Thẩm Tường đột nhiên đi tới, đã tạo ra sự chú ý của đám người Trương Trác và Tống Bằng, ngay trong nháy mắt bọn hắn quay đầu lại trông thấy Thẩm Tường thì Hứa Linh Phỉ đã được Thẩm Tường thi triển Không Gian Na Di thuật đoạt lấy từ trong tay nam tử kia.
"Thẩm Tường." Trương Trác kinh hãi, nhưng trong lòng cũng âm thầm vui vẻ, bởi vì Thẩm Tường đột nhiên đi tới cũng cho bọn hắn một cái cơ hội diệt trừ Thẩm Tường, trước đó hắn đã có ý định dẫn Thẩm Tường tới một cái nơi không người âm thầm xử lý, hiện tại Thẩm Tường đi tới, hắn đã có thể nhất cử lưỡng tiện (một công đôi việc).
Thẩm Tường trầm mặt, trong lòng rất tức giận: "Các ngươi chẳng lẽ không sợ Chí Tôn thần điện trừng phạt sao mà dám ra tay đối với phàm nhân?"
Trương Trác cười to nói: "Vậy thì thế nào, chỉ cần Chí Tôn thần điện không biết là được rồi, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, rất nhiều đệ tử đều từng vụng trộm mà làm, mà ngươi đương nhiên cũng sẽ không nói ra, bởi vì chẳng mấy chốc sẽ chết rồi."
Hứa Linh Phỉ trông thấy mình đã được cứu, đã ngừng thút thít, nhu thuận đứng ở đằng sau Thẩm Tường, đồng thời căm tức nhìn về phía mấy tên khốn kiếp Trương Trác.
Thẩm Tường mang theo Hứa Linh Phỉ thuấn di tới bên cạnh lão bà bà, thủ đoạn thuấn di không gian này của hắn khiến trong lòng đám người Trương Trác và Tống Bằng hết sức ghen tỵ, bởi vì bọn hắn cũng không thể làm tốt được giống như Thẩm Tường.
Giọng nói của Thẩm Tường trở nên lạnh lùng: "Nói như vậy, các ngươi là có ý định muốn giết chết ta?"
Trương Trác lấy ra một thanh Thần kiếm: "Chắc chắn phải giết ngươi, yên tâm, chờ sau khi giết chết ngươi ta sẽ để cho lão bà bà và tiểu nha đầu này được chôn cùng với ngươi."
Tuy rằng Trương Trác cho là mình có thể đối phó Thẩm Tường, nhưng sâu trong đáy lòng của hắn còn có chỗ cố kỵ một kiếm kia của Thẩm Tường, để Tống Bằng và ba nam tử khác ở bên cạnh hắn cùng tiến lên, như vậy sẽ chắc chắn hơn một chút.
Thẩm Tường khinh thường hừ một tiếng, chỉ thấy mặt đất trước mắt đột nhiên xuất hiện một lớp băng sương, từng con Băng Long nhỏ bé như dây thừng từ mặt đất xuất hiện, trói chặt lại toàn bộ đám người Trương Trác sắp vọt tới.
Lực lượng lục đạo của Thẩm Tường tương đương với lực lương pháp tắc, tuy rằng hắn không nắm giữ Băng pháp tắc, nhưng dựa vào thần lực lục đạo cấp bậc Thiên Thần của hắn, muốn đối phó đám người Trương Trác loại Huyền Thần này đã thừa sức, coi như đam người Trương Trác là Huyền Thần cao minh cỡ nào, nhưng Thẩm Tường chung quy đã là Thiên Thần, thực lực mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.
Ở trong mắt Thẩm Tường, đám người Trương Trác này chỉ giống như cây cỏ mà thôi, chỉ cần hắn thích thì có thể thu hoạch bọn hắn dễ như trở bàn tay.
"Ngươi ... ngươi là Thiên Thần." Trương Trác hoảng hốt, vẻ mặt trắng bệch, Tống Bằng cũng như vậy, lần trước lúc Thẩm Tường chiến đấu với Tống Bằng, cũng chính là chuyện ở khoảng hai năm về trước, khi đó Thẩm Tường mới chỉ là Huyền Thần trung vị, nhưng bây giờ lại là Thiên Thần, loại tốc độ này coi như thiên tài đỉnh cấp ở bên trong Chí Tôn thần điện này của bọn họ cũng khó có thể làm được.
Nguyên nhân chính là như thế, cho nên Trương Trác cho rằng Thẩm Tường cho ăn vỡ bụng cũng chỉ là Huyền Thần thượng vị, bọn họ năm tê đệ tử xuất sắc của Kiếm đường muốn bắt Thẩm Tường căn bản chính là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ thì ...
Giọng nói của Thẩm Tường rất lạnh lùng, lạnh hơn cả so với Băng Long trói bọn hắn: "Nói thật ra, hôm qua ta đã muốn giết chết các ngươi, nhưng ta mới vừa tiến vào Chí Tôn thần điện, vẫn còn tương đối cố kỵ quy tắc của Chí Tôn thần điện, ta vẫn cho là không người dám khiêu chiến quyền uy của Chí Tôn thần điện, cho nên ta cũng nhịn xuống, tuân thủ quy tắc của Chí Tôn thần điện."
"Nhưng là vừa rồi, hừ hừ, nghe được các ngươi nói có không ít người vụng trộm xúc phạm quy tắc, ta mới biết được mình quá ngây thơ rồi, xem ra chỉ cần không để cho Chí Tôn thần điện biết, vậy thì không có chuyện gì."
Lời nói lạnh lùng tới thấu xương này của Thẩm Tường lộ ra sát cơ, để đám người Trương Trác lạnh từ đầu tới chân, Thẩm Tường bây giờ thế nhưng là Thiên Thần, giết bọn hắn thật sự là quá dễ dàng.
Trên mặt Thẩm Tường lô ra nụ cười âm tàn, nhìn chằm chằm vào Trương Trác, khuôn mặt Trương Trác kia vốn là rất kiêu ngạo, dần dần hiển hiện vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, thân thể hắn vốn đang giãy dụa bây giờ bắt đầu hơi phát run.
Mà những người khác thì càng sợ hãi hơn so với hắn.
Bọn họ từ nhỏ sinh ra ở Chí Tôn thần điện, chưa từng phải chịu tới uy hiếp tử vong như vậy, coi như ra ngoài săn giết Thần thú, bọn họ cũng tuyệt đối nắm chắc có thể chạy trốn được, trong Chí Tôn thần điện, đệ tử chết hàng năm cực ít, thậm chí là không có.
Nhưng bây giờ, tử vong còn chưa buông xuống, nhưng loại cảm giác đáng sợ lại tràn ngập nội tâm của bọn hắn, làm bọn hắn cảm nhận được như là đang bị địa ngục tra tấn, đó là một loại tra tấn tâm hồn.
"Thẩm Tường, đệ tử Chí Tôn thần điện rất ít tàn sát lẫn nhau, một khi chúng ta chết đi, Chí Tôn thần điện chắc chắn có thể điều tra ra, chuyện ngày hôm nay, chúng ta có thể chuyện cũ bỏ qua, coi như chưa từng xảy ra, ta cũng sẽ bồi thường vì lão bà bà và tiểu cô nương này."
Trương Trác ban đầu rất hoảng sợ, sau bình tĩnh lại, hắn dù sao cũng là Đường chủ của một đường, không nhiều thì ít ra cũng có chút bản lĩnh.
Trương Trác lúc này vẫn là vô cùng hy vọng, trước đó hắn từ trong giọng nói của Thẩm Tường đã nghe ra, Thẩm Tường rất không muốn vi phạm quy tắc, là lo lắng Chí Tôn thần điện sẽ biết, cho nên hắn lợi dụng điểm này, đến tiến hành đàm phán với Thẩm Tường.
Mấy người Tống Bằng cũng lập tức ôm hy vọng, chờ câu trả lời của Thẩm Tường.
Thẩm Tường không lên tiếng, nhưng lại xuất kiếm, một kiếm của hắn đâm vào trán của một tên nam tử, nam tử này chính là người vừa rồi bắt lấy Hứa Linh Phỉ.
Trán của hắn được Thí Thần kiếm của Thẩm Tường đâm vào, cũng không có đổ máu, bởi vì ở trong Thí Thần kiếm của Thẩm Tường rót vào hàn lực lục đạo, đóng băng toàn bộ thân thể của nam tử này.
Thẩm Tường từ từ rút kiếm ra, đây chính là câu trả lời của hắn cho Trương Trác, ở trong mắt Thẩm Tường, căn bản không có đàm phán nào là tốt cả, đám người Trương Trác trước đó đã quyết định muốn giết chết lão bà bà và tiểu hài tử Hứa Linh Phỉ này, bọn họ vậy mà có thể hạ thủ được thế cho nên đây không phải là chuyện có thể tha thứ.
Soạt.
Sau khi nam tử kia bị đâm một kiếm, thân thể ngưng kết thành băng cứng lập tức vỡ nát, cứ như vậy mà chết đi.
Thẩm Tường xuất kiếm rất nhanh, Hứa Linh Phỉ cũng không nhìn thấy liền được lão bà bà kia che mắt, đối với Hứa Linh Phỉ mà nói, cái này không phải là cảnh tượng đẹp mắt, thậm chí còn để cho nàng ta gặp ác mộng.
Nhìn vào đôi mắt bất ngờ tràn ngập kinh hãi kia của Trương Trác, Thẩm Tường cười lạnh nói: "Các ngươi từ nhỏ lớn lên ở trong Chí Tôn thần điện, có lẽ là chưa từng giết người đi."
Trong khi nói chuyện, lại một nam tử khác biến thành một đống băng vụn, hắn có xuất kiếm hay không, Tống Bằng và Trương Trác cũng không nhìn thấy, bởi vì thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua pháp tắc tự nhiên, khiến người khó mà tin được.
Đám người Trương Trác quả thực chưa từng giết người, bọn họ chỉ từng giết qua một số Thần thú, nhưng giết Thần thú thì khác biệt rất lớn đối với giết người, ở phương diện này bọn họ kém hơn rất nhiều so với Thẩm Tường.
Trong chớp mắt, lại một tên nam tử bị một kiếm của Thẩm Tường đâm thành băng nát, rơi xuống mặt đất tan chảy thành tinh thể băng, một người còn sống sờ sờ, còn chưa kịp nói đã chết rồi, nếu như là phàm nhân bình thường thì cũng thôi đi, nhưng đó là một tên Huyền Thần thượng vị, trong cơ thể có thần lực vô cùng cường hãn, vậy mà lại như là cỏ rác, tùy ý một cái đã mất đi sinh mệnh.
Trương Trác như là rơi xuống vực sâu của Địa Ngục, loại sợ hãi trước tử vong kia khiến toàn thân hắn bị Băng Long quấn quanh toát ra mồ hôi lạnh, hắn hối hận không thôi, hắn hối hận không nên làm ra chuyện như vậy, hắn và Thẩm Tường vốn chính là có thù không nhiều lắm, nhưng bây giờ ...
"Đi tốt." Thẩm Tường đâm hai kiếm nhẹ nhàng, Trương Trác và Tống Bằng lập tức hóa thành tinh thể băng, thoe một cơn gió lạnh phiêu tán, chết rất sạch sẽ.
Thẩm Tường quay người nhìn về phía lão bà bà đứng đằng sau, mỉm cười nói: "Lão bà bà, bây giờ không sao rồi, chúng ta trở về đi."
P/S: Ta thích nào ... chương 4.