụ này phải rất nhiều năm mới có thể kết Thần quả một lần, hơn nữa số lượng vô cùng ít ỏi.
"Chỉ có bốn trái." Thẩm Tường đã trông thấy những Thần quả kia, giống như bốn ngôi sao màu tím treo ở trên đại thụ vậy.
Xung quanh truyền tới từng tiếng chiến đấu kịch liệt, Kinh Phong thần thú đã rời khỏi cây đại thụ này để đi đối phó mấy tên Đan Thần kia, thủ hạ của Kinh Phong thần thú ở chỗ này ngăn cản đám người Lý Trung Hàn.
Sau khi khóa chặt bốn trái Thần quả, Thẩm Tường sử dụng lực lượng không gian, nắm vào trong hư không một cái đã lấy được bốn trái Thần quả, để vào bên trong U Dao giới.
Cũng vào lúc này, Kinh Phong thần thú phát ra tiếng rít gào như sét đánh, giống như đã phát giác được Thần quả bị lấy đi.
"Đi mau." Nguyệt Nhi vội vàng hô.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Tường đã biến mất ở trước mặt bọn hắn, mà Kinh Phong thần thú vào lúc này giống như đang phát điên lên, rống rít gào không ngừng lên.
Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã rời xa cây thần thụ kia, mấy tên Đan Thần kia biết được Thần quả được kẻ nhanh chân lấy trước, trong lòng cũng rất tức giận, hơn nữa bọn họ còn không biết là ai tới lấy đi, bây giờ lại để bọn hắn phải chịu oan ức.
"Rút lui." Thần quả đã không còn, mấy tên Đan Thần này cũng không tiếp tục dây dưa chiến đấu với Kinh Phong thần thú nữa, bọn họ đánh lâu như vậy cũng không thể đánh bại Kinh Phong thần thú là có thể thấy được Kinh Phong thần thú rất cường hãn, coi như tiếp tục kéo dài thì cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương.
Đám người Lý Trung Hàn mang theo sự tức giận mà rút lui, bọn họ một đường chạy tới, bị dị Thần thú truy sát, tiêu tốn không ít đan dược, cuối cùng lại bị một cái người làm tức giận không biết là ai lấy mất đi Thần quả.
Thẩm Tường đã rời xa khỏi vùng rừng rậm kia, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng rống rít gào vang vọng truyền tới từ chân trời, nghe vẫn cảm thấy rung động.
"Đi nhanh đi, rời xa nơi này lại nói, mấy tên Thiên Thần kia xem như bây giờ muốn đi cũng không đi được, chọc giận Kinh Phong thần thú hoàn toàn cũng không phải đùa giỡn." Nguyệt Nhi thúc giục Thẩm Tường, để hắn đừng dừng lại, để tránh gặp phải phiền phức không cần thiết.
Thẩm Tường hướng nơi thí luyện của chính mình mà chạy như điên, Nguyệt Nhi cũng không nói cái gì, tóm lại rời xa khu rừng làm nàng sợ hãi này là được rồi.
Năm ngày sau, Thẩm Tường dừng lại, bởi vì có một vùng nước rộng lớn ở phía trước, không giống như biển và rất yên tĩnh, mặt nước tĩnh lặng có màu đen, đen tới làm cho người ta sinh lòng sợ hãi, giống như nhảy vào trong là sẽ bị bóng tối vô tận đáng sợ thôn phệ.
P/S: ta thích nào ... chương 2.