Phùng Vũ Khiết thu mua dược liệu có mấy phần, trông đều tương đối đắt đỏ, trên tay nàng bây giờ chỉ có chút Thần Nguyên thạch mà Thẩm Tường cho, nếu như mua một phần này thì cũng còn lại không nhiều lắm.
"Ngày mai đi mua của hắn, sau đó thuận tiện bán đi bốn viên Ngọc Tâm Thần đan này." Thẩm Tường nói ra: "Ngươi đã học được Sinh Sát thuật, những ngày này ngưng nhiều ra một chút linh dịch."
Phùng Vũ Khiết đột nhiên cảm thấy có chút vô dụng, nàng ta còn mạnh hơn Thẩm Tường, hơn nữa còn có truyền thừa của Cửu Thần Vương, mà bây giờ rất thiếu Thần Nguyên thạch mà đã cảm thấy bất lực như vậy, còn để Thẩm Tường giúp nàng nhiều như vậy.
"Tiểu quỷ, ta nghe Kỳ Liên nói ... hôn môi cũng có thể ngưng ra linh châu đúng không?" Phùng Vũ Khiết đột nhiên hỏi, giọng nói này nhỏ bé như tiếng muỗi bay vậy, hiển nhiên rất là xấu hổ.
Sau khi Thẩm Tường nghe được, không trả lời ngay mà là rơi vào trong trầm mặc, nhưng trái tim của hắn lại thình thịnh đập rộn ràng lên, Phùng Vũ Khiết hỏi như vậy hiển nhiên có loại ý định này, chuyện này với hắn mà nói thật sự là quá ngoài ý muốn.
"Ừm." Thẩm Tường trầm mặc nửa ngày, để cho mình tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói ra: "Dựa theo cách thức này ngưng ra linh châu thì hiệu quả cũng không tệ lắm, dù sao hai chúng ta đều là Thiên Thần có thực lực không tệ."
Phùng Vũ Khiết dùng sức nắm lấy chăn, khẽ cắn môi dưới, đang làm cân nhắc thận trọng, định đoạt xem có nên làm như vậy hay không.
Cứ như vậy, căn phòng rơi vào trong bầu không khí rất xúc động, một mực yên lặng, qua khoảng nửa canh giờ, Phùng Vũ Khiết mới thấp giọng khẽ nói: "Ngươi qua đây."
"Như vây ... có được không?" Thẩm Tường không lập tức tới ngay, để trong lòng Phùng Vũ Khiết có chút tức giận, nàng ta vốn không muốn thảo luận ở chuyện này nhiều như vậy, nàng ta hy vọng Thẩm Tường nhanh lên một chút, bỗng nhiên hôn với nàng, nhanh chóng hoàn thành chuyện này.
"Ngươi không muốn vậy thì thôi." Phùng Vũ Khiết khẽ nói.
"Ngươi không biết quái trình, chờ chút chúng ta phỉa tiến hành trong thời gian rất lâu." Thẩm Tường có ý tốt nhắc nhở, hắn cũng không phải là không nghĩ, chỉ là lo lắng hôn xong Phùng Vũ Khiết sẽ rất xấu hổ, sau đó sẽ xa lánh hắn, bởi vì lần trước ở bên trong Thần Hải của Phùng Vũ Khiết hắn đã có loại lo lắng này.
"Tiểu tử chết tiệt, nếu không tới vậy thì ta không để ý tới ngươi." Phùng Vũ Khiết khẽ quát một tiếng, nàng ta vừa mới nói xong, Thẩm Tường đã xuất hiện ở trên giường của nàng.
Phùng Vũ Khiết lúc này còn đang quấn chắn lấy chính mình, che phủ thật kín đáo thân thể của mình, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Thẩm Tường thắp sáng Dạ Quang châu ở phía trên, cười thầm: "Cứ bắt đầu như vậy à?"
Phùng Vũ Khiết gắt giọng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta cởi sạch ra phải không?"
Trông thấy khuôn mặt Phùng Vũ Khiết ửng đỏ, Thẩm Tường cảm thây không biết nên ra tay như thế nào, hắn cười trả lời: "Quả thật muốn, ngươi bỏ chăn ra là được rồi, ôm như thế tương đối có cảm giác, sẽ khá dễ chịu, ta không lừa ngươi, dù sao chúng ta phải tiến hành tới trời sáng."
Phùng Vũ Khiết đã quyết định không thèm đếm xỉa, sau khi đá văng chăn ra, làm ra một bộ dáng vẻ 'Mặc cho ngươi an bài', nhẹ nhàng quyệt mồm: "Tiểu tử chết tiệt, còn không nhanh một chút, đừng có lề mề chậm chạp như vậy."
Tuy rằng Phùng Vũ Khiết nói tới rất thẳng thắn quả quyết, nhưng khuôn mặt của nàng lại càng đỏ hơn, nhịp tim tới càng đập nhanh hơn, đây chính là lần đầu tiên nàng ta làm chuyện này, tuy nói trước kia nàng ta từng đùa giỡn Thẩm Tường, nhưng tới lúc chuyện này thật sự sắp xảy ra, lại cảm thấy mình trước kia thật sự quá ngây thơ rồi.
"Phùng tỷ, ngươi thế nhưng là mẹ nuôi của U U tỷ và Mị Dao tỷ, ngươi cảm thấy như vậy có được không?" Thẩm Tường nằm nghiêng ở bên cạnh Phùng Vũ Khiết, dùng ngón tay thân thiết sờ lên cành tai trắng nõn của nàng ta, ở bên tai nàng cười xấu xa: "Ngươi cũng đã biết Mị Dao tỷ đối với ta là quyết một lòng, đã là nữ nhân của ta, mà nàng ta là con gái nuôi của ngươi nha."
Phùng Vũ Khiết hận không thể trở mình, hung hăng tất cho Thẩm Tường một bàn tay, ở trong lúc quan trọng lại nói ra những lời này, nói rõ chính là đang trêu chọc nàng ta.
"Tiểu tử thối, chớ có giả ngu với ta." Phùng Vũ Khiết xoay người một cái, đè Thẩm Tường ở dưới thân thể, sau đó trực tiếp đưa môi thôi của mình tới chạm lên, chiếc lưỡi thơm kia cũng đã tiến vào trong miệng của Thẩm Tường, quấy loạn cả lên, hơn nữa còn có chút điên cuồng.
Thẩm Tường vào lúc này, đầu óc trống rỗng, hắn không nghĩ tới Phùng Vũ Khiết lại đột nhiên hung hãn như vậy, cưỡng hôn hắn, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên hắn trải qua.
Phùng Vũ Khiết ở vừa rồi cũng đã tìm về loại cảm giác cao cao tại thượng ở lúc lần đầu tiên gặp được Thẩm Tường, khi đó Thẩm Tường chính là một tên tiểu quỷ mặc nàng ta làm thịt, mà nàng ta là Nữ Hoàng cao cao tại thượng, nghĩ lại chính mình vừa rồi mềm dẻo đối với Thẩm Tường, nàng cũng cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, lúc này có thể chiếm thượng phong, trong nội tâm nàng còn có chút cao hứng, bởi vì nàng ta tìm về được tự tin khi ở trước mặt Thẩm Tường.
Thẩm Tường không chịu yếu thế, đột nhiên ôm lấy nàng ta, xoay chuyển một cái đã đặt nàng ta ở dưới thân.
Cứ như vậy, hai người lât tới lật lui lật qua lật lại, đều muốn ở phía trên, mà đôi môi của hai người lại đều dích chặt vào mà hôn nhau, còn chưa bắt đầu tu luyện Sinh Sát thuật, hiển nhiên đã bị loại cảm giác tuyệt vời này hấp dẫn lấy, không thể kiếm chế được, đắm chìm vào trong loại cảm giác tuyệt vời này.
Trong quá trình hai người hôn nhau nồng nhiệt, bất tri bất giác thả ra phần tình ý giấu ở sâu trong đáy lòng, lúc này bọn họ phát hiện chính mình cũng thật sự thích đối phương, chính là trước kia không có nói ra.
Mà loại cảm giác thu hút sâu sắc qua lại này, cũng có thể nói là đi tới cái nơi rời xa Thần Minh giới này mới càng hoàn toàn nảy lên, bởi vì bọn hắn đều rời khỏi nơi có hoàn cảnh quen thuộc kia, đi tới một cái nơi lạ không có nhiều sự trợ giúp này, ở chung với nhau mấy ngày, dần dần làm tình cảm của bọn hắn trở nên sâu hơn.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không biết, bởi vì qua lại từng tiến vào Thần Hải của nhau, mà có thể để cho người khác tiến vào Thần Hải của chính mình thì đều mang ý nghĩa vô cùng tin tưởng đối với người kia, trong mơ hồ, loại tin tưởng này cũng tăng cường loại tình ý sâu trong đáy lòng bọn hắn.
Vừa mới bắt đầu hai người đều rất ngông cuồng, nhưng đến đằng sau lại dần dần nhẹ nhàng dịu dàng quấn lấy nhau, sau đó cũng rất ăn ý đồng thời tiến vào trạng thái tu luyện Sinh Sát thuật.
...
Sáng sớm, Phùng Vũ Khiết tỉnh lại, ngồi dậy, từ trong miệng phun ra một viên linh châu màu lam nhạt, cái này có màu sắc khác với lúc Thẩm Tường và Lữ Kỳ Liên hôn nhau mà ngưng ra.
Thẩm Tường cười hì hì nhìn vào một bên trên người Phùng Vũ Khiết lộ ra bộ ngực mềm trắng như tuyết, tối hôm qua thế nhưng là được Thẩm Tường tham lam vuốt ve cả đêm.
Phùng Vũ Khiết khẽ gắt, trợn mắt nhìn Thẩm Tường, chỉnh lại quần áo, tuy rằng bọn họ đã làm chuyện rất thân mật, nhưng từ đầu tới cuối không có đột phá phòng tuyến cuối cùng kia, bởi vì Thẩm Tường cảm nhận được Phùng Vũ Khiết còn chưa muốn, hắn đối với loại cảm giác này rất có kinh nghiệm, trước đó Long Tuyết Di và Liễu Mộng Nhi đều như thế...
"Viên châu này ta muốn cất giữ." Phùng Vũ Khiết dựa vào ngực Thẩm Tường, dịu dàng ngọt ngào mà nói ra: "Chúng ta đêm lại lại tiếp, dù sao chúng ta còn có thể ngưng rất nhiều."
"Tùy ngươi, dù sao là ngươi ngưng đi ra." Thẩm Tường vỗ về chơi đùa mái tóc đen nhánh kia của nàng, cười nói: "Vũ Khiết tỷ, ngươi thật là đẹp."
"Tiểu quỷ." Phùng Vũ Khiết cười khúc khích, nhéo nhéo mặt của hắn: "Đưa Ngọc Tâm Thần đan cho ta, ta đi bán đi."
Thẩm Tường giao Ngọc Tâm Thần đan cho Phùng Vũ Khiết, sau khi Phùng Vũ Khiết nhận lấy thì chỉnh sửa quần áo cho chỉnh tề, chảu chuốt xong mái tóc thì vội vàng đi Chí Tôn đại đường tuyên bố bố cáo.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.