Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1865 - Chương 1865 - Tranh Đoạt Thần Dược

Chương 1865 - Tranh đoạt Thần dược
Chương 1865 - Tranh đoạt Thần dược

Long Tuyết Di cũng không hiểu rõ nhiều lắm đối với Tinh Nguyệt thần thú, chỉ biết đây là một loại thần thú rất kỳ lạ, lực lượng rất yếu nhưng lại có năng lực phương diện khác.

"Vật nhỏ, tại sao các ngươi đi theo ta, không sợ ta nấu ngươi à." Thẩm Tường xoa lấy đầu nhỏ của mèo trắng, cười hắc hắc.

Mèo trắng kêu meo meo vài tiếng, giống như là đang tức giận vậy, bởi vì nghe thấy Thẩm Tường muốn nấu nó.

"Không được phép ăn ta, ta ăn không ngon." Mèo trắng vậy mà nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, tiếng nói rất nhỏ giống như là giọng nói của tiểu nữ vậy, nàng ta thật lo lắng Thẩm Tường sẽ ăn nàng ta, nhanh như thiểm điện bay nhảy lên gốc cây kia.

"Nhanh xuống đây, ta không ăn ngươi, tại sao ngươi lại đi theo ta?" Thẩm Tường cười hỏi.

Mèo trắng bay tới, nằm ở trong bàn tay của Thẩm Tường, dùng giọng nói nhỏ mà nói: "Ta muốn hợp tác với ngươi."

"Hợp tác cái gì?" Long Tuyết Di cũng chạy ra, tuy nhiên mèo trắng này cũng không bị làm kinh hãi, nó giống như sớm đã biết tới sự tồn tại của Long Tuyết Di vậy.

"Ta có thể tìm được Thần dược, nhưng trên đường đi sẽ rất nguy hiểm, một mình ta khó mà đi tới chỗ đó, nhưng các ngươi thì có thể, ta chỉ dẫn các ngươi đi, tới lúc đó có được đồ vật chúng ta chia đều, sau đó các ngươi phải dẫn ta tới nơi an toàn." Mèo trắng đã nhảy vào trong ngực của Long Tuyết Di.

Long Tuyết Di ôm mèo trắng đáng yêu này, vuốt ve yêu thích không buông, nói với Thẩm Tường: "Khả năng đây chính là năng lực đặc thù của nàng, có thể tìm kiếm được Thần dược gì đó."

Tiểu Bạch Miêu nói ra: "Là tinh tinh nói cho ta biết, cho nên ta mới biết được, tinh tinh còn nói cho ta có một con quái lớn đang đuổi theo ta, tuy nhiên ta đã tránh thoát, còn phát hiện ngươi thì ta đi theo ngươi."

Long Tuyết Di và Thẩm Tường bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Kinh Phong thần thú truy sát đám người Diệp Cầm kia lại là vật nhỏ này dẫn tới.

"Ngươi nói Thần dược kia ở nơi nào?" Thẩm Tường hỏi: "Ngươi cứ dễ dàng tin tưởng ta như vậy?"

"Đương nhiên là không tin tưởng, cho nên chúng ta phải làm một cái khế ước tinh tinh (ngôi sao)." Tiểu Bạch Miêu giơ chân lên, xuất hiện một cái linh văn trận pháp.

"Đưa tay của ngươi tới." Tiểu Bạch Miêu giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói.

Sau khi Thẩm Tường đưa tới, cùng con vật nhỏ vỗ một cái khế ước tinh tinh.

"Hiện tại đưa ta đi đi, tới chỗ kia sớm một chút." Thẩm Tường vội vàng đi tới nơi thì luyện.

"Ừm, tuy nhiên chỗ đó rất nguy hiểm, ngươi có mà chết thì cũng đừng trách ta." Tiểu Bạch Miêu ngồi chồm hỗm trên bả vai Thẩm Tường.

Thẩm Tường có ý đồ để Tiểu Bạch Miêu tiến vào U Dao giới, nàng nó chết sống không muốn vào, cuối cùng chỉ có thể để nó ở bên ngoài, hơn nữa linh giác của nó rất cường đại, còn cường đại hơn so với cảm ứng qua lĩnh vực không gian của Thẩm Tường, khó trách chính nó lại dám bay loạn lên.

"Con vật nhỏ, ngươi có tên hay không a?" Long Tuyết Di hỏi, nàng ta lại muốn đặt cho người ta loại tên vừa dài lại vừa khó nghe.

"Đương nhiên là có, ta gọi Nguyệt Nhi." Tiểu Bạch Miêu để Long Tuyết Di nghĩ ra mấy cái tên chết từ trong trứng nước.

Thẩm Tường ôm lấy mèo con Nguyệt Nhi ở bên trong núi rừng không ngừng sử dụng không gian thuấn di, tốc độ rất nhanh, trong vòng một đêm đã xuyên qua khu rừng yên tĩnh này.

Dựa vào hướng dẫn của Nguyệt Nhi, Thẩm Tường mang theo nàng ta chạy con đường rất xa, chệch hướng lộ tuyến ban đầu của hắn, tuy nhiên vì đạt được Thần dược kia, hắn không để ý tới.

"Không có nguy hiểm giống như ngươi nói vậy, mấy ngày qua đều bình yên." Thẩm Tường ngồi ở trên một tảng đá nhìn đã rải rác ở xung quanh, nơi này hiển nhiên từng xảy ra một trận đại chiến, những hòn đá to to nhỏ nhỏ khác biệt này đều từ mảnh núi đằng xa kia đánh bay tới.

Nguyệt Nhi vỗ cánh bay quanh trên bầu trời Thẩm Tường, nói ra: "Chỉ có cái chỗ kia mới nguy hiểm, dọc theo con đường này đều rất an toàn, tuy nhiên ngươi chưởng khống lực lượng không gian, tới lúc đó sẽ lấy được Thần dược kia rất dễ dàng, không cần quá lo lắng tới chuyện này, đây cũng là nguyên nhân mà ta lựa chọn hợp tác với ngươi."

Lúc này Thẩm Tường đang nghỉ ngơi, hắn bình thường tiêu hao lực lượng trong cơ thể ba thành thì sẽ nghỉ ngơi một lần.

Những ngày này, Thẩm Tường đã được chứng kiến chỗ đặc thù của mèo con Nguyệt Nhi này, đầu tiên chính là năng lực cảm ứng rất mạnh, ở xa trăm dặm nó có thể cảm ứng được rõ ràng, nếu như ở ngoài ngàn dặm gặp tồn tại người và thú nguy hiểm thì nó cũng có thể biết được.

Sau đó chính là vào ban đêm, nàng ta (nó) có thể nhanh chóng hấp thu lực lượng tinh nguyệt tới tu luyện, tuy nhiên nàng ta không thể để cho bản thân mình có được lực lượng cường đại, chỉ có thể tăng cường năng lực đặc thù của chính mình.

Còn nữa đó chính là tốc độ của nàng rất nhanh, coi như Thiên Thần muốn bắt nàng chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, bởi vì nàng ta còn có một loại năng lực rất quỷ dị, có thể dự báo chuyện xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo, cái này giống như là lực lượng Thời Gian pháp tắc vậy.

Chỉ cần cho nàng khoảng thời gian một cái chớp mắt thì nàng ta có thể dùng tốc độ đáng sợ đó để chạy trốn, đây cũng là nguyên nhân nàng ta dám bay loạn ở chỗ này.

"Nguyệt Nhi, ở đó ngươi thấy Thần dược gì sao? Nếu như là Thần dược bình thường, chính ngươi có lẽ là có thể giải quyết được đi." Thẩm Tường ở cùng Tiểu Bạch Miêu trong những ngày gần đây, đã biết con vật nhỏ này trông thì đáng yêu, nhưng đã sống rất lâu rồi, có trí tuệ rất cao.

"Dùng theo phương pháp phân loại của nhân loại các ngươi thì đó chính là Thần dược trung phẩm, là một gốc cây, ở trên nở bốn đóa hoa, ta không biết nhân loại các ngươi gọi là gì, tóm lại có tác dụng rất lớn." Nguyệt Nhi nói ra: "Mà ở trong phạm vi trăm dặm xung quanh cây này đều rất nguy hiểm."

Mỗi lần nghỉ ngơi Thẩm Tường đều nghỉ hai canh giờ, đây là vì cam đoan chính mình có được tinh lực sung túc và trạng thái tốt nhất.

Hắn nhắm mắt xếp bằng nghỉ ngơi ở trên một tảng đá lớn, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu vội vã của Nguyệt Nhi: "Mau tránh, có người đang ở gần đây."

Thẩm Tường lập tức ôm lấy Nguyệt Nhi, trốn ở dưới một tảng đá lớn.

Trên không trung có mấy đạo ánh sáng cũng vào lúc này bay vụt mà qua, tốc độ cực nhanh, nhưng Thẩm Tường vẫn có thể bắt lấy được bóng người.

"Đừng đi ra, đằng sau còn có." Nguyệt Nhi vừa mới nói xong không bao lâu, đằng sau quả nhiên xuất hiện hơn mấy chục cái bóng, giống như một cơn gió bay qua, chậm hơn nhiều so với mấy người trước đó.

Một lát sau, Nguyệt Nhi nói ra: "Rắc rối rồi, phương hướng đám gia hỏa này bay tới chính là vị trí chỗ Thần dược kia, những quả kia sắp thành thục, chẳng lẽ gốc cây đó sớm đã bị phát hiện."

Thẩm Tường cau mày nói: "Mấy người bay ở trước nhất kia có lẽ là Đan Thần, một người trong đó chính là Lam Y đan thần, thực lực đều rất mạnh."

Mà ở bên trong mấy chục người bay qua kia, hắn còn trông thấy Diệp Cầm và Lý Trung Hàn, bọn họ có lẽ là đi về phía Thần dược kia.

"Chúng ta vẫn còn có hy vọng, đám gia hỏa này không lấy được Thần dược kia dễ dàng như vậy, nhanh lên đường đi." Nguyệt Nhi hô: "Tốc độ của ngươi tuy rằng chậm hơn so với mấy tên phía trước kia, nhưng bọn hắn phải mở ra một con đường cũng cần thời gian, còn kịp."

Thẩm Tường mang theo Nguyệt Nhi tiếp tục chạy như điên, có điều phương hướng mà Nguyệt Nhi nói lại khác với mấy tên Đan Thần kia, Nguyệt Nhi muốn để cho hắn đi đường vòng mà tới, đồng thời như vậy cũng có thể tránh không bị những Đan Thần kia phát hiện.

Ban đêm, ánh sao có chút mờ nhạt, nhưng Nguyệt Nhi lại có vẻ hết sức kích động.

"Chính là trước mặt." Nguyệt Nhi vỗ cánh bay lên, đằng trước là một khu rừng cổ xưa có rất nhiều đại thụ, mỗi một cây đại thụ đều cao tới trăm trượng, thân cây thô to mà cứng ngắc, vô số tán cây liên kết với nhau che khuất bầu trời, bao phủ cả vùng đất, trong rừng rũ xuống nhiều nhánh dây, nhánh dây tỏa ra ánh sáng xanh mờ nhạt, như là đèn được troe ở trong rừng, làm rừng tràn ngập ánh sáng trong đêm tối.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment