Lữ Chính Nam bị đoạn đi một chân, tuy rằng đau nhức không thôi, nhưng này lại làm cho hắn đột nhiên phát cuồng, quay về phía Thẩm Tường vừa mới đứng lên chính là một chưởng hung ác, lợi trảo mang theo lực vạn tấn, đập thẳng hướng vào đầu của Thẩm Tường.
Thẩm Tường phản ứng rất nhanh chóng, giơ tay lên, dùng chính bàn tay bằng thịt của mình đi nghênh tiếp thú trảo dữ tợn kia của Lữ Chính Nam, hai chưởng giao kích, bùng nổ ra một trận nổ vang ầm ầm, lập tức làm cho ngọn núi bị rung động.
Lữ Chính Nam lại hét lên một tiếng thống khổ điên cuồng, thú chưởng cực lớn kia của hắn tràn đầy vết máu, vừa nãy lúc Thẩm Tường xuất chưởng, chính là sử dụng Huyền Cương chỉ và Chấn Thiên chưởng, không chỉ đâm phá bàn tay Lữ Chính Nam, còn có một cỗ kình khí cường hãn chấn động nhập vào trong thân thể Lữ Chính Nam.
Cỗ kình khí cường hãn này thông qua cánh tay truyền vào người Lữ Chính Nam, trực tiếp chấn vỡ vụn bên trong cánh tay của hắn, một cánh tay đã bị phế bỏ.
Ngăn ngắn trong mấy cái nháy mắt, Thẩm Tường đã phản kích thành công, làm rối loạn nhịp điệu của Lữ Chính Nam, chiếm hết thượng phong, bây giờ Lữ Chính Nam đã mất đi một chân và một tay. Điều này làm cho Lữ Chính Nam mất hết lý trí, liên tục hét lên một cách điên cuồng, càng trở nên dữ tợn hơn, dựa vào lực lượng chân sau nhảy lên, lao tới Thẩm Tường, giơ lên một bàn tay khác công về phía Thẩm Tường, năm lợi trảo dữ tợn trên bàn tay kia xuất hiện một đoàn khí tức cực kỳ tà ác, khủng bố.
Thẩm Tường không có tránh né, hắn vận chuyển tất cả Thanh Long chân khí trong cơ thể, tay hắn lập tức được chân khí màu xanh bao quanh, hóa thành một cái long trảo (vuốt rồng) màu xanh.
Long trảo màu xanh và long trảo màu đen lập tức va chạm vào nhau, nhìn ra đều là cân sức ngang tài, nhưng Thẩm Tường là tung ra tất cả Thanh Long chân khí, lực lượng trên Thanh Long trảo kia so với Lữ Chính Nam cường hãn hơn rất nhiều.
Hai trảo va chạm, cả toà sơn cốc lại rung động mạnh một chút, âm thanh nổ vang, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết vang vọng chân trời của Lữ Chính Nam, toàn bộ cánh tay của Lữ Chính Nam đã biến mất, bị Thanh Long trảo của Thẩm Tường đánh thành phấn vụn.
Lữ Chính Nam bị đánh về nguyên hình, Thẩm Tường không thể không thừa nhận, nếu như vừa nãy hắn không cẩn thận một chút thì chắc chắn sẽ bị Lữ Chính Nam này vồ chết, lúc Lữ Chính Nam này biến thành nửa người nửa thú, thực lực và tốc độ đều tăng lên rất nhiều lần, đặc biệt là cỗ lực lượng cường hãn bộc phát kia, làm cho Thẩm Tường cũng cảm thấy lòng còn sợ hãi.
"Thẩm Tường. . . Ngươi. . . Ngươi cũng là Chân Võ cảnh nhị đoạn?" Trên mặt Lữ Chính Nam tràn đầy vẻ sợ hãi, sợ hãi mà nhìn Thẩm Tường.
Lữ Chính Nam này nguyên bản cho là mình bước vào Chân Võ Cảnh nhị đoạn, vừa học được Tà Long vũ lợi hại như vậy, cho rằng Thẩm Tường không phải là đối thủ của hắn, ai biết Thẩm Tường cũng là Chân Võ Cảnh nhị đoạn, mà thực lực của Thẩm Tường ở cùng cấp bậc là phi thường cường hãn, hơn nữa có Thanh Long đồ ma đao, thực lực càng là sâu không lường được, hắn đã từng dùng cây đao kia ở Chân Võ cảnh nhất đoạn chém giết võ giả Chân Võ cảnh tam đoạn.
Trên tay trái của Thẩm Tường đột nhiên bốc lên một đoàn chân khí, chân khí ngưng tụ thành hình đao, sau khi dùng chân khí hùng hậu ngưng tụ thành binh khí, cũng là rất sắc bén, nếu như chân khí đủ hùng hậu, so với một số Linh khí thì còn lợi hại hơn rất nhiều.
"Thẩm Tường, ngươi không được giết ta!" Lữ Chính Nam sợ hãi vạn phần, vội vàng nói.
Trên mặt Thẩm Tường không có biểu tình gì, thân hình loáng một cái, lúc Lữ Chính Nam thấy Thẩm Tường, Thẩm Tường đã đi tới phía trước hắn, phất lên đại đao do chân khí ngưng tụ thành ở trong tay, chém vào trên cổ của hắn, chém đầu của hắn rơi xuống.
Nhìn cái đầu lăn xuống dưới mặt đất kia, nhìn đôi mắt vẫn mở to mang theo vẻ hoảng sợ kia của Lữ Chính Nam, mọi người đều kinh hãi trong lòng một lúc, đặc biệt là một số Chân Võ cảnh, bọn họ so với mấy Phàm Võ cảnh kia thì hiểu rõ lần chiến đấu này hơn, bị thực lực của Thẩm Tường làm cho rung động thật sâu.
Người đến quan chiến rất nhiều, có gần hai trăm ngàn, lúc thấy Lữ Chính Nam chết, bọn hắn đều bắt đầu bàn tán với nhau, dù sao Lữ Chính Nam cũng là một Chân Võ cảnh có thiên phú không tệ bên trong Thái Vũ môn, còn là một Luyện đan sư, Lữ gia sau lưng hắn ở Thái Vũ châu cũng là một gia tộc có tiếng, hiện tại Thẩm Tường giết chết Lữ Chính Nam, không thể nghi ngờ là kết thù với Lữ gia.
Thẩm Tường cúi người xuống, vừa muốn nhặt vòng tay trữ vật của Lữ Chính Nam lên, xa xa truyền đến một tiếng hét lớn “ Chính Nam “ , vừa dứt tiếng, Thẩm Tường đã cảm nhận được một trận kình khí oanh đến, hắn vội vàng lui về sau, mà ở bên cạnh thi thể của Lữ Chính Nam, lại xuất hiện một lão giả cả người run rẩy.
Lữ Thượng! Chính là Lữ trưởng lão ngày đó hạ độc thủ với mình, Thẩm Tường không nghĩ tới hắn vậy mà lại xuất hiện ở chỗ này.
"Thẩm Tường, đây là ngươi làm ra sao?" Lữ Thượng quay về phía Thẩm Tường quát, vẻ mặt đầy giận dữ.
"Hắn và ta đánh cược đầu người, hắn thua rồi, ta liền chặt bỏ đầu của hắn!" Thẩm Tường lạnh nhạt nói, âm thầm vận chuyển chân khí, hắn lo lắng Lữ Thượng này sẽ liều lĩnh đánh lén hắn, phải biết thực lực của Lữ Thượng này mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lữ Thượng căm tức nhìn Thẩm Tường, giận dữ hét:
"Thẩm Tường, ngươi thắng Lữ gia chúng ta ba viên Trúc Cơ đan và một trái Cửu Dương Liệt Diễm quả, ngươi còn muốn thế nào? Ngươi lại còn dây dưa không tha, hại chết một thiên tài hiếm thấy của Lữ gia chúng ta."
"Ha ha. . ." Thẩm Tường lập tức cười lớn lên: "Lão tạp mao, ngươi biết rõ chuyện này vậy mà còn ở nơi sủa inh ỏi như tiếng chó vậy à, là gia hoả này khiêu chiến ta trước, là Lữ gia các ngươi đối với ta dây dưa không tha!"
"Lần trước lúc ta rời khỏi Thái Vũ môn, đã được Lữ gia các ngươi phái hai Chân Võ cảnh nhị đoạn tới vây công, may là ta có một thanh binh khí không tệ, mới có thể chuyển bại thành thắng, giết chết hai tên kia." Nghe nói như thế, Lữ Thượng chấn động, hai Chân Võ cảnh nhị đoạn của Lữ gia quả nhiên là bị Thẩm Tường giết chết! Điều này làm cho hắn càng tức giận hơn.
Thẩm Tường thấy Lữ Thượng bị chọc vào chỗ đau, tiếp tục nói: "Lữ gia các ngươi vì không muốn trả lại cho ta những món nợ do đánh cược này, đã nhiều lần muốn giết ta! Lúc bị các ngươi phái người đến ám sát ta tránh thoát đi, nhưng lần trước lúc ở Huyền Vũ sơn, ta lại bị ngươi đánh trọng thương, ném vào vực sâu U Minh, may là vận khí của ta không tệ, có thể sống sót mà từ phía dưới đi lên.
"Thẩm Tường, ngươi đừng ngậm máu phun người! Rơi xuống vực sâu U Minh có thể sống đi lên được sao? Nói chuyện phải có chứng cứ mới được!" Lữ Thượng phản bác nói.
Giọng nói của bọn họ đều rất lớn, sau khi người xung quanh nghe được, đều rất kinh ngạc, bất quá bọn hắn đối với vô cùng nghi ngờ Thẩm Tường, rơi xuống vực sâu U Minh đúng là không cách nào lên được.
Thẩm Tường cũng đoán được Lữ Thượng này sẽ chết không thừa nhận, hắn lại cười lạnh nói: "Ngươi vẫn là nhặt xác cho thiên tài Lữ gia các ngươi đi, là chính bản thân hắn muốn chết."
Lữ Thượng tức giận đến cực điểm, hắn rống to nói:
"Thẩm Tường, ngươi khiêu khích Lữ gia chúng ta lặp đi lặp lại nhiều lần, không chỉ dùng thủ đoạn nham hiểm kích thích Lữ Chính Nam chiến với ngươi, còn nói xấu Lữ gia chúng ta, ta phải giết ngươi, ngày hôm nay ta quyết không tha cho ngươi!"
Lữ Thượng hung ác lên, nhanh như tia chớp lao tới Thẩm Tường, đánh ra một quyền, một cỗ chân khí mạnh mẽ từ cánh tay tràn ra, va chạm không khí, phát sinh tiếng vang kịch liệt, mặt đất lập tức bị quyền phong phá mất một mảng dày đặc.
Đây chính là lực lượng của Chân Võ cảnh cửu đoạn, so với Thẩm Tường cường đại hơn rất nhiều lần.
Mọi người thấy một quyền cuồng bạo này của Lữ Thượng, đều đã cho rằng Thẩm Tường sẽ xong đời, ngay lúc bọn họ cho rằng Thẩm Tường bị một quyền đánh thành thịt nát, Thẩm Tường vậy mà cũng đưa ra nắm đấm, giống như tia chớp đánh ra, uy lực cũng rất mạnh, chân khí cương phong nương theo quyền kình bộc phát kia cũng phá tan mặt đất thành từng mảnh.
Thẩm Tường không phải Chân Võ cảnh nhị đoạn sao? Bây giờ vậy mà lại có lực lượng của Chân Võ cảnh cửu đoạn!
P/S: Ta thích nào...chương 7